16
Khi ra khỏi cửa lớp.
Tôi ngạc nhiên khi thấy Tang Hằng đứng đợi ở cửa trong bộ quần áo của bệnh viện.
"Chủ tịch Tang không có quần áo mặc luôn à? Nghèo đến mức muốn mặc áo bệnh nhân ra khoe hay sao?"
Trần Nghiễn đứng phía sau tôi lên tiếng nhận xét.
"Cái túi đó thật nổi bật."
Tang Hằng tiến lên hai bước, sắc mặt tái đi nhiều phần.
Tôi chưa bao giờ thấy Tang Hằng như thế này, nó có một chút lạ lẫm với tôi.
"Tại sao cô không đến với tôi?"
Giọng anh ta khàn khàn và có chút yếu ớt:
"Tôi đã đăng một thông báo chính thức trên diễn đàn, tại sao cô không hỏi tôi câu nào vậy?”
"Chẳng lẽ cô không tức giận sao?"
Tang Hằng đang đề cập đến vòng bạn bè mà bạn cùng phòng đã chỉ khi tôi ở trong lớp.
"Nếu thông báo chính thức của anh tạo ra với mục đích khiến tôi tức giận thì không cần phải làm thế nữa đâu."
Tôi nhìn thẳng vào mắt Tang Hằng:
“Mấy chuyện liên quan đến anh, tôi không có hứng thú. Anh đã chính thức công khai cô gái đó thì phải có trách nhiệm với cô ấy.”
"Còn bây giờ ——"
Tôi nắm lấy cánh tay của Trần Nghiễn.
"Tôi sẽ đi ăn tối với bạn trai của mình.”
"Làm ơn tránh đường."
Sắc mặt Tang Hằng càng ngày càng biến sắc.
"Các người đi cùng nhau sao?"
Anh ta chạy tới nắm chặt tay tôi:
“Cô đã ngủ với cậu ta à?”
"Hẳn là…tại sao cậu ta lại cho cô mặc quần áo ngủ? Cô cùng cậu ta chẳng phải chỉ đi chơi thôi sao?"
Tôi giơ tay tát cho anh ta một cái thật đau.
"Anh phát điên thì được nhưng đừng làm điều đó trước mặt tôi."
Sau khi đi được một quãng đường khá dài, Trần Nghiễn lúc đó mới nhận ra điều bất thường, nhanh chóng hỏi tôi:
"Tôi bây giờ là bạn trai của cậu sao?
"C.h.ế.t tiệt, nó xảy ra khi nào vậy chứ?"
Tôi ho nhẹ hai lần.
"Thời điểm thăm dò và thời điểm tìm hiểu."
~•~•~•~•~
Một tháng sau, trong cuộc thi top mười ca sĩ học đường.
Tôi được chọn làm người điều hành cuộc thi.
Trước khi lên sân khấu, cô bạn gái nhỏ của Tang Hằng đã chặn tôi ở hậu trường.
Cô ấy giơ tay định tát tôi nhưng đã bị tôi khống chế.
“Làm sao? Cô rõ ràng chỉ là chó liếm của Tang Hằng mà thôi, vì sao anh ấy lại nhớ cô đến vậy chứ.”
"Anh ấy luôn gọi tên cô khi ngủ đấy!”
"Vậy còn tôi là gì của anh ấy?"
Nước mắt của cô ấy làm nhòe đi lớp trang điểm dày cộm trông rất đáng thương.
"Đây là chuyện giữa cô và anh ta, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi sẽ lên sân khấu để bắt đầu chương trình."
Chương trình diễn ra được một nửa.
Tôi đang đọc kịch bản trên sân khấu.
Đột nhiên, một đoạn ghi âm phát ra từ chiếc loa.
17
"Ai bảo cậu gọi chị dâu thế?"
“Anh Tang, mỗi lần tâm tình anh không tốt, chẳng phải đều kêu chị Nguyện Nguyện tới sao?”
"Chó liếm chính là chó liếm, gọi chị dâu cái gì chứ?"
Có một vài âm thanh xôn xao to nhỏ trong hàng ghế khán giả.
Có đủ loại biểu cảm trong những đôi mắt đang nhìn tôi từ dưới sân khấu.
Tôi siết chặt micro trong tay, toàn thân run rẩy không kiểm soát.
Nhưng tôi kịp bắt gặp ánh mắt của bạn gái Tang Hằng đang đứng dưới hàng ghế khán giả.
Cô ấy giơ ngón tay chỉ lên đỉnh đầu tôi và nụ cười ngày càng tươi hơn.
Miệng cứ mở ra rồi đóng lại như thể đang nói ba từ.
"Đi c.h.ế.t đi."
Linh cảm xấu lần lượt ập đến khiến tôi trở nên căng thẳng.
Trong giây phút tiếp theo, máy quay ở trên cao bất ngờ rơi xuống.
Tôi không thể né tránh, chỉ lùi lại một bước.
Khi đôi mắt dần chìm vào bóng tối.
Tôi mơ hồ nghe thấy giọng nói lo lắng của Trần Nghiễn.
Nó càng lúc càng xa tôi hơn.
Khi mở mắt ra một lần nữa, có một mùi thuốc khử trùng cay nồng xộc vào lỗ mũi của tôi.
"Hứa Nguyện."
Trần Nghiễn thấy tôi tỉnh dậy, ngay tức khắc đứng dậy rồi chạy đi gọi bác sĩ.
Tôi đảo mắt nhìn bóng lưng của anh ấy thì thấy Tang Hằng đang đứng ở cửa.
"Anh ta là ai vậy?" - Tôi cất giọng hỏi.
Hai người đàn ông đứng sững sờ nhìn nhau rồi lại nhìn tôi.
"Tôi là Tang Hằng đây."
Tôi nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
Nắm lấy tay Trần Nghiễn, tôi thấp giọng:
"Tôi không biết anh ta là ai, cậu có thể kêu anh ta đi ra ngoài không?"
Chỉ trong vài phút.
Tôi nghe thấy tiếng Tang Hằng gầm rú bên ngoài phòng bệnh.
“Khốn kiếp, cô quên tôi mà không quên người khác sao?”
"Bác sĩ đâu cả rồi, mau chữa khỏi bệnh cho cô ấy đi!"
Rồi giọng nói có phần ngập ngừng của bác sĩ vang lên sau đó:
“Cô Hứa bị vật nặng đánh trúng vào đầu dẫn đến chấn thương và mất trí nhớ là chuyện bình thường. Người nhà bệnh nhân xin nhớ kỹ, không được kích thích cô ấy. Nếu không, xuất huyết nội sọ có thể nguy hiểm đến tính mạng.”
"Tốt nhất là…cậu đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa."
Tiếng nện mạnh xuống đất là gì vậy?
Sau đó, tôi mơ hồ nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Tang Hằng.
Hình như anh ta đang khóc.
Tôi cụp mi mắt nhìn bát cháo thịt nạc trước mặt.
Tôi chẳng bao giờ quên.
Chỉ là tôi thực sự không muốn nhìn thấy bất cứ điều gì liên quan đến Tang Hằng nữa.
Trần Nghiễn thổi cháo nguội rồi đút cho tôi từng muỗng một.
"Trong thời gian cậu hôn mê, nhà trường đã điều tra nguyên nhân của sự việc này. Tang ——“
"Có ai đó đã cố tình làm như vậy, bây giờ thủ phạm cũng bị bắt giữ."
Tôi húp một muỗng cháo.
"Xin lỗi."
Tôi bật cười thành tiếng.
"Không có liên quan gì đến cậu đâu."
"Nhưng tôi đã không bảo vệ tốt cho cậu."
Vài giọt nước đang rơi trên mu bàn tay tôi.
Đôi mắt của Trần Nghiễn hơi đỏ.
Tôi đưa tay lau nước mắt cho anh ấy rồi hất hàm nói:
"Vậy thì từ giờ nhớ bảo vệ em thật tốt nhé, bạn trai!"
Tôi truy cập diễn đàn vào ban đêm.
Tôi lướt xem những gì Trần Nghiễn đã đăng vào ngày sự cố xảy ra.
[Mỗi người đều có tình cảm riêng, tôi hy vọng tất cả mọi người sẽ đối xử tử tế với nhau.]
[Tôi thích cô ấy và nếu cô ấy có là thứ được gọi là chó liếm đi chăng nữa thì nó chả liên quan hay ảnh hưởng gì cả.]
[Bởi vì người đó chính là cô ấy.]
[Và tôi, Trần Nghiễn, phải có được cô ấy bằng mọi giá.]
18
Sau khi xuất viện.
Nhà trường đã phạt nặng cô gái gây ra sự cố và yêu cầu cô phải thôi học.
Tang Hằng rất bất ngờ và đã đưa ra lời giải thích.
Nói rằng đoạn ghi âm được tổng hợp bởi AI (*), anh ta ghi lại nó như một trò đùa riêng tư và nó không liên quan gì đến tôi.
(*)Al: trí tuệ nhân tạo hay trí thông minh nhân tạo (Artificial intelligence – viết tắt là AI) là một ngành thuộc lĩnh vực khoa học máy tính (Computer science). Là trí tuệ do con người lập trình tạo nên với mục tiêu giúp máy tính có thể tự động hóa các hành vi thông minh như con người.
Kết quả là anh ta đã buộc từ chức Chủ tịch hội sinh viên.
Tang Hằng cũng không bao giờ xuất hiện bên cạnh tôi nữa.
Cuộc sống của tôi dần trở lại theo đúng quỹ đạo của nó.
Trần Nghiễn sẽ có một trận đấu bóng rổ ở trường vào cuối tuần.
Tôi đưa bạn cùng phòng đến để xem trận đấu đó.
Khi tôi thu dọn đồ đạc và đi đến sân chơi, cổ động viên đã hô vang khẩu hiệu tiếp lửa nhiệt cho đội nhà.
Đi vào trong sân, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng "Trần Nghiễn" lặp lại liên tục.
Lon ton chạy từ cổng vào khu vực thi đấu của trường Kinh tế và Quản lý.
Trần Nghiễn, người đang đứng ở phía trước lập tức đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi của mình.
Nhìn về hàng ghế sau.
Anh ấy từng bước từ bên dưới đi lên và dừng lại bên cạnh tôi.
Trần Nghiễn nắm tay tôi bước về chỗ của mình.
"Ngồi đây đi."
Trần Nghiễn đứng trước mặt tôi theo hướng ngược sáng, hếch cằm về phía tôi và nói với giọng điệu có phần kiêu ngạo:
"Cho em ngồi đó, Trần Nghiễn này sẽ ngồi ở bên cạnh. Phải đặc biệt lắm mới được ngồi cùng đấy nhé!"
Tôi ngồi trên chiếc ghế của Trần Nghiễn, hàng nam sinh này đều đến từ đội bóng rổ của Học viện Thông tin.
Ngay khi Trần Nghiễn nói xong, họ đã trở nên tức giận:
"Này này, chỗ ngồi độc quyền đấy."
"Trông giống học sinh tiểu học lắm đấy, anh Nghiễn."
Tôi như đứng ngồi không yên, đúng lúc chen vào một câu:
"Tôi ngồi ở chỗ này có vẻ không thích hợp đâu, nó quá lộ liễu."
Trần Nghiễn liếc qua với đôi mắt lạnh lùng.
"Anh nói em ngồi ở chỗ này thì phải ngồi ở chỗ này."
"Chị dâu à, anh Nghiễn đã nói như vậy rồi, chị cứ ngồi ở đây đi, không có sao đâu."
"Còn có anh Nghiễn ở đây, cậu tốt nhất nên ngậm miệng lại đi. Nếu không cả hai đều bay lên trời đó."
Trọng tài thổi còi và trận đấu bắt đầu.
"Đã đến lúc thả tay em ra rồi đấy, Trần Nghiễn à."
Tôi thấp giọng thúc giục anh ấy:
"Trận đấu bắt đầu rồi."
Lúc này Trần Nghiễn mới buông tay ra, trước khi lên sân khấu, anh ấy ghé vào tai tôi nói thì thầm:
“Đừng chạy lung tung, ở yên chỗ này chờ anh.”
"Sau khi trận đấu kết thúc, anh sẽ cho em thấy đủ."