Gọi Hồn


Nhưng khi ông Tôn nhấp ngụm trà, câu chuyện lại chuyển hướng: "Nhưng mà sáng sớm ngày mai phải tiếp tục thi đấu võ thuật, tôi có hơi lo cho trận giữa Hổ Tử và Đường Phi Yến.

Ai cũng biết con bé ở nhà họ Đường đó là thô bạo tùy hứng, hơn nữa lòng dạ còn nham hiểm, lạnh lùng vô tình.

Đụng tới cô ta thì sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, nếu không phải gãy hai tay hai chân thì cũng là bị móc mắt.

Sáng mai Hổ Tử cậu nhất định phải cẩn thận đó!" Lúc nói, ông Tôn liếc ánh mắt về phía bên này tìm kiếm tôi.
Tôi yên lặng gật đầu, vội vàng đáp lại: "Tôi cũng không có nói liều mạng hay không liều mạng, dù sao thì người phụ nữ Đường Phi Yến đó nếu muốn thắng được tôi vậy cũng phải để cô ta trầy da tróc vảy!"
"Được, khá lắm, không hổ là người mà Trương Hằng tôi chọn lựa." Ông lão nhỏ con nở nụ cười đắc ý.
"Ông già, vậy Đường Mập làm sao giờ đây?" Tôi hỏi ra lo lắng trong lòng.
"Cái tên mập béo ú đó thì có gì tốt để tôi nói chứ! Phủi mông một cái bỏ đi, cuộc so tài kia cũng thất bại rồi, haiz!" Ông lão nhỏ con có hơi bất đắc dĩ lắc đầu.
Nào ngờ ông Tôn lại gật đầu nở nụ cười, vuốt râu nói: "Còn tôi nói thì cậu béo đó đi cũng tốt, chí ít thì cậu ấy cũng kéo đi luôn phần lớn thù hận! Còn về chuyện thi thố thì e là ngoại trừ ông ra, mấy tên già kia cũng không đáng là gì!"
"Ai nói không phải chứ? Tôi chỉ là lo lắng cái tên mập đó sinh lòng tham, nên biết rằng bảo vật của đất trời đó là chính ba người bọn họ liều mạng để đổi lấy, đặc biệt là Hổ Tử còn nguyện mạo hiểm thân mình, cậu ta tuyệt đối không nên phụ tấm ân tình này!" Ông lão nhỏ con thật tình bày tỏ.
Ông Tôn phất tay liên tục, vẻ mặt chứa ý cười, nói: "Tôi thấy mặt mũi cậu béo đó chất phác, không phải là loại người vong ân phụ nghĩa, điểm này tuyệt đối không sai lệch được."
"Được rồi, chúng ta đừng nhắc tới cậu ta nữa, mấy người đã ngủ cả ngày rồi, nên đi ra ngoài thả lỏng một chút đi.

Nhưng nhớ là đừng có đi xa quá, tôi và ông Tôn còn có vài chuyện muốn bàn riêng, mấy người đi đi!" Lời này của ông lão nhỏ con giống như tiếng chuông tan học, thả cả đám chúng tôi đi.
Sau khi cảm đám chúng tôi cúi chào ông Tôn cũng rời khỏi căn biệt thự sân vườn cổ điển này.
Lệ Hoa lo cho vết thương của A Uy nên chúng tôi cùng nhau tới bệnh viện, cho A Uy và Ngưu Đại Tráng khám xem tình hình.
Trước vết thương của A Uy, tôi suýt mấy lần không kìm được muốn lấy Thủy Nhục Chi ra, nhưng mà cuối cùng lại bị lý trí của mình nói rằng không được, nếu không sẽ mang tới tai họa cho chúng tôi.
Lệ Hoa không rời đi, ở lại bệnh viện chăm sóc cho A Uy, mà Tần Lệ Lệ dường như cũng có tâm sự nên không muốn đi cùng chúng tôi, cuối cùng lại tự mình rời đi chỗ khác.
Sở Mai đề nghị muốn vào thành phố đi dạo, tiện thể mua vài bộ quần áo, mỹ phẩm và vài đồ vật chuyên dụng cho phụ nữ.

Thế nhưng tôi lại không có tâm trạng đi dạo cùng với mấy cô ấy, bèn tự mình đề nghị tách nhóm đi ra ngoài một chút.
Thái Phụng muốn đi cùng tôi nhưng lại bị Nguyễn Sở Mai sống chết kéo lại đòi đi dạo phố, dĩ nhiên là cũng không thiếu người hầu Lý Nhị Bảo kia được rồi.
Cứ như thế, một mình tôi rảo bước trên quốc lộ của cái nơi phồn hoa xa lạ này, mặc dù là lần thứ hai vào trong thành phố phồn hoa, nhưng trước đó vẫn luôn ở trong sân huấn luyện của ông lão nhỏ con, không có cơ hội đi ra ngoài dạo, cảm giác bây giờ của tôi đều vô cùng mới mẻ và tò mò...
Trời cũng dần tối đi, tôi đi trên đường hết dừng rồi lại đi, cũng không biết bây giờ đã là mấy giờ rồi.

Dù sao cũng thấy đường xá càng lúc càng vắng, cuối cùng chỉ còn sót lại những thanh niên nam nữ trẻ tuổi thích sống về đêm và mấy quán cóc vỉa hè.
Từ sáng giờ tôi chỉ ăn một ít cơm, hiện tại hoàn toàn chưa ăn được một hạt gạo, cảm giác bụng đang sôi sục đánh trống dữ dội lắm rồi.
Không ngờ đã trễ vậy rồi, thành phố vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ.

Nếu đổi lại là làng ở trên núi, sợ là đã lên giường ôm vợ đi ngủ từ lâu rồi.
Nói thế nào thì trong túi tôi cũng có mấy trăm tệ, gặp phải những mùi thơm của đồ ăn vặt thoang thoảng kia cũng không nhịn được mà qua đó nếm thử một chút.
Đặc biệt chính là những sạp thịt nướng tẩm đủ loại gia vị đặt trên lò lửa than cứ tỏa ra khói nghi ngút, mùi vị đó quả thực kích thích bước chân tôi tiến tới.
Hỏi thăm giá cả xong xuôi, tôi chọn hai xiên thận nướng, một phần óc nướng sa tế và một chai rượu đế, sau đó chọn đại một cái bàn trống rồi ngồi xuống.
Chuyện buôn bán của sạp thịt nướng thật sự rất phát đạt, hơn mười cái bàn hầu như đều được ngồi kín.

Từng người từng người một la lối om sòm vô cùng phấn khởi, miệng không ngại văng tục, thoải mái đùa giỡn, nhất định là đám thanh niên này ở nhà cũng vô cùng tự tại không có người coi quản.
Nhưng tôi lại phát hiện ở một góc tối có một cô gái mặc đồng phục học sinh ngồi đó.

Cô bé mặc cái áo sơ mi màu xanh lam, đầu đội mũ lưỡi trai, mái tóc đen óng ả được luồn qua mũ thả xuề xòa ở sau lưng, vẻ mặt có chút non nớt, có vẻ như không hoàn nhập được với không khí ồn ào ở nơi này cho lắm.
Bàn gỗ rộng lớn gần như được chất đầy món ăn, cô gái nhỏ kia ăn từng ngụm, cuối cùng lại thi thoảng rót mấy ly rượu đế ra uống, tôi nhìn mà không kìm được lắc đầu.
Tôi chưng từng thấy một cô gái nào có thể ăn nhiều như vậy, chỉ mới không lâu đã tiêu diệt được một nửa bàn thịt nướng, bên cạnh đó còn uống hơn nửa chai rượu đế rồi.
Trong lòng tôi tự nhủ người thành phố và nông thôn rất khác nhau, một cô bé chừng mười lăm mười sáu tuổi như thế lại một mình ra ngoài ăn uống, lẽ nào phụ huynh ở nhà cũng không quản cô bé sao?
Ngay lập tức, tôi vứt hết đống suy nghĩ vẩn vơ này đi.

Bản thân mình có cả đống chuyện còn chưa lo xong, sao lại có tâm trạng đi lo chuyện người khác nữa.
Cạnh bên bàn cô gái nhỏ kia là một cặp nam nữ, người nam kia dường nhưng không có đói bụng cho lắm, trước một bàn đầy thức ăn nhưng anh ta lại thờ ơ không có hứng thú, chỉ là cứ mãi nhìn về phía cô gái đối diện ăn không ngừng nghỉ kia, khắp cả khuôn mặt đều hiện ra một nụ cười ngọt ngào.
Cô gái ở phía đối diện đã thả mấy vỏ chai bia rỗng xuống, dường như cũng đã dần dần say rồi.

Thế nhưng cô ta vẫn tuôn bia ừng ực vào mồm, dòng chất lỏng của bia nơi khóe miệng tràn ra cũng lăn dọc theo chiếc cổ trắng tinh mà chảy thẳng xuống cặp ngực chắc nịch.
Sau đó, cô gái kia lại ném vỏ chai bia sang một bên, òa khóc hu hu, miệng còn không ngừng mắng chửi đàn ông không có ai tốt cả.

Ở trên người người ta làm loạn thì cũng đành đi, lại còn không ngừng huơ tay múa chân trước mặt người nam kia, khiến mặt thằng nhỏ ngập tràn vẻ xấu hổ lúng túng.
Người ở trong thành phố này vẫn thật đúng là phức tạp, làm gì tự tại như cuộc sống ở vùng núi rừng như chúng tôi đâu.

Tôi không khỏi lắc đầu cảm thán.
Chờ đến khi thức ăn được dọn lên, tôi bắt đầu ăn từng ngụm một, thỉnh thoảng còn nhìn qua bên cạnh nhận xét vài cái, lần này cũng coi như là lần đầu tiên tôi ăn đồ ăn trong thành phố, có hơi không quen.
Theo cùng với tiếng của người nam kia khuyên nhủ, cô gái bên cạnh lại khóc mỗi lúc to hơn, trực tiếp làm kinh động tới mấy vị khách ngồi ăn xung quanh.
Một đám thanh niên đang hò hét om sòm kia nghe thấy tiếng khóc, khẽ chau mày lại, ai cũng đều vô cùng cụt hứng.
Trong đó có một thằng nhóc nhuộm tóc vàng dáng vẻ côn đồ đạp đổ cái ghế bên cạnh, cầm theo vỏ chai bia đi thẳng tới chỗ cô gái kia, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Con quỷ cái này nửa đêm nửa hôm ở đây khóc tang cái gì? Không biết ông đây đang uống rượu hăng say sao? Mày cứ gào rít lên như thế làm nhã hứng của anh em bọn tao mất sạch rồi." Vừa nói, vỏ chai bia cũng bị đập mạnh xuống bàn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui