Lối đi đằng trước Trường Nhạc cung mặc dù không đến mức đông như trẩy hội, nhưng cũng người đến người đi.
Dù sao nơi đây cách tẩm cung của Hoàng Thượng rất gần, có thể nói là phải đi qua con đường này, cho dù đã là giờ lên đèn nhưng vẫn có thái giám trông coi qua lại. Liên Xuân tay cầm đèn lồng, quỳ dưới đất như một con đom đóm gãy cánh trong đêm tối, rất khó bỏ qua sự tồn tại của nàng ta. Đèn lồng càng làm tốt nhiệm vụ mà chiếu sáng gương mặt, khiến cho những người đã từng chạm mặt với nàng ta đều có thể dễ dàng nhận ra cung nhân này là ai.
Khi tin tức này truyền đi khắp hậu cung, Đông Hoa cung lại đè xuống một tin tức khác...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thái Hậu ngất rồi.
“Dựa vào cái gì? Sao nàng ta dám? Là ý của Hoàng Thượng sao?”
Một khắc trước, Thái Hậu còn đang sợ vỡ mật, mệt mỏi co rúm ở trên giường, bây giờ lại vô cùng phẫn nộ, vung tay gạt một đống gốm sứ xuống đất. Cung nhân quá sợ hãi không hứng được, mảnh vỡ liểng xiểng rơi đầy đất. Nhưng mới vậy vẫn không thể làm nguôi ngoai cơn giận trong lòng bà ta, một phần mười, à không, một phần một trăm cũng không thể!
“Được lắm Nhan Quý Phi à, cố tình làm nhục ai gia! Không chịu cho ai gia dù chỉ là một chút thể diện, ai cho nàng ta gan chó làm chuyện đó!”
Ai cho nàng ta gan chó sao?
Thái Hậu bị tức tới hồ đồ nhưng lại hiểu rõ đáp án của câu hỏi này, còn không phải là con trai bà ta cho sao, nuông chiều, không cho người khác bắt nạt!
“Buồn cười thật đấy, ai gia ức hiếp nàng ta sao? Một bà già như ta đây sắp bị con tiện nhân đấy bắt nạt tới chết rồi! Bọn họ chính là muốn ta chết!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thái Hậu trong những bộ phim truyền hình dù không phải là lão thái thái hiền lành nhân hậu, nhưng cũng phải là một phụ nữ trung niên xuất thân cao quý, có tu dưỡng, mặc dù thích chơi chiêu, đối mặt với sự khiêu khích vẫn có thể an nhiên bất động. Nhưng thực tế, không phải ai cũng có thể bình thản như vậy được, trước khi bà ta lên làm Thái Hậu tì cũng chỉ là một phi tần không được sủng ái, cho dù có địa vị cao nhưng trên đầu vẫn có Hoàng Hậu và tứ phi đè nặng, có hai nhi tử cộng lại cũng không sánh được với một thái tử, cuộc sống trôi qua thật bình thường, thỉnh thoảng bị ức hiếp, có khi thì lại đi bắt nạt người khác.
Mẫu bằng tử quý, sau khi Triệu Trạm đăng cơ, bà ta đã trở thành phượng hoàng bay lên cành cao rồi.
Quyền lực to lớn giống như miếng bánh đột nhiên rơi trúng đầu, Thái Hậu cũng không sở hữu trí tuệ để bình tĩnh ứng phó, nếu không thì hai người con trai cất công dạy bảo đã sớm hỗn chiến rồi, há có thể chỉ có một vị trí Lương phi nửa vời.
Mà thứ Nhan Hoan Hoan am hiểu nhất chính là chọc cho người khác tức giận.
Đánh người chỉ đánh mặt, mắng người chỉ thích mắng thẳng vào điểm yếu là một điểm độc đáo của nàng. Thái Hậu biết rõ mình không thể chạy tới tát thẳng vào mặt nàng giống như phụ nữ chợ búa. Hoàng thượng lại cưng chiều nàng, sao có thể chấp nhận yêu cầu hoang đường như vậy.
Nhưng với người đã đạt được nguyện vọng của mình như Thái Hậu, thì làm nhục, đánh thẳng vào thể diện của bà ta có thể làm cho bà ta thống khổ, phẫn nộ.
Thái Hậu thở hồng hộc đầy tức giận, lồng ngực dưới lớp vải bông phập phồng liên tục, giống như người chết chìm vì thiếu dưỡng khí. Hồi lâu sau, bà ta phát ra tiếng thét chói tai: “Được, được lắm! Muốn ai gia chết thì ai gia sẽ chết cho các người xem!”
“Thái Hậu nương nương...”
“Nương nương!”
Cung nữ chen nhau mà xông lên, vội vã ôm lấy Thái Hậu đang muốn lao đầu vào cột. Ai nấy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Nếu Thái Hậu tự vẫn ở đây, cho dù tình cảm giữa Hoàng Thượng và Thái Hậu nhạt nhoà nhưng có lẽ sẽ không buông tha cho đám cung nhân này: “Nương nương, dù sao cũng phải bảo vệ phượng thể, hà tất gì người phải làm tổn thương tính mạng vì chuyện này cơ chứ?”
“Nương nương, sao người lại kích động tới vậy? Nếu như người đi rồi, nô tỳ cũng không sống được nữa!”
Nha hoàn hồi môn của Thái Hậu trước kia là Thái cô cô khuyên nhủ với giọng bi thương, thật sự làm cho đầu óc đang kích động của Thái Hậu chợt tỉnh táo trở lại.
Bà ta còn tiếc mạng hơn bất cứ ai khác, tiếc những vinh hoa phú quý này, chỉ là xung động nhất thời nghẹn uất, muốn nhi tử và Quý Phi phải mang tiếng xấu bức tử trưởng bối trên lưng mà thôi. Bây giờ ngẫm lại, dùng mạng để đổi thì thật chẳng đáng.
Thái Hậu nhắm mắt lại, hàng lệ uất ức rơi xuống, thân thể lại ngật ngưỡng mà ngất đi.
Lay người thì cũng lay rồi, quạt gió thì cũng quạt rồi, đang định đi mời thái y thì Thái Hậu lại khoan thai tỉnh dậy, níu tay cung nữ: “Gượm đã, lặng lẽ mà truyền thôi! Ai gia không muốn để con tiện nhân kia đắc chí.”
Tức giận đến mức hô hấp cũng không thông nữa rồi mà vẫn băn khoăn tới giữ thể diện, có thể nói Thái Hậu là người đầu tiên ở Đại Tấn như vậy.
Những cung phi còn lại căn cơ còn thấp, Nhan Hoan Hoan lại không có hứng thú với việc theo dõi Thái Hậu, thế nên tin tức bà ta ngất xỉu chí có Hoàng Thượng và Hoàng Hậu biết. Hoàng Thượng dặn dò một câu để thái y chữa trị cẩn thận rồi không để ý tới nữa, còn Từ Hoàng Hậu lấy làm lạ, thầm nghĩ quả là một vở kịch hay, Nhan Quý Phi thật biết nhẫn nại, làm cho Thái Hậu tức tới ngất xỉu.
Ngày hôm sau, Nhan Quý Phi tái xuất giang hồ, các vị ở Dực Khôn cung lại có thể nhìn thấy sủng phi nương nương tươi cười như hoa với mình.
“Hôm qua tần thiếp không tới thỉnh an, mọi người có nhớ ta không?”
Nhan Hoan Hoan được thân mật với Hoàng Thượng một phen phải nói là mặt mày hồng hào, che miệng cười duyên, tiếng cười lảnh lót như tiếng chuông bạc: “A hi hi hi.”
Chúng hậu phi im lặng không nói, khó mà hiểu được vì sao lại có người có thể cười bỉ ổi tới mức như vậy.
“Quý Phi thật hăng hái, rõ ràng chẳng có chuyện gì xảy ra mà cũng cười đến là vui thích như thế.”
“Ai da, nếu như Hoàng Hậu nương nương cũng như tần thiếp, Hoàng Thượng cứ dăm ba bữa là lại tới lâm hạnh thì tin chắc rằng nương nương và mọi người cũng có thể không vì chuyện gì mà cười sung sướng như tần thiếp vậy.”
Dứt lời, Nhan Hoan Hoan còn nháy mắt một cái, quăng ánh mắt quyến rũ về phía đám phi tần không có hứng thú với phái nữ, mọi người cười chiếu lệ, suýt chút nữa thì trợn trắng mắt. Ngoại trừ Ôn tài nhân, ánh mắt quyến rũ nửa vời đó mà nàng ta vô cùng thưởng thức, mê mẩn nhìn chằm chằm Quý Phi tỷ tỷ, thốt lên: “Quý Phi nương nương phải cười nhiều mới đúng, nương nương cười thật đẹp.”
...
Từ Hoàng Hậu hít một hơi thật sâu.
Không khí thật trong lành, thế giới thật tươi đẹp, không cần phải chấp nhặt với tiện nhân.
Thở dài một hơi, nàng ta cảm thấy bản thân mình lại có thể mỉm cười được rồi.
Nhan Hoan Hoan đắc ý không chịu buông tha cho ai, quay đầu nhìn Ôn tài nhân, mỉm cười: “Ngốc ạ, không phải bổn cung đã nói rồi sao? Phê chuẩn cho ngươi gọi bổn cung là tỷ tỷ, ta với ngươi mà còn phải khách sáo cái gì chứ?”
Ôn tài nhân bị nụ cười cưng chiều này làm cho hoa cả mắt, kích động tới mức không nói được câu gì, suýt chút nữa cắn phải lưỡi: “Quý Phi tỷ tỷ...”
“Ngoan.”
Cưng chiều cái rắm.
Nhan Quý Phi tuy đẹp là thế, nhưng mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mang theo khiêu khích, mỹ nhân người ta cười khuynh thành, còn nàng cười toàn kéo thù hận tới. Khi biểu diễn còn muốn kẻ xướng người hoạ, khiêu chiến sự kiềm chế của người ngoài. Tới tới lui lui, làm cay mắt người ta, Từ Hoàng Hậu không muốn nói nữa, liếc mắt một cái, Lưu mỹ nhân cười yếu ớt: “Tình cảm giữa Quý Phi nương nương và Ôn tài nhân thật sâu sắc.”
“Nói nhảm, không phải vậy thì tình cảm với ngươi sâu sắc à?”
Nhan Hoan Hoan hất cao mặt, khi nói lời này, bên môi vẫn mang nụ cười vui vẻ, quả là người cũng như tên.
“Tỳ thiếp... không có ý như vậy.”
“Ý gì cơ? Ngươi không nói có ý gì thì ta làm sao biết ngươi có ý gì, ngươi nói xem ngươi có ý gì xem nào, có phải có ý gì với ta không?” Nhan Hoan Hoan nói đùa liên tục không ngừng, lại chuyển mắt: “Thôi quên đi, dù sao bản cung cũng chẳng quan tâm ngươi có ý gì.”
Lưu tài nhân ném ánh mắt cầu cứu về phía Từ Hoàng Hậu.
Từ Hoàng Hậu giả vờ không nhìn thấy gì, thở dài một tiếng, hoà giải: “Nhan Quý Phi, đủ rồi đấy.”
Trong chốc lát, Nhan Quý Phi thu lại nụ cười trên mặt.
Đương lúc người khác cho rằng nàng lại định náo loạn một trận với Từ Hoàng Hậu, nàng lại gật đầu: “Nếu Hoàng Hậu nương nương đã lên tiếng, tần thiếp đương nhiên nói đủ rồi, mời nương nương nói tiếp.”
Từ Hoàng Hậu cũng không biết nên nói gì, trong hậu cung chẳng có chuyện gì thú vị, tình cảm giữa các cung phi thì lạnh nhạt, ngoại trừ một người đàn ông liên kết các nàng ra thì quan hệ giữa mọi người cũng chỉ là “có quen biết”. Hoàng Hậu nói qua loa mấy câu mang tính hình thức, Phục quý nhân đúng lúc này mở miệng: “Quý Phi nương nương, nghe nói hôm qua Đại cung nữ của Thái Hậu quỳ trước cửa Trường Nhạc cung một lúc lâu, có chuyện gì đã xảy ra sao?”
Ai da, món này đặc sắc, mọi người đều mừng rỡ.
Nhan Quý Phi uể oải liếc nàng ta một cái: “Liên quan gì tới ngươi?”
“Không liên quan gì tới tỳ thiếp, chỉ là muốn quan tâm một chút thôi, lẽ nào Đại cung nữ của Thái Hậu chọc giận nương nương rồi sao?”
Gan to đấy.
“Bổn cung không cần ngươi quan tâm, nếu như ngươi muốn quan tâm thì không phải nên đi hỏi Thái Hậu hoặc cung nữ kia sao, xem xem bọn họ có cần lòng quan tâm này của ngươi không? Nếu như người ta không gặp ngươi, bổn cung rất sẵn lòng hỏi giúp xem sao.”
“Thì ra nương nương không cần tỳ thiếp quan tâm, là tỳ thiếp tự mình đa tình rồi.”
Phục quý nhân rũ mắt, gương mặt thanh tú mang nét buồn bã mất mát.
Nhan Quý Phi gật đầu: “Ừm, biết là tốt rồi, về sau bớt tự ảo tưởng đi.”
Từ Hoàng Hậu thực sự nghe không lọt tai điệu bộ diễu võ dương oai này nữa rồi, khoát khoát tay để cho mọi người ngẩng đầu lên, dồn sự chú ý về mình, sau đó mới nhẹ nhàng tuyên bố: “Bổn cung mệt rồi, phượng thể Thái Hậu hôm nay có phần không khoẻ, miễn thỉnh an, mọi người cũng tản đi đi.”
Được rồi, tàn cuộc.
Ôn tài nhân không hề ý thức được mình bị coi như đạo cụ phối hợp, cho rằng Quý Phi tỷ tỷ lại thích mình hơn rồi, không ngừng sáp tới gần nàng, như thể cung nữ đứng đằng sau lưng. Nhan Hoan Hoan liếc mắt nhìn nàng ta, cười đùa một câu: “Ngươi cũng thích tiếp cận ta nhỉ, cứ đi theo ta như thế, ngươi không chơi được với ai trong hậu cung đâu.”
“Tỳ thiếp có nương nương là đủ rồi!”
Lúc này, Phục quý nhân dần dần tiếp tới, suy cho cùng đúng là xuất thân từ thế gia, bước đi khoan thai, toàn thân toát ra khí chất dịu dàng, gương mặt chỉ coi là thanh tú cũng có vẻ đẹp mắt hơn nhiều: “Quý Phi nương nương, tỳ thiếp có một chuyện muốn hỏi ạ.”
“A?” Nhan Hoan Hoan cảm thấy hứng thú: “Nói đi.”
“Tỳ thiếp phải chăng đã đắc tội với nương nương rồi không? Nếu như tỳ thiếp vô tình đắc tội với nương nương, xin nương nương bao dung độ lượng, tha thứ cho tỳ thiếp.”
“Hả?”
Nhan Hoan Hoan bật cười: “Phục quý nhân hiểu lầm rồi, ta chỉ là không yêu quý gì các ngươi mà thôi.”
“Nương nương thật là ,” Phục quý nhân nói với vẻ thưởng thức: “Thế nhưng tỳ thiếp rất muốn được kết giao với nương nương.”
Nàng từ chối cho ý kiến: “Vậy sao? Ngươi cứ từ từ nghĩ cho kỹ đi!”
“Không biết nương nương có sở thích gì ạ?”
Nàng dừng chân lại, quay đầu mỉm cười diễm lệ với nàng ta: “Ta thích nhìn dáng vẻ tức giận khi các nàng không vừa mắt với ta, nhưng lại chẳng làm gì được ta. Nếu như ngươi chán ghét ta, hay căm hận ta, có khi ta sẽ cảm thấy thích ngươi đấy.”