Bởi vì chú hai chết một cách đột ngột, theo như tập tục thì không thể chôn cất trong nghĩa trang của thôn, vậy nên dì Hồ chỉ có thể giúp chú ấy chọn một nơi tương đối hẻo lánh ở phía sau núi, sát ngay bên cạnh mộ của người em họ, mà tôi lại là hậu nhân duy nhất của chú ấy, vậy nên việc ném bình, phất cờ cứ thế rơi vào người tôi.
Bốn thanh niên khỏe mạnh khiêng quan tài liệm thi thể của chú hai được chọn ra vô cùng kỹ lưỡng, để trong quá trình khiêng quan tài và chôn cất không xảy ra việc thiếu sức khiến cho quan tài bị rơi xuống đất, bởi vì ở chỗ chúng tôi tin rằng, quan tài rơi xuống đất nửa đường là vô cùng xui xẻo, có câu lưu truyền nói chủ nhà bị vậy xui xẻo ba năm.
Mà Mạnh Tam Quỷ là người khỏe mạnh nhất làng nên đương nhiên cũng ở trong hàng ngũ khiêng quan tài, không ngờ chính cậu ta lại là người xảy ra vấn đề!
Tôi mặc bộ đồ tang, tay giơ cây cờ linh phiên đi trước hàng ngũ, khi đến được giữa sườn núi thì bỗng nghe thấy tiếng ồn ào cùng với tiếng quan tài nặng nề rơi xuống , nhưng lúc đó tôi hoàn toàn không biết ở phía sau đã xảy ra chuyện gì!
Lúc tôi quay đầu lại thì nhìn thấy Mạnh Tam Quỷ đã vứt mất cây chốt khiêng quan tài, chân và tay chống trên mặt đất như một con chó, cả người cậu ta không ngừng run rẩy, miệng cậu ta phát ra tiếng gầm gừ trầm trầm, giống như một con chó dữ sắp nổi giận.
Đột nhiên, gương mặt của Mạnh Tử Quỷ trở nên vô cùng vặn vẹo, cái đầu cứ lắc qua hai bên, lao về phía trước như phát điên, trong phút chốc liền ấn Nhị Cẩu Tử đứng cách đó không xa đè xuống dưới thân, sau đó há cái miệng rộng xấu xí định cắn vào cổ anh ta.
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến toàn bộ đoàn đưa tang trong phút chốc trở nên vô cùng hỗn loạn, đám người bỏ chạy tán loạn, chỉ còn lại vài thanh niên gan dạ đang cố kéo Mạnh Tam Quỷ ra.
Thân là thôn trưởng nên đương nhiên không thể đứng cách quan tài quá xa, cánh tay và cái chân già của ông ấy bị đám người hỗn loạn va trúng nên không thể đứng vững được, suýt chút nữa là bị lăn xuống núi.
Trong lòng tôi có chút lo sợ, một mặt là sợ bị trưởng thôn trách cứ, nhưng chủ yếu là vì thấy Mạnh Tam Quỷ đang nổi điên, tình huống hiện tại của cậu ta giống hệt như lúc chú hai phát bệnh, chắc chắn là cái thằng nhóc này không thèm nghe lời dặn của tôi, đã lén ăn cái nồi thịt gà chết và thịt chó chết kia.
Cái chết của chú hai thực sự vô cùng kỳ lạ, tôi không thể để cho Mạnh Tam Quỷ cũng chết không rõ ràng như vậy được.
Nghĩ đến đây, tôi không dám kéo dài nữa, liền ném cây cờ linh phiên trong tay qua một bên, nhanh chóng chạy đến chỗ Mạnh Tam Quỷ, lớn tiếng hét lên: “Tam Quỷ… cậu đừng làm bậy, mau dừng tay lại, nếu không cậu sẽ thực sự biến thành tên chó điên, sẽ không còn là anh em với Lưu Hổ tôi đây nữa!”
Có lẽ tiếng hét của tôi ít nhiều gì cũng đã có tác dụng với Mạnh Tam Quỷ, cái miệng há lớn đang định cắn Nhị Cẩu Tử của cậu ta đột ngột dừng lại, sau đó hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi với cặp mắt đỏ như máu, trong đôi mắt của cậu ấy tràn đầy sự giãy giụa và bế tắc, nhưng miệng cậu ấy vẫn cứ phát ra tiếng gầm gừ, vừa giống như đang kể khổ với tôi, vừa giống như đang cầu xin tôi điều gì đó.
Nhân lúc Mạnh Tam Quỷ đang đơ người ra, Nhị Cẩu Tử đột nhiên cử động, nâng đầu đập mạnh vào ngực Mạnh Tam Quỷ, sau đó dùng lấy bóp chặt cổ của cậu ta, hai chân vẫn đạp loạn xạ, tức giận mắng to: “Mạnh Tam Quỷ, mày là cái đồ hèn hạ, dám đánh lén ông đây, xem tao bóp chết mày!”
Sự kháng cự của Nhị Cẩu Tử không những không thể trị được Mạnh Tam Quỷ, ngược lại còn khơi dậy sự hung dữ của cậu ta, cậu ta giơ đôi bàn tay to như cánh quạt của mình ra trực tiếp đập thẳng xuống cánh tay của Nhị Cẩu Tử.
“Rắc” một tiếng, tiếng gãy xương vang lên, sau đó liền thấy cánh tay của Nhị Cẩu Tử bị đập nát đến biến dạng, đau đến mức hét lên vô cùng đau khổ, đồng thời nới lỏng cổ của Mạnh Tam Quỷ.
Lúc này Mạnh Tam Quỷ đã hoàn toàn mất đi lý trí, hoàn toàn không quan tâm đến Nhị Cẩu Tử đang đau đớn la hét dưới người mà cào nát bộ đồ trước ngực anh ấy, lộ ra bộ ngực cũng bị cào xước chảy đầy máu, trông có vẻ sắp chết tới nơi.
Cũng may mấy thanh niên gan dạ kia vừa hay chạy tới trước mặt Mạnh Tử Quỷ, không nói nhiều lời, quần quật một hồi liền kéo được cậu ta ấn trên mặt đất, mặc cho Mạnh Tam Quỷ có gắng sức thế nào thì cũng không thể thoát khỏi.
Khổ nhất là Nhị Cẩu Tử đang bị Mạnh Tam Quỷ đè dưới người, gần như bị mọi người đè đến mức sắp chết ngạt.
Lúc tôi lao tới đó, Mạnh Tam Quỷ đã bị mọi người giữ chặt, thế nhưng sức lực của cậu ta vô cùng lớn cùng với việc cậy ta đang phát điên nên mọi người không có cách nào hoàn toàn khống chế cậu ta, không còn cách nào khác, tôi chỉ đành cởi bộ đồ tang màu trắng mà mình đang mặc ra, xé thành từng dải, nhân lúc này trói chặt Mạnh Tam Quỷ.
Lúc này, đoàn người đưa tang thấy Mạnh Tam Quỷ đã bị khống chế mới có gan đi tới xúm lại, liên tục mắng chửi Mạnh Tam Quỷ đang sủa như điên.
Trưởng thôn tức giận cầm cây gậy đập mạnh vào lưng Mạnh Tam Quỷ, bất đắc dĩ mắng: “Cái thằng ngu này, bình thường chơi bời lêu lổng chỉ biết gây rắc rối thì thôi đi, hôm nay chẳng những đem quan tài ném giữa đường, còn suýt chút nữa là cắn chết Nhị Cẩu Tử, mày đây là đang gây ra nghiệp gì vậy chứ!” Nói xong thì lại vung gậy đánh tiếp, tôi liền vội vàng ngăn lại.
“Bác trưởng thôn, bác cứ bớt giận trước đi ạ, hôm nay Tam Quỷ quả thật đã làm ra chuyện khiến người ta tức giận, nhưng tình huống xảy ra trên người cậu ấy có chút kỳ lạ, vẫn là để dì Hồ qua xem một chút thì an toàn hơn, bác xem có được không!”
Thôn trưởng chông gậy xuống đất, hừ lạnh: “Tôi biết cậu có quan hệ tốt với thằng ngu này, nhưng đừng cố nói giúp cho nó làm gì!”
“Bác xem bác nói kìa, Mạnh Tam Quỷ đã đem quan tài của chú hai của cháu ném ở giữa đường, cháu hận không thể đánh gãy cái chân chó của cậu ta, sao có thể bỏ qua cho cậu ta dễ dàng thế được, nhưng bác xem, tình huống của cậu ta vô cùng kỳ quái, vẫn là nên mời dì Hồ đến xem rồi nói sau!” Tôi nói những lời này thứ nhất là vì nể mặt trưởng thôn, thứ hai là vì tình huống của Mạnh Tam Quỷ không nên tiếp tục chậm trễ.
Trưởng thôn bị lời của tôi thuyết phục, hậm hực đi xung quanh tìm dì Hồ.
Dì Hồ vốn dĩ vẫn luôn theo sau đoàn đưa tang, nhưng vì tuổi tác đã cao, mà lúc nãy còn bị đám người chạy loạn ngăn cản nên mới không kịp thời đuổi lên phía trước, sau khi dì ấy kiểm tra xong tình hình của Mạnh Tam Quỷ thì kết luận rằng do ăn phải đồ không sạch sẽ làm kích động tâm trí, chỉ có thể chờ sau khi về nhà rồi từ từ tìm cách chữa, trước mắt chỉ sợ cậu ta lại phát điên rồi tự làm bản thân bị thương, đành phải nghĩ cách làm cậu ta ngất đi, chờ chôn cất chú hai xong rồi tính sau.
Lúc nãy Nhị Cẩu Tử là người bị Mạnh Tam Quỷ hành hạ thảm nhất, bây giờ khó khăn lắm bình tĩnh lại được, vừa nghe dì Hồ nói phải đánh ngất Mạnh Tam Quỷ, liền không quan tâm đến cơn đau ở cánh tay nữa, không nói nhiều lập tức nhặt cục đá từ dưới đất lên, không đợi mọi người kịp phản ứng liền đập mạnh vào gáy của Mạnh Tam Quỷ, xem như xả cục tức trong lòng anh ấy.
Trải qua việc Mạnh Tam Quỷ phát điên làm loạn một hồi, mọi người quay qua nhìn quan tài của chú hai bị ném trên mặt đất, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, lo lắng việc quan tài bị rơi xuống đất giữa đường sẽ khiến mình bị liên lụy nên không dám manh động, cuối cùng là dì Hồ đi đến trước quan tài thắp ba nén nhang, khấn một hồi, xem như đang tạ tội với thi thể của chú hai, đợi khi nhang tàn mọi người mới nhấc quan tài lên rồi đi tiếp!