Gọi Hồn


Không biết bộ phận nào đó trên người Thuỷ Nhục Chi còn phát ra sóng âm giống như cá voi vậy, chấn động khiến não tôi cũng thấy choáng váng, suýt chút nữa đã vứt đi chuỗi tràng hạt trong tay.

Cuối cùng, tôi dứt khoát đeo chuỗi tràng hạt lên cổ, đột nhiên tôi liền cảm nhận được sức mạnh tốt lành và yên bình từ trên chuỗi tràng hạt, xua đi cảm giác chóng mặt trong đầu tôi.

Tôi cảm thấy mình bị dây dẫn hồn kéo thẳng xuống nước, thật sự hy vọng có thể mau chóng thoát khỏi Thuỷ Nhục Chi đáng sợ này.

Trong lúc này, tôi cảm thấy sau lưng mình như bị roi da quật trúng, đau rát vô cùng, đau đến mức tôi muốn hét to lên.

Sau đó mượn quầng sáng từ chuỗi tràng hạt, tôi nhìn thấy vật vừa quất trúng tôi là sợi dây dẫn hồn dài trói trên người Thuỷ Nhục Chi, không ngờ cái tên này lại trong lúc vô ý đã lấy dây dẫn hồn làm roi da, suýt nữa đã lấy luôn cái mạng nhỏ của tôi.

Dòng nước sau lưng tôi từng chút đẩy về phía trước, không cần nghĩ cũng biết Thuỷ Nhục Chi đang đuổi sát sau lưng tôi, có lẽ một giây sau, thân hình to lớn đó của nó sẽ đụng vào người tôi, khiến tôi bị thiệt mạng ở trong dòng sông không biết có bao nhiêu người đã chìm xuống này.

Đột nhiên, tôi cảm thấy cơ thể của mình trồi lên khỏi mặt nước, tôi đã được nâng lên, cái cảm giác thông thoáng quen thuộc đó vẫn tốt đẹp như vậy, khiến tôi tham lam mà hít thở lấy, cho đến khi trong phổi âm ỉ thấy đau thì mới chịu thôi.

Nếu không ra khỏi mặt nước thì tôi sẽ bị ngạt chết mất, nhưng một giây sau tôi liền thấy thất bại, bởi vì sợi dây dẫn hồn nhanh chóng kéo lại, theo sức nặng của cơ thể tôi mà nhanh chóng nghiêng xuống.

Cho đến khi đầu tôi đập mạnh vào vách đá bên sông, cơ thể đung đưa hai cái thì mới coi như là dừng lại một cách ổn định.

Còn Thuỷ Nhục Chi cứ đuổi theo không dứt kia thì trong chốc lát liền nổi lên trên mặt sông, khiến cho những người ở trên bờ nhìn thấy đều kinh ngạc hô lên.

Lúc chủ nhà của nhà họ Đặng và nhà họ Đường nhìn thấy Thuỷ Nhục Chi thì đột nhiên tràn đầy sức sống, lập tức vứt những vật dụng dùng để bắt và câu trong tay xuống.

Dụng cụ để bắt và câu làm bằng thép có sợi dây thừng dài, liền mắc lên người Thuỷ Nhục Chi.

Bởi vì bị đau mà Thuỷ Nhục Chi mau chóng trở mình đi xuống dưới sông lại, vật dụng để bắt và câu sắc bén cũng rơi theo xuống dưới nước, chỉ để lộ ra hai sợi dây thừng bị kéo căng.

Vào lúc này, từ xa truyền đến tiếng ầm ầm vô cùng lớn, giống như là tiếng long trời lở đất, chấn động đến tai tôi cũng thấy đau.

Đèn pin vừa rọi qua, thì thấy trên mặt sông dâng lên một ngọn sóng cao mười mấy mét, đang ập qua chỗ chúng tôi với tốc độ vô cùng nhanh, khiến cho những người trên bờ đều bị dọa đến mau chóng tìm chỗ trốn…
Hai ông già nhà họ Đặng và nhà họ Đường bị cảnh tượng lật trời này dọa đến sắc mặt thay đổi, mau chóng kéo lấy sợi dây thừng trong tay.

May mà vật dụng để nắm và câu mắc trên người Thuỷ Nhục Chi chỉ cần dùng sức là có thể bị hai chủ nhà kéo về, trên đó còn kéo theo không ít thịt vụn, điều này cũng khiến hai ông già vui đến nở nụ cười tươi, rồi nhanh chóng chạy trốn.

Sau đó, người đầu rơi máu chảy như tôi được Lý Nhị Bảo kéo lên trên bệ đá.

Tôi cũng không quan tâm mấy vết đau trên người, mau chóng lấy chuỗi tràng hạt trên cổ xuống, rồi lập tức đeo lên trên đầu Đường mập.

Bây giờ, Đường mập đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, đôi mắt của anh ta nhắm chặt lại, hai tay đều đặt trên đầu gối và bấm tay theo pháp quyết kỳ lạ nào đó, còn miệng lại không ngừng niệm chú ngữ.

Sau khi chuỗi tràng hạt được đeo lên cổ Đường mập, vòng khí đen luẩn quẩn quanh đỉnh đầu anh ta mới lại trở về trong cơ thể lần nữa, giống như đã bị chuỗi tràng hạt áp chế về vậy.

Sau khi tôi trả chuông dẫn xác cho Lý Nhị Bảo, Đường mập mới yếu ớt mở mí mắt lên, khi nhìn thấy hai chúng tôi thì nở một nụ cười khổ, sau đó phát hiện ra chuỗi tràng hạt trên cổ mình thì đột nhiên hai mắt phát sáng, khóc thút thít vì xúc động.

“Bảo Bàn Gia phải nói gì mới được đây? Chắc chắn là hai người đã mạo hiểm lấy chuỗi tràng hạt về đây, mới khiến tôi sống sót trở lại, thật không biết phải nói gì mới tốt đấy.

Bàng Gia sẽ ghi nhớ phần ân tình này của hai người, sau này dù cho có phải liều cái mạng mập này tôi cũng sẽ không khiến hai người thất vọng đâu.


Đường mập nói những lời này vô cùng hiên ngang lẫm liệt, rất có cảm giác ấm áp kiểu chỉ hận anh em gặp nhau quá muộn, không ngại hy sinh vì nhau.

Nhưng một giây sau, khi Đường mập phát hiện trên dây dẫn hồn vẫn còn buộc nửa miếng cánh tay của Thuỷ Nhục Chi, hai mắt anh ta liền phát sáng, như một con chó dữ lao vào thức ăn mà xông qua đó.

“Anh em, đây là thật sao? Anh thật sự lấy được một miếng Thuỷ Nhục Chi lên à.

Woa, lần này giàu to rồi, Bàn Gia yêu anh chết mất!” Nói xong anh ta liền xông qua đây, muốn ôm tôi vào vòm ngực rộng lực của anh ta.

Dọa tôi đến mức mau chóng lăn một cái, trốn sang một bên, đột nhiên đụng đến vết thương trên người, đau đến tôi nhe răng trợn mắt.

Bây giờ, tất cả tâm tư của Đường mập đều đặt hết lên một nửa miếng Thuỷ Nhục Chi kia rồi, làm gì còn sức lực đi quan tâm đến sống chết của tôi chứ? Ngược lại là Lý Nhị Bảo nhìn giống như cọc gai dầu nhưng lại đỡ tôi đứng dậy, gật đầu thật mạnh với tôi.

Tôi biết anh ta là vì lấy lại được bảo vật gia truyền tưởng như đã mất của mình - chuông dẫn xác, nên đang cảm ơn tôi.

Đường mập đã không đợi được nữa, gấp gáp tháo nửa cánh tay của Thuỷ Nhục Chi xuống, chỉ thấy răng mà không thấy mắt rêu rao: “Mặc dù phần Thuỷ Linh Chi này rất quý giá, nhưng dù sao nó cũng là do ba anh em chúng ta cùng chung sức vớt lên, nên đều có phần của hai người các anh, nhưng trước đó phải để Bàn Gia tôi bảo quản vài ngày đã, đợi chuyện này qua rồi chúng ta sẽ chia đều, thế nào?”
Vốn dĩ trong ngực tôi đã có một miếng gan bàn tay của Thuỷ Nhục Chi, nên tôi chưa từng nghĩ qua sẽ phân chia miếng trong tay Đường mập, nhưng để không bị người khác chú ý, tôi cũng chỉ có thể giấu chuyện này, nhanh chóng gật đầu với Đường mập, coi như là ngầm đồng ý.

Lý Nhị Bảo cũng không có ý kiến, chuyện này cứ như vậy mà quyết định.

Vào lúc này, nước sông nổi sóng ầm ầm đánh qua đây, bọt nước đập vào vách đá văng cao đến mấy mét.

May mà chỗ ba người chúng tôi ở cũng xem như là cao, nước sông gần như chỉ chảy qua bên chân chúng tôi, còn bọt nước văng tung toé khiến quần áo của chúng tôi gần như là ướt đẫm.

Khi tôi và Đường mập cùng Lý Nhị Bảo sửa soạn xong, thuận theo dây thừng leo lên trên, thì chủ nhà của nhà họ Đặng và nhà họ Dương cũng gấp gáp trèo lên theo.

Trước đó tôi nhảy xuống sông, ôm theo một miếng cánh tay của Thuỷ Nhục Chi, lúc trở về bệ đá thì hai ông già đã nhìn thấy hết cả rồi.

Vì vậy, đợi đến khi mấy người chúng tôi vừa về đến đỉnh núi, thì bị hai ông già dẫn theo đám người vây chúng tôi ở giữa.

Nếu đã đến bước này rồi, Đường mập cũng không giấu diếm nữa, dứt khoát ôm vào trong ngực một cách quang minh chính đại, sau đó mở một cái hộp gỗ dài ra, để nửa miếng cánh tay của Thuỷ Nhục Chi vào trong đó trước mặt tất cả mọi người, sau đó lại lấy một miếng vải quấn xác màu đen quấn chặt lại.

Đột nhiên đám người náo loạn lên giống như đang ở trong chảo dầu, ai cũng muốn xông qua đây nhìn xem bảo vật kỳ lạ trời ban hiếm thấy này.

Chủ nhà của nhà họ Đặng xếp hạng nhất trong các nhóm vớt xác, thế lực cũng lớn nhất, thế mà lại muốn lật mặt giành lấy Thuỷ Nhục Chi, nhưng lại không ngờ bị ông lão nhỏ con ngăn chặn lại.

Nhìn thấy tư thế này thì sắp xảy ra trận tranh đấu kịch liệt liều chết, nhưng đã bị năm vị trọng tài tới kịp thời ngăn cản, may mà năm người đó đều là những nhân vật có máu mặt, chủ nhà của nhà họ Đặng cũng không thể đắc tội những người đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui