Gọi Chú Là Anh Nhé

- Người ta hay nói cuộc gặp gỡ nào cũng đều do duyên phận. Thế nhưng chú và cháu quen nhau lại là do sự sắp đặt từ chính chú chứ chẳng phải ngẫu nhiên gì cả. Hèn gì, lúc gặp nhau chỉ có cháu bất ngờ thôi!
- Ừ, thì biết mặt trước nói chuyện sẽ dễ thân thiết hơn mà.
- Cần gì chứ, chú cháu chỉ việc gặp thưa gởi rồi chào hỏi vài câu là được rồi!
- Phải thân chứ, để tới tết còn cho tiền lì xì, tặng quà sinh nhật, dẫn đi ăn uống nói chuyện thoải mái như vầy nè!
- Không cần, 16 năm nay không có chú cháu cũng đã chẳng mong đợi những thứ này. Ba mẹ cháu vốn đã rất thương cháu, nên không có chú cháu cũng chẳng thiếu thốn gì đâu!!!
Linh nói trong cơn tức giận, cũng may lúc này nhà hàng đang vắng nên không ai nghe. Luân hơi thản thốt, nhưng rồi vẫn dịu giọng từ tốn nói:
- Thật ra, tôi chưa bao giờ xem cô bé là cháu mình cả!
- Đúng là xét về tuổi thì cũng chưa đến nổi quá xa. Nhưng một con giáp cũng đủ già rồi, kêu anh cũng ngượng miệng lắm!
- Vậy sao? Nhưng lúc đầu cô bé đã chẳng gọi tôi là anh đấy thôi!
- Vì chưa biết nên thế. Giờ biết rồi phải khác chứ! Chú cũng xưng chú gọi cháu đi, đừng gọi tên xưng tôi nữa.
- Không thích!
- Vậy tùy chú. Thôi đưa cháu về đi, không ba mẹ lại lo!

- Không cần câu nệ chuyện xưng hô đâu. Cứ như trước đây đi, vì tôi và Linh đâu phải thực sự là chú cháu, chỉ là trên danh nghĩa thôi mà!
Linh nhìn Luân kinh ngạc, như vậy nghĩa là sao?! Luân thực sự không phải là chú của cô à? Luân gọi phục vụ tính tiền rồi bình thản bước đi, Linh chạy theo hỏi tới tấp. Luân chỉ trả lời một câu ngắn gọn rằng:
"Tôi không phải là em ruột của ba Linh".
Trên suốt đường về, cả hai không nói với nhau câu nào nữa. Luân đưa Linh về đến cổng nhà rồi chạy đi, không vào cùng. Linh cũng không thắc mắc, điều cô cần bây giờ là phải làm rõ sự thật này. Sau khi ăn tối xong, Linh ra ghế so-fa ngồi cùng ba mẹ và hỏi cả hai về mối quan hệ thật sự giữa "chú" Luân và ba. Quả nhiên, đúng như lời Luân nói.
Ngay từ phút giây biết được điều "tuyệt diệu" đó, Linh cũng không biết mình có nên vui mừng và tiếp tục hi vọng hay không…
Luân là con của người em kết nghĩa với ông nội Linh thời chinh chiến. Sau giải phóng vài năm, vì cuộc sống khó khăn nên ba Luân quyết định vượt biên để tìm đường mưu sinh mới. Dự định khi sang bên đấy an toàn, sẽ đón hai mẹ con Luân qua cùng (lúc đó Luân chỉ vừa mới đầy tháng). Không may, chuyến tàu vượt biển ấy đã bị bắt, ba Luân bị xử tử, mẹ Luân hay tin bàng hoàng đau đớn chẳng bao lâu cũng lâm bệnh nặng qua đời. Thương đứa bé tội nghiệp, ông nội Linh đã nhận về nuôi. Luân lớn lên trong sự bảo bọc yêu thương của hai người thân không ruột thịt, tính tình trầm lặng, ít nói, ít tiếp xúc với nhiều người, quan hệ anh em với ba Linh vì thế cũng không mấy thân thiết…
Đến năm 1990, kinh tế mở cửa, ông nội Linh được bổ nhiệm công tác ở nước ngoài. Dự định sẽ đưa cả gia đình sang bên ấy sống luôn, nhưng ba Linh lúc đó đã trúng "tiếng sét ái tình" với mẹ Linh nên xin được ở lại, phần vì còn học dở dang trường đại học kinh tế ở đây. Dù không bằng lòng nhưng vì thấy con trai cương quyết, lại có tính tự lập và giỏi giang nên ông bà nội đành chấp thuận. Vài năm sau khi ra trường, ổn định sự nghiệp, ba mẹ Linh lấy nhau và sinh ra cô công chúa bé bỏng đáng yêu này. Mối quan hệ anh em ấy tưởng chừng chỉ là thoáng qua trên danh nghĩa, nay bỗng tiếp xúc nhau gần gũi hơn và nảy sinh nhiều chuyện tréo ngoe như vầy đây: nàng tiểu thư con gái rượu của người anh lại đem lòng yêu mến chính người em nuôi – tức chú của cô nàng.
Giá như biết trước mối quan hệ này, chắc tình cảm đã không nảy sinh, nhưng tình yêu đến bất ngờ đập vô mặt thì biết đường đâu mà đỡ chứ.
Cuối tuần, Luân ghé nhà chơi, vẫn thản nhiên vui vẻ trò chuyện. Ba mẹ Linh cũng không hỏi gì về thắc mắc của cô bé, họ thấy chuyện đó cũng không có gì để bận tâm, dù em ruột hay em nuôi cũng vậy thôi, có ảnh hưởng gì đâu... Đúng vậy, trên thực tế là không có gì ảnh hưởng, nhưng trong trường hợp "đặc biệt" này là cả một sự thay đổi lớn lao. Linh cảm thấy xao động và thẹn thùng nhiều hơn khi gặp mặt Luân, không biết phải xử sự như thế nào nữa…
- Cô bé đã khỏe hẳn chưa? Cẩn thận không làm đổ ly nước nữa đấy! – Giọng chế giễu.
- Cám ơn chú quan tâm, cháu khỏe hẳn rồi.
Mẹ Linh tiếp lời:

- Con bé còn nhỏ nhưng cũng đảm đang lắm chú à. Việc nhà lúc nào nó cũng phụ một tay, nên tôi cũng đỡ vất vã…
- Phải vậy thôi chị, tập làm từ từ đi để mai mốt còn về phục vụ chồng nữa chứ! - Vẫn giọng xách mé.
Ba Linh nghe thế cười lớn rồi nói:
- Chú yên tâm, làm thì tập cho biết đủ việc thế thôi. Nhưng sau này tìm chồng cho nó cũng không được để nó khổ đâu! Dù gì cũng là lá ngọc cành vàng, con gái duy nhất của anh, đâu có để nó bị ức hiếp được!
- Anh nói cũng phải, thế tiêu chuẩn con rễ tương lai của anh thế nào?
- Ừm, thì phải chững chạc, điềm đạm, biết quan tâm chăm sóc cho gia đình, có sự nghiệp ổn định. Và đặc biệt là phải đẹp trai và đô con thì mới xứng và bảo vệ được con gái yêu của anh nữa!
- Ừm, nhưng không được đẹp trai hơn anh chú đâu nhé! – Mẹ Luân tiếp lời châm biếm.
Cả gia đình nói cười vui vẻ, đầm ấm. Linh cảm giác như Luân cũng đang dần hòa hợp với ba mẹ mình, như thể là chú ruột thật sự của cô vậy. Thì trên thực tế, gia đình Linh từ lâu cũng đã xem Luân như người thân rồi, có gì lạ đâu chứ. Nhưng Linh không muốn như thế, vì những điều đó sẽ làm ngăn cách mối quan hệ "khác hơn" của cô và Luân, sẽ dập tắt đi niềm hi vọng và tình yêu của một cô gái trẻ đang dành cho chính "người chú không ruột" của mình.
Ngày không nắng, từng vầng mây xám nhẹ che kín bầu trời, chỉ còn lơ đãng chút gió thu nhè nhẹ, se se lạnh. Linh đang đứng trên ban công hóng gió, nghĩ ngợi vu vơ. Bỗng trên vai có cái gì nằng nặng đè lên, Linh quay lại, ra là Luân vừa trùm áo khoác cho cô.
- Trời lạnh, mặc áo mỏng vầy dễ cảm lạnh lắm đấy!
- Cám ơn, chú có vẻ quan tâm đến cháu hơi bị nhiều đấy!!! – Giọng cố tỏ vẻ tỉnh rụi nhất có thể dù trái tim đang đập rộn ràng vì sung sướng.

- Xưng chú cháu mà nói giọng ngang như cua vậy, rõ ràng không muốn nhận người chú này rồi!
- Muốn không nhận cũng có được đâu, phải chịu thôi!
- Ừ, tôi cũng không để tâm quan hệ này giữa tôi và Linh. Dù gì cũng đã xa lạ với nhau từ trước đến giờ, đâu cần phải cố miễn cưỡng…
Dẫu biết thế, nhưng Linh vốn đã được gia đình nuôi dạy chỉnh chu từ nhỏ. Cô chịu ảnh hưởng rất nhiều về tư tưởng vai vế, họ hàng theo phong tục thuần túy. Nên dù biết rõ mối quan hệ giữa cô và anh không phải là loạn luân, nhưng cứ nghĩ đến danh nghĩa hiện tại giữa hai người, trước mặt ba mẹ cứ luôn phải gọi là "chú - cháu" cũng thấy thật khó chịu.
Nhưng có vẻ Linh đã lo lắng quá xa xôi rồi, tình cảm của Luân dành cho cô đến bây giờ vẫn còn chưa biết là thế nào, đã lại nôn nóng về viễn cảnh tương lai chưa chắc thành sự thật ấy. Có lẽ, Luân có phần quan tâm tới Linh hơi nhiều hơn một chút, nhưng cũng chưa đến mức để được hiểu là có tình cảm "nam- nữ" hay không. Có khi đó chỉ là cách biểu hiện tình cảm đơn thuần giữa họ hàng với nhau mà người phương Tây hay làm, và suy cho cùng cũng chỉ có mình Linh suy diễn mọi chuyện theo hướng thái quá mà thôi.
Để kỷ niệm 20 năm yêu nhau và 18 năm ngày cưới, ba mẹ Linh đã quyết định "hấp hôn" bằng cách đi dụ lịch nước ngoài một tuần. Và tất nhiên, chuyến đi này không thể đưa Linh đi cùng được…
- Anh chị lãng mạn thiệt đó. Em ghen tị ghê luôn!
- Hì, có gì đâu. Sao này chú lấy vợ rồi cũng vậy thôi mà! – Ba Linh cười tự hào.
- Ba mẹ tính đi hưởng "tuần trăng mật 2" rồi bỏ con gái rượu ở nhà một mình hả? – Linh nói đầy vẻ ấm ức.
- Ờm… Hay là… nhờ chú ba chăm lo cháu nó giúp anh chị nhé! – Mẹ Linh ra "sáng kiến".
- Hả? Thôi không cần đâu! – Linh lắc đầu đỏ mặt (vẻ mặt rất đáng bị nghi ngờ).
- Không cần thế nào được. Con còn bé thế này, lại là con gái nữa. Ở nhà một mình sao ba mẹ yên tâm đây? Có chú ba trông chừng sẽ tốt hơn! – Ba Linh quả quyết
Chẳng biết Luân suy nghĩ thế nào mà lại đồng ý ngay không chút do dự. Linh cảm thấy khó chịu vô cùng, dẫu tự trấn an bản thân dù sao cũng là chú cháu, cứ xem như bình thường thôi. Sau khi tiễn ba mẹ Linh đi, Luân nắm tay cô nàng vào nhà, Linh rút tay ra e thẹn rồi chạy lên phòng, đóng cửa lại. Linh tính mách bảo với cô rằng, sóng gió đang sắp nổi lên…

Từng ngày trôi qua dài dằn dặc, Linh vẫn đi học như thường lệ, nhưng được "chú" Luân đưa đón mỗi ngày, lúc về tự nấu cơm, làm đồ ăn. Cứ tưởng tới chiều hoặc tối Luân mới ở nhà ăn cơm, có khi sẽ bận mà không ăn luôn, ai dè anh chàng thường trực ở nhà để chờ cơm Linh nấu. Khi ăn chẳng thấy phản ứng gì, Linh hỏi thức ăn ngon không, cậu chàng chỉ đáp gọn lỏn "Cũng thường thôi!". Cô bé bĩu môi bực bội, không biết ba mẹ giao tên này ở cùng là để chăm lo cho cô hay cô lo cho hắn ta nữa!
Ngoài việc đưa rước Linh thì từ đồ ăn, thức uống đến các công việc nhà Linh đều tự làm. Sáng cô phải tự giác dậy, rồi lật đật làm bữa sáng, xong còn phải hì hục đánh thức tên chú lười chảy nhớt kia nữa chứ, có hôm hắn ngủ mớ ôm chầm hay cô, không cựa quậy được, phải cắn một phát đau điến hắn mới chịu tỉnh mà buông ra… Khi tỉnh dậy rồi hắn còn mơ màng tỉnh rụi nói:
"Ủa sao lại qua phòng tôi ngủ thế? Bộ sợ ma hả?!!", thế có điên không chứ!!!
Trời mùa thu vẫn luôn mưa nắng thất thường, vì nghĩ có Luân đưa đón rồi nên Linh không mang theo dù hay áo mưa nữa. Chiều hôm đó vì bận việc đột xuất, Luân không đến đón, cũng không gọi điện báo cho Linh biết. Đứng đợi cả buổi dưới màn mưa phùn dai dẳng, Linh đành liều mình chạy đi. Về đến nhà mình mẩy ướt sủng, vừa lạnh vừa đói, thay đồ rồi còn phải nấu đồ ăn. Khi mọi thứ hoàn thành thì người mệt lã, không còn thấy đói nữa mà lại chuyển sang chóng mặt, nhức đầu. Linh nằm gục trên ghế so-fa…
Khoảng 1 tiếng sau thì Luân về, thấy Linh nằm đó tưởng ngủ quên, đến gần thì thấy nét mặt tím tái, hơi thở yếu ớt, vẻ mặt mệt mỏi, sờ trán nóng rang. Anh hoảng hốt bế Linh lên phòng, nấu nước nóng chườm khăn và cho uống thuốc hạ sốt. Một lúc sau thì sắc mặt cô bé đã khá hơn, thân nhiệt hạ dần. Luân đã thức suốt đêm để trông chừng Linh, dù anh cũng rất mệt vì cả ngày làm việc…
Sáng hôm sau, Linh tỉnh dậy thì thấy Luân đang nằm gục đầu trên giường sát bên cô. Nhớ lại mới biết hình như hôm qua mình bị sốt. Linh lay anh thức dậy để về phòng ngủ…
- Cả đêm qua chú ở đây trông chừng cháu đó hả?
- Ừ…
- Cũng phải, tại chú mà cháu mới bị sốt đó! Sao bận việc mà không gọi điện báo để cháu chờ cả buổi, nên phải dầm mưa chạy về nhà…
- Xin lỗi, tại bận quá nên quên, điện thoại lại hết pin nữa. Thế đã đỡ hẳn chưa?
- Ờm… Cũng đỡ đỡ…
- Để tôi kiểm tra xem.
Luân tới gần áp trán mình vào trán của Linh đo thân nhiệt, làm cô nàng đỏ mặt đẩy ra…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận