Gói biểu cảm cung đấu

Nhan Hoan Hoan không biết gì về Triệu Trạm.
 
Không có quá trình quen biết từ đầu rồi mới làm bạn, cũng không có tâm ý ái muội dò xét lẫn nhau, càng không có có muốn xác nhận quan hệ hay không, lo lắng ai là người mở miệng trước. Lần thứ hai gặp mặt đã danh chứng ngôn thuận lên giường, tiến độ vượt mức cho phép, nếu thể chất nàng đặc biệt chút, không biết chừng mười tháng sau Triệu Trạm đã có đón ngày của cha rồi.
 
Nàng không biết hắn thích kiểu nữ nhân như thế nào, cũng không biết hắn có thể khoan nhượng với người yêu tới mức nào, đây là một cuộc thi không có phạm vi, không ai có thể nhắc nàng được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vậy nên Nhan Hoan Hoan chỉ có thể tuân thủ nghiêm chỉnh lễ nghi, thăm dò sở thích và tìm điểm mấu chốt của Triệu Trạm từng chút một, dù sao đây cũng không phải một trò chơi thất bại rồi thì có thể tải lại được, mà là đánh cược trên vận mệnh cả cuộc đời nàng.
 
Nhan Hoan Hoan nuốt một miếng bánh mơ đông lạnh xuống, mát lạnh chua ngọt, thấm đến tận miệng lưỡi. Nàng ăn vội vàng giống như dáng vẻ rất thèm thuồng, son đã bị ăn hết nửa, khiến cho môi lem đỏ hồng giống như sưng lên, Triệu Trạm nhìn thấy đột nhiên rất muốn hôn một cái.
 
Nếu là người khác thì đã hôn rồi, dù sao cũng là nữ nhân của mình mà.
 
Triệu Trạm nghĩ cái gì thì muốn cái đó, hắn nói: “Nhan Hoan, miệng nàng lem son phấn rồi.”
 
“Vương gia?”
 
Nhan Hoan Hoan ra vẻ ngây thơ chu môi: “Khó coi lắm sao? Vương gia để thiếp đi dặm lại một chút nhé?”
 
Triệu Trạm suy nghĩ một lát: “Lem rồi cũng vẫn đẹp,” hắn ngừng lại: “Đừng nhúc nhích, ta giúp nàng.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa nghe đã biết không tốt, muốn chơi xấu.
 
Nhan Hoan Hoan chỉ sợ hắn không xấu, nảy ra ý nghĩ xấu, nổi hứng rồi, có chỗ cứng, tâm thì mềm nhũn. Thế là nàng ngoan ngoãn dẩu môi không nhúc nhích, mắt như làn thu thủy, vừa tò mò vừa thấp thỏm nhưng không hề sợ hãi nhìn vào ánh mắt hắn giống như chỉ có hoàn toàn tin cậy.
 
Quả nhiên, Triệu Trạm hôn lên.
 
Kỹ năng hôn có thể không tính, hơn hẳn ở chỗ dịu dàng.
 
Giống như lúc trên giường, hắn luôn cư xử rất dịu dàng giống như đang kiềm chế gì đó. Thú vui bí mật nơi khuê phòng không đáng nói với người khác, không hiếm nam nhân ở Đại Tấn có sở thích thô bạo trong chuyện phòng the, dù thê hay thiếp đều coi là đương nhiên thừa nhận trong yên lặng, thật ra hắn không cần kiềm chế bản thân.
 
Hôn hắn, Nhan Hoan Hoan không hề dao động, tim đập vững vàng, vừa hưởng thụ vừa phân tích.
 
Nàng không cảm thấy Triệu Trạm là người dịu dàng lương thiện, Nhị hoàng tử âm trầm không chớp mắt khắc phục khó khăn, khẳng định mà hắn không ngừng muốn nhiều như vậy, cũng không thể nào không có lòng dạ đối với triều đình được, phỏng đoán duy nhất có thể tin cây, đó chính là tay mơ trong yêu đương. Không có am hiểu về yêu và được yêu, cũng không có kinh nghiệm vẫn đang ở giai đoạn học hỏi.
 
So với Triệu Trạm, nàng tích cực đáp lại nụ hôn này mới là một người không hiểu phong tình.
 
Hắn hôn rất nghiêm túc.
 
Triệu Trạm từng hôn môi, từng xem thoại bản, cũng có cung nữ thái giám thích truyền bá cho hắn. Nhưng thực nghiệm mới biết cảm giác mỗi nữ nhân đều không giống nhau, đôi môi cô nương rất mềm, hương son nhàn nhạt như có như không giống như miếng thịt ngọt ngậm trong miệng sẽ không tan ra, hắn hôn rồi lại hôn, cũng không nỡ buông lỏng.
 
Một lúc lâu, hắn mới buông nàng ra.
 
Nhan Hoan Hoan bị hôn đến không thở nổi, hai mắt mê mang, hơi ướt át, lại lấp lánh khác thường khiến tâm trạng người nhìn nhộn nhạo cả lên.
 
“Vương gia,” nàng thử hỏi hắn điểm mấu chốt: “Son của thiếp thân có ngon không?”
 
Triệu Trạm nghiêm túc suy nghĩ một lúc.
 
“Chẳng có mùi vị gì.”
 
Được đó, thật ngưỡng mộ ngươi là một người thành thực.
 
Hắn nhớ lại một chút, bổ sung thêm một câu: “Nếm thử thì có vị quả mơ.”
 
“Hẳn là vì thiếp thân vừa ăn bánh mơ đông lạnh, Vương gia thích vị này không? Nhắc tới, thiếp thân vẫn không biết Vương gia thích ăn gì, nếu biết rồi lần sau sẽ ăn một miếng trước, để Vương gia ăn được thiếp thân có vị khác rồi."
 
Nhan Hoan Hoan ra sức trêu chọc nhưng Triệu Trạm lại càng không dựa theo cách trêu chọc như nàng: “Ta thật sự không có sở thích đặc biệt trong ăn uống, nếu phải nói thì vịt xắt tổ yến hun khói ở trong cung rất không tồi, mỗi lần vào cung ts đều nhớ tới.”
 
……
 
Một cái hôn vị vịt xắt sao?
 
Hoàng tộc các người đúng là biết hưởng thụ, nàng chịu thua, tự ti.
 
Triệu Trạm phản ứng lại: “Nàng muốn ta nhớ nó giống nhớ nàng sao?”
 
Nếu ‘nó’ không phải vịt xắt hun khói, nàng sẽ rất vui.
 
Nhan Hoan Hoan bĩu môi làm nũng: “Vương gia nào có nhớ thiếp thân, đều là thiếp nhớ người, ngày nào cũng chờ người trở về, nhìn thiếp một cái.”
 
Nàng tiến thêm một bước thăm dò mức độ tiếp nhận lời tư mật của hắn.
 
Mời sủng là kỹ năng cơ bản, Từ Vương Phi tự giữ thân phận, sau khi Đoan Thân Vương nạp phi đều không làm, Lâm Tuyển Thị để giữ chân Vương gia, chuyện gì cũng nguyện ý, không thua một kẻ lão luyện ở thời hiện đại là nàng một chút nào, chỉ thiếu chút kinh nghiệm thôi. Cho nên trước khi Triệu Trạm có mối sủng ái mới, nàng phải xông pha trong địa bàn của mình, trở thành mối tình đầu của hắn.
 
Lúc này Triệu Trạm nghe rõ ràng: “Nhan Hoan, nàng nhớ ta sao?”
 
Hắn nghe xong hơi không thể tưởng tượng được.
 
Triệu Trạm không ngốc, hắn đương nhiên hiểu nữ nhân xuất giá, phu quân là trời của các nàng. Các phi tần trong cung, bao gồm mẫu phi đều mỗi ngày mong chờ phụ hoàng lâm hạnh, nhớ sao, đúng là rất nhớ, không thể không nhớ, nhớ ơn trạch cũng là nhớ phú quý. Thâm cung hậu viện tịch mịch thế nào, ngoại trừ chờ hắn cũng không có chuyện khác để làm.
 
Về lý trí, hắn quá hiểu.
 
Nhưng về mặt tình cảm, hắn chưa bao giờ từng được ai cố ý chờ hắn, cho hắn cảm giác được chờ đợi.
 
Triệu Trạm mới vừa hiểu chút chuyện, Lương phi liền mang thai Triệu Triệt, đẩy hắn qua cung nhân giữ, không thể gần mẹ sợ va chạm bụng mẹ, chờ sinh đệ đệ xong, bà vội chiếu cố đứa trẻ mới sinh, xa xa nhìn hắn, thấy hắn đã có thể tự lập, bà chỉ vui vẻ phủi tay.
 
Thật ra, Lâm Tuyển Thị nhớ hắn, Từ Vương Phi cũng nhớ hắn, một người không có cơ hội gặp, người kia thì phải giữ vẻ hiền huệ của mình, Triệu Trạm cũng không thiên về sủng ai trong viện, nàng ta chưa cảm nhận được nguy cơ, cũng không đem nỗi nhớ nhung nói trắng ra rõ ràng. Cách biểu đạt của nàng ta, chỉ là quan tâm khi Triệu Trạm bận rộn công sự có thể dùng cơm đúng giờ, đừng ngủ ở thư phòng dễ dàng bị cảm lạnh, hoặc giữa đêm khuya sai hạ nhân dâng lên chén trà nóng.
 
Nhan Hoan Hoan sửng sốt, sửng sốt thật lâu, thật ra là do nín thở, khuôn mặt kìm nén đỏ bừng như e thẹn.
 
“Vương gia, mỗi ngày thiếp thân đều nghĩ tới người.”
 
Ngượng ngùng áy náy cúi đầu, như ảo não bản thân lỗ mãng, nàng liên tục xin lỗi cứ như đã lỡ miệng mà hoảng loạn thất thố.
 
Nhận được đáp án mong đợi, lòng Triệu Trạm vỡ ra, như có thứ gì ôn nhu mà nhỏ vụn từ từ lắng đọng xuống, vui mừng không thôi.
 
Cũng không đến nỗi gọi là yêu hay thích.
 
Chỉ là trong sâu thẳm hắn vẫn có chỗ chưa trưởng thành, vẫn là nam hài trong thâm cung, không người quan tâm chăm sóc, đợi rất lâu, cuối cùng đã có một người, nói đợi hắn, nhớ hắn, cần hắn.
 
Hắn không biết nên nói gì, khóe môi mỏng giương lên, nửa mừng thầm nửa tự kiềm chế.
 
Triệu Trạm duỗi tay, ngón tay ngọc mảnh dài nâng cằm nàng: “Nàng thỉnh tội gì chứ? Nhớ tới ta thì có tội gì chứ.”
 
Nhan Hoan Hoan nương theo hắn ngẩng mặt lên, gương mặt hồng hồng, ánh mắt liếc qua mặt hắn, không bỏ qua niềm vui sướng của hắn biểu lộ.
 
Thực tế, quan tâm trong thầm lặng, lắm khi, không qua nổi một đầu lưỡi nở hoa sen của tiểu nhân.
 
Mỗi ngày làm việc vô cùng nỗ lực, trong mắt ông chủ, cũng chỉ là công nhân chăm chỉ tăng ca đến 9 giờ, cho dù hắn luôn nhìn thấy.
 
Chán ghét thứ nữ thứ tử, mỹ cơ tần thiếp sao?Chế độ này là như vậy, còn không bằng đi hận sự bất công tam thê tứ thiếp vui vẻ chịu đựng một đàn ông, nhưng trên đời này ai cũng vậy, hận quá thì mệt mỏi, thôi làm sao nghĩ trải qua cho tốt thì hơn. Nếu theo lễ nghi Đại Tấn, Nhan Hoan Hoan xuất thân là đích nữ, gả cho Triệu Uyên, trở thành thiếp, con cái cũng là con của vợ lẽ, ngắn ngủi cuộc đời từ đích trở thành thiếp, thân phận lại nâng lên.
 
Trắc phi của Vương gia vẫn được người khác coi trọng hơn so với đích nữ quan ngũ phẩm, nếu theo tiền đồ của Triệu Trạm, khi mưu được đại vị như diều gặp gió, phụ thân gặp nàng phải hành lễ thỉnh an.
 
Theo tiêu chuẩn hiện đại mà nói, mỗi triều đại đều có chỗ rách rưới, văn nhân chơi luyến đồng*, vị thành niên bạch bạch bạch sinh con, một thê nhiều thiếp, thi hành cung hình…… Thời đại tiến bộ, văn minh phát triển luôn có chỗ tốt. Nhan Hoan Hoan không đồng tình với ai, cũng không đồng tình với bản thân, nàng có thể an phận thủ mình trong góc như mèo con vô hại, là một Trắc phi từ từ được Đoan Thân Vương quên đi.
 
*yêu trẻ con (muốn quan hệ tình dục với trẻ con)
 
Nhưng nàng lại muốn xa hoa dâm dật, sinh hoạt mặn nhạt, cũng muốn có hài tử, có thể làm cao thì càng tốt.
 
Nói đến cùng, căm hận chỉ là tổn hại nhân quyền của bản thân.
 
Nhan Hoan Hoan rũ mắt, nhẹ giọng hỏi: “Vương gia, từ đây về sau thiếp có thể vẫn nghĩ tới người không?”
 
Triệu Trạm mỉm cười, nụ cười mang theo vẻ ôn nhu trách trời thương dân, cũng không biết là trìu mến ai, hắn giống như đứa nhỏ lần đầu được nếm mứt hoa quả, lần đầu được chạm tới cái gọi là sủng ái một người.
 
“Có thể, ta cho phép.”

 
Nhan Hoan Hoan không biết gì về Triệu Trạm.
 
Không có quá trình quen biết từ đầu rồi mới làm bạn, cũng không có tâm ý ái muội dò xét lẫn nhau, càng không có có muốn xác nhân quan hệ hay không, lo lắng ai là người mở miệng trước. Lần thứ hai gặp mặt đã danh chứng ngôn thuận lên giường, tiến độ vượt mức cho phép, nếu thể chất nàng đặc biệt chút, không biết chừng mười tháng sau Triệu Trạm đã có đón ngày của cha rồi.
 
Nàng không biết hắn thích kiểu nữ nhân như thế nào, cũng không biết hắn có thể khoan nhượng với người yêu tới mức nào, đây là một cuộc thi không có phạm vi, không ai có thể nhắc nàng được.
 
Vậy nên Nhan Hoan Hoan chỉ có thể tuân thủ nghiêm chỉnh lễ nghi, thăm dò sở thích và tìm điểm mấu chốt của Triệu Trạm từng chút một, dù sao đây cũng không phải một trò chơi thất bại rồi thì có thể tải lại được, mà là đánh cược trên vận mệnh cả cuộc đời nàng.
 
Nhan Hoan Hoan nuốt một miếng bánh mơ đông lạnh xuống, mát lạnh chua ngọt, thấm đến tận miệng lưỡi. Nàng ăn vội vàng giống như dáng vẻ rất thèm thuồng, son đã bị ăn hết nửa, khiến cho môi lem đỏ hồng giống như sưng lên, Triệu Trạm nhìn thấy đột nhiên rất muốn hôn một cái.
 
Nếu là người khác thì đã hôn rồi, dù sao cũng là nữ nhân của mình mà.
 
Triệu Trạm nghĩ cái gì thì muốn cái đó, hắn nói: “Nhan Hoan, miệng nàng lem son phấn rồi.”
 
“Vương gia?”
 
Nhan Hoan Hoan ra vẻ ngây thơ chu môi: “Khó coi lắm sao? Vương gia để thiếp đi dặm lại một chút nhé?”
 
Triệu Trạm suy nghĩ một lát: “Lem rồi cũng vẫn đẹp,” hắn ngừng lại: “Đừng nhúc nhích, ta giúp nàng.”
 
Vừa nghe đã biết không tốt, muốn chơi xấu.
 
Nhan Hoan Hoan chỉ sợ hắn không xấu, nảy ra ý nghĩ xấu, nổi hứng rồi, có chỗ cứng, tâm thì mềm nhũn. Thế là nàng ngoan ngoãn dẩu môi không nhúc nhích, mắt như làn thu thủy, vừa tò mò vừa thấp thỏm nhưng không hề sợ hãi nhìn vào ánh mắt hắn giống như chỉ có hoàn toàn tin cậy.
 
Quả nhiên, Triệu Trạm hôn lên.
 
Kỹ năng hôn có thể không tính, hơn hẳn ở chỗ dịu dàng.
 
Giống như lúc trên giường, hắn luôn cư xử rất dịu dàng giống như đang kiềm chế gì đó. Thú vui bí mật nơi khuê phòng không đáng nói với người khác, không hiếm nam nhân ở Đại Tấn có sở thích thô bạo trong chuyện phòng the, dù thê hay thiếp đều coi là đương nhiên thừa nhận trong yên lặng, thật ra hắn không cần kiềm chế bản thân.
 
Hôn hắn, Nhan Hoan Hoan không hề dao động, tim đập vững vàng, vừa hưởng thụ vừa phân tích.
 
Nàng không cảm thấy Triệu Trạm là người dịu dàng lương thiện, Nhị hoàng tử âm trầm không chớp mắt khắc phục khó khăn, khẳng định mà hắn không ngừng muốn nhiều như vậy, cũng không thể nào không có lòng dạ đối với triều đình được, phỏng đoán duy nhất có thể tin cây, đó chính là tay mơ trong yêu đương. Không có am hiểu về yêu và được yêu, cũng không có kinh nghiệm vẫn đang ở giai đoạn học hỏi.
 
So với Triệu Trạm, nàng tích cực đáp lại nụ hôn này mới là một người không hiểu phong tình.
 
Hắn hôn rất nghiêm túc.
 
Triệu Trạm từng hôn môi, từng xem thoại bản, cũng có cung nữ thái giám thích truyền bá cho hắn. Nhưng thực nghiệm mới biết cảm giác mỗi nữ nhân đều không giống nhau, đôi môi cô nương rất mềm, hương son nhàn nhạt như có như không giống như miếng thịt ngọt ngậm trong miệng sẽ không tan ra, hắn hôn rồi lại hôn, cũng không nỡ buông lỏng.
 
Một lúc lâu, hắn mới buông nàng ra.
 
Nhan Hoan Hoan bị hôn đến không thở nổi, hai mắt mê mang, hơi ướt át, lại lấp lánh khác thường khiến tâm trạng người nhìn nhộn nhạo cả lên.
 
“Vương gia,” nàng thử hỏi hắn điểm mấu chốt: “Son của thiếp thân có ngon không?”
 
Triệu Trạm nghiêm túc suy nghĩ một lúc.
 
“Chẳng có mùi vị gì.”
 
Được đó, thật ngưỡng mộ ngươi là một người thành thực.
 
Hắn nhớ lại một chút, bổ sung thêm một câu: “Nếm thử thì có vị quả mơ.”
 
“Hẳn là vì thiếp thân vừa ăn bánh mơ đông lạnh, Vương gia thích vị này không? Nhắc tới, thiếp thân vẫn không biết Vương gia thích ăn gì, nếu biết rồi lần sau sẽ ăn một miếng trước, để Vương gia ăn được thiếp thân có vị khác rồi."
 
Nhan Hoan Hoan ra sức trêu chọc nhưng Triệu Trạm lại càng không dựa theo cách trêu chọc như nàng: “Ta thật sự không có sở thích đặc biệt trong ăn uống, nếu phải nói thì vịt xắt tổ yến hun khói ở trong cung rất không tồi, mỗi lần vào cung ts đều nhớ tới.”
 
……
 
Một cái hôn vị vịt xắt sao?
 
Hoàng tộc các người đúng là biết hưởng thụ, nàng chịu thua, tự ti.
 
Triệu Trạm phản ứng lại: “Nàng muốn ta nhớ nó giống nhớ nàng sao?”
 
Nếu ‘nó’ không phải vịt xắt hun khói, nàng sẽ rất vui.
 
Nhan Hoan Hoan bĩu môi làm nũng: “Vương gia nào có nhớ thiếp thân, đều là thiếp nhớ người, ngày nào cũng chờ người trở về, nhìn thiếp một cái.”
 
Nàng tiến thêm một bước thăm dò mức độ tiếp nhận lời tư mật của hắn.
 
Mời sủng là kỹ năng cơ bản, Từ Vương Phi tự giữ thân phận, sau khi Đoan Thân Vương nạp phi đều không làm, Lâm Tuyển Thị để giữ chân Vương gia, chuyện gì cũng nguyện ý, không thua một kẻ lão luyện ở thời hiện đại là nàng một chút nào, chỉ thiếu chút kinh nghiệm thôi. Cho nên trước khi Triệu Trạm có mối sủng ái mới, nàng phải xông pha trong địa bàn của mình, trở thành mối tình đầu của hắn.
 
Lúc này Triệu Trạm nghe rõ ràng: “Nhan Hoan, nàng nhớ ta sao?”
 
Hắn nghe xong hơi không thể tưởng tượng được.
 
Triệu Trạm không ngốc, hắn đương nhiên hiểu nữ nhân xuất giá, phu quân là trời của các nàng. Các phi tần trong cung, bao gồm mẫu phi đều mỗi ngày mong chờ phụ hoàng lâm hạnh, nhớ sao, đúng là rất nhớ, không thể không nhớ, nhớ ơn trạch cũng là nhớ phú quý. Thâm cung hậu viện tịch mịch thế nào, ngoại trừ chờ hắn cũng không có chuyện khác để làm.
 
Về lý trí, hắn quá hiểu.
 
Nhưng về mặt tình cảm, hắn chưa bao giờ từng được ai cố ý chờ hắn, cho hắn cảm giác được chờ đợi.
 
Triệu Trạm mới vừa hiểu chút chuyện, Lương phi liền mang thai Triệu Triệt, đẩy hắn qua cung nhân giữ, không thể gần mẹ sợ va chạm bụng mẹ, chờ sinh đệ đệ xong, bà vội chiếu cố đứa trẻ mới sinh, xa xa nhìn hắn, thấy hắn đã có thể tự lập, bà chỉ vui vẻ phủi tay.
 
Thật ra, Lâm Tuyển Thị nhớ hắn, Từ Vương Phi cũng nhớ hắn, một người không có cơ hội gặp, người kia thì phải giữ vẻ hiền huệ của mình, Triệu Trạm cũng không thiên về sủng ai trong viện, nàng ta chưa cảm nhận được nguy cơ, cũng không đem nỗi nhớ nhung nói trắng ra rõ ràng. Cách biểu đạt của nàng ta, chỉ là quan tâm khi Triệu Trạm bận rộn công sự có thể dùng cơm đúng giờ, đừng ngủ ở thư phòng dễ dàng bị cảm lạnh, hoặc giữa đêm khuya sai hạ nhân dâng lên chén trà nóng.
 
Nhan Hoan Hoan sửng sốt, sửng sốt thật lâu, thật ra là do nín thở, khuôn mặt kìm nén đỏ bừng như e thẹn.
 
“Vương gia, mỗi ngày thiếp thân đều nghĩ tới người.”
 
Ngượng ngùng áy náy cúi đầu, như ảo não bản thân lỗ mãng, nàng liên tục xin lỗi cứ như đã lỡ miệng mà hoảng loạn thất thố.
 
Nhận được đáp án mong đợi, lòng Triệu Trạm vỡ ra, như có thứ gì ôn nhu mà nhỏ vụn từ từ lắng đọng xuống, vui mừng không thôi.
 
Cũng không đến nỗi gọi là yêu hay thích.
 
Chỉ là trong sâu thẳm hắn vẫn có chỗ chưa trưởng thành, vẫn là nam hài trong thâm cung, không người quan tâm chăm sóc, đợi rất lâu, cuối cùng đã có một người, nói đợi hắn, nhớ hắn, cần hắn.
 
Hắn không biết nên nói gì, khóe môi mỏng giương lên, nửa mừng thầm nửa tự kiềm chế.
 
Triệu Trạm duỗi tay, ngón tay ngọc mảnh dài nâng cằm nàng: “Nàng thỉnh tội gì chứ? Nhớ tới ta thì có tội gì chứ.”
 
Nhan Hoan Hoan nương theo hắn ngẩng mặt lên, gương mặt hồng hồng, ánh mắt liếc qua mặt hắn, không bỏ qua niềm vui sướng của hắn biểu lộ.
 
Thực tế, quan tâm trong thầm lặng, lắm khi, không qua nổi một đầu lưỡi nở hoa sen của tiểu nhân.
 
Mỗi ngày làm việc vô cùng nỗ lực, trong mắt ông chủ, cũng chỉ là công nhân chăm chỉ tăng ca đến 9 giờ, cho dù hắn luôn nhìn thấy.
 
Chán ghét thứ nữ thứ tử, mỹ cơ tần thiếp sao?Chế độ này là như vậy, còn không bằng đi hận sự bất công tam thê tứ thiếp vui vẻ chịu đựng một đàn ông, nhưng trên đời này ai cũng vậy, hận quá thì mệt mỏi, thôi làm sao nghĩ trải qua cho tốt thì hơn. Nếu theo lễ nghi Đại Tấn, Nhan Hoan Hoan xuất thân là đích nữ, gả cho Triệu Uyên, trở thành thiếp, con cái cũng là con của vợ lẽ, ngắn ngủi cuộc đời từ đích trở thành thiếp, thân phận lại nâng lên.
 
Trắc phi của Vương gia vẫn được người khác coi trọng hơn so với đích nữ quan ngũ phẩm, nếu theo tiền đồ của Triệu Trạm, khi mưu được đại vị như diều gặp gió, phụ thân gặp nàng phải hành lễ thỉnh an.
 
Theo tiêu chuẩn hiện đại mà nói, mỗi triều đại đều có chỗ rách rưới, văn nhân chơi luyến đồng*, vị thành niên bạch bạch bạch sinh con, một thê nhiều thiếp, thi hành cung hình…… Thời đại tiến bộ, văn minh phát triển luôn có chỗ tốt. Nhan Hoan Hoan không đồng tình với ai, cũng không đồng tình với bản thân, nàng có thể an phận thủ mình trong góc như mèo con vô hại, là một Trắc phi từ từ được Đoan Thân Vương quên đi.
 
*yêu trẻ con (muốn quan hệ tình dục với trẻ con)
 
Nhưng nàng lại muốn xa hoa dâm dật, sinh hoạt mặn nhạt, cũng muốn có hài tử, có thể làm cao thì càng tốt.
 
Nói đến cùng, căm hận chỉ là tổn hại nhân quyền của bản thân.
 
Nhan Hoan Hoan rũ mắt, nhẹ giọng hỏi: “Vương gia, từ đây về sau thiếp có thể vẫn nghĩ tới người không?”
 
Triệu Trạm mỉm cười, nụ cười mang theo vẻ ôn nhu trách trời thương dân, cũng không biết là trìu mến ai, hắn giống như đứa nhỏ lần đầu được nếm mứt hoa quả, lần đầu được chạm tới cái gọi là sủng ái một người.
 
“Có thể, ta cho phép.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui