Tốc độ phản ứng của vượn trắng quả thật là rất nhanh, đồ đục băng còn chưa đập xuống thì nó đã đưa móng vuốt ra muốn nắm lấy đầu của A Uy.
Vào lúc này, một ngọn bùa hoả bùng nổ trước mắt vượn trắng.
Bởi vì đứng gần nên ánh sáng kích thích mắt nó, khiến vượn trắng trong phút chốc không thể mở mắt, bộ lông trắng trên mặt nó cũng bị bùa hoả đốt cháy.
Móng vuốt mà vượn trắng đưa ra đã không quan tâm đến A Uy nữa, mau chóng móc móc tường băng, sau đó cả người thuận thế dùng sức chạy lên đó.
May mà lúc nãy Lệ Hoa nhanh tay nhanh mắt đã dùng một tấm bùa hoả cứu A Uy một mạng, sau đó đẩy theo A Uy nhanh chóng chạy qua bức tường băng đầy máu, Thái Phụng cũng mau chóng chạy theo qua đây…
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi này, anh chàng gầy nhom theo sát đằng sau lại bị một con vượn trắng khác tấn công, móng vuốt sắc bén của nó giống như năm cái móc thép vồ thẳng vào sau đầu anh ta, nếu thật sự bị vồ thì có lẽ cả cái não sọ sẽ bị vỡ ra…
Lý Nhị Bảo không hổ là một hồn sư có kinh nghiệm phong phú, khi gặp tình hình nguy hiểm thì trong tay đã nắm chặt một miếng bùa vàng, rồi miếng bùa vàng nhỏ liền được vứt ra.
Miếng bùa vàng vừa được niệm chú kích phát thì liền biến thành một tia chớp dài khoảng một thước, ánh chớp tách tách đánh đúng vào móng vuốt của vượn trắng.
Trong phút chốc, cả người vượn trắng không ngừng run rẩy, cứ đứng sững người nhìn bức tường băng như thế.
Tần Lệ Lệ ở phía sau anh chàng gầy nhom lật cổ tay một cái, một con dao găm ánh lên ánh sáng màu xanh lam liền bay ra, ghim thẳng lên móng vuốt đang đưa ra của con vượn trắng.
Rắc rắc một tiếng, năm móng vuốt sắc bén của vượn trắng gãy ra, máu tươi chảy ra, còn cây dao găm kia cũng theo đó ghim vào trong bức tường băng.
Dưới sự kích thích đau đớn, vượn trắng lập tức khôi phục hành động, nó kêu chít chít hai tiếng thảm thiết, rồi nhanh chóng leo lên hướng bức tường băng với bàn tay đầy máu.
Vào khoảnh khắc Tần Lệ Lệ đưa tay nắm lấy con dao găm, con vượn trắng có thân hình to lớn nhất đã tấn công A Uy trước đó đột nhiên nhào qua tấn công về phía Tần Lệ Lệ.
Chàng trai nhỏ Ngưu Đại Tráng phản ứng nhanh chóng, lần nữa vì vóc dáng cậu nhỏ bé, đưa tay ra nắm lấy eo Tần Lệ Lệ, sau đó liền nhào qua đè cô ta dưới thân, mới có thể trốn được một cái vồ sắc bén của con vượn trắng.
Vượn trắng tấn công không thành, kêu gào một tiếng muốn nhào qua một lần nữa, vào lúc này, hai miếng bùa vàng liền được ném lên người đó, là do Lý Nhị Bảo và Lệ Hoa kịp thời ra tay.
Vượn trắng đã từng bị bùa hoả đốt một lần.
không dám đến gần nữa, mau chóng lùi sau một bước, rồi cơ thể tăng tốc lần nữa, muốn nhào về phía Nguyễn Sở Mai ở phía dưới cùng.
Bởi vì tôi và ông lão nhỏ con cũng ở dưới cuối cùng, nhưng bởi vì con đường núi chật đá, Kham Kham và Nguyễn Sở Mai đã cùng nhau đẩy lùi vượn trắng.
Ai biết con vượn trắng có thân hình nhỏ nhất không biết đã nằm ở dưới đường núi từ lúc nào, đột nhiên đưa một chiếc móng vuốt sắc ra, vồ đúng vào chân của Nguyễn Sở Mai, dùng sức muốn kéo cô ta xuống dưới vách núi.
Tốc độ của ông lão nhỏ con cũng không chậm, dưới tình huống nguy cấp, chân phải của ông ta dùng sức đá ra, đầu ngón chân đá thẳng vào móng vuốt của vượn trắng nhỏ, hai bàn tay lớn của ông ta cũng nắm lấy cánh tay của Nguyễn Sở Mai, rồi lại dùng sức kéo cô ta trở lại đường núi.
Một giây sau, trong tay ông ta có thêm hai miếng bùa vàng, lần lượt vứt lên con vượn trắng có thân hình lớn nhất và con có thân hình nhỏ nhất, sau đó miệng niệm chú ngữ, “bùm bùm” hai tiếng bùa hoả liền cháy lên, doạ cho hai con vượn trắng sợ đến mau chóng chạy đi trốn.
Nhân lúc này, ông lão nhỏ con liền đỡ lấy Nguyễn Sở Mai đã chạy qua khỏi vách đá nhuộm đầy máu.
Nhưng tôi theo sát phía sau lại cứ cảm thấy sau lưng có một luồng gió mạnh xuyên qua, tôi vừa cúi đầu liền nhìn thấy một cánh tay mọc đầy lông trắng quét qua.
Tôi cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, mau chóng nâng chân sau lên, đá về phía sau.
“Bụp” một cái, tôi cảm thấy lòng bàn chân đã đá lên một vật thể mềm mại, tôi cũng không có thời gian để quay đầu lại nhìn, mượn lực đạp ngược lại của chân mà lăn một vòng, trốn lên phía trước.
Ai biết lúc này, con vượn trắng nhỏ đã bị ông lão nhỏ con ép lui đã leo lên bên đường núi ở bên cạnh tôi, đưa năm móng vuốt sắc bén ra vồ thẳng về phía mắt cá chân của tôi.
Trong lòng tôi hoảng sợ, mắt nhìn thấy móng vuốt của nó đã sắp vồ lấy mắt cá chân của tôi, đến lúc này tôi cũng hét lên, mau chóng điều khiển cổ chân dùng sức, đôi giày có gắn đinh trên chân tôi đá ra, mà móng vuốt của con vượn trắng lại đúng lúc nắm lấy giày tôi.
Tôi lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, không quan tâm đến đến cái lạnh đến vào xương truyền đến từ dưới chân, chân cao chân thấp chạy lên trước.
Còn ba con vượn trắng kia cũng đuổi sát ở trước và sau tôi, mắt nhìn thấy chúng sắp vây tôi vào giữa, thì từ đằng trước bay đến mấy miếng bùa vàng, đập thẳng lên con vượn trắng ở trên bức tường băng và con ở dưới đường núi.
“Bùm bùm bùm…” Ngọn bùa hoả lần lượt bùng lên, ép hai con vượn trắng đến hỗn loạn bỏ chạy, mà lúc này trước mắt tôi lại bay qua một con dao găm màu xanh lam.
Tôi chỉ quay đầu qua một cái, dao găm gần như bay sát qua mặt tôi, rồi sau đầu tôi truyền đến một tiếng “phập”.
Tôi nhìn qua một cái, phát hiện ra con dao găm lúc nãy đã ghim lên trên móng vuốt của con vượn trắng, máu tươi liền chảy ra, khiến cả cái móng vuốt của con vượn trắng gần như đều nhuộm đầy máu.
Nhân cơ hội này, tôi điên cuồng chạy qua khỏi đường núi đầy máu đó, lao vào trong nhóm.
Tôi biết người lúc nãy ném cây dao găm ra cứu tôi là Tần Lệ Lệ, nên tôi bất giác nở một nụ cười khổ để cảm ơn cô ta, bởi vì tôi cảm thấy cả bàn chân đều đã bị đông lạnh đến không còn cảm giác rồi.
Thái Phụng mau chóng lấy ra đôi giày bông dự phòng trong ba lô sau lưng, cúi người giúp tôi mang lên chân…
Ba con vượn trắng cùng lúc điên cuồng tấn công, chỉ dùng có ba phút nhưng đã khiến người khác cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Vào lúc tất cả mọi người đều thở dốc, thì ba con vượn trắng đó lại liếc về nhóm vớt xác nhà họ Tống sau lưng chúng tôi.
Trong phút chốc lại diễn ra một trận chiến gian khổ đầy nguy hiểm, cuối cùng một học trò của nhà họ Tống dưới tình trạng trọng thương mà kéo lấy con vượn trắng có thân hình nhỏ nhất nhảy xuống vách núi sâu không thấy đáy.
Hai con vượn trắng còn lại thế mà lại lập tức đi qua, vịn vào bức tường đá dốc đứng mà leo xuống vực sâu…
Thì ra mấy con vượn trắng lúc nãy khát máu nhất, chỉ cần ngửi thấy mùi máu thì sẽ phát cuồng, vì vậy vũng máu tươi bị chảy trên đường núi chính là nguyên nhân dẫn dụ chúng đến đây.
Mà người bị chảy máu đã tính đúng rằng khi chúng tôi đi qua, vượn trắng cũng đúng lúc chạy đến.
Điều này chứng tỏ người này không những giỏi tính toán mà còn là một kẻ có lòng dạ độc ác, anh ta không tiếc liên luỵ đến người vô tội cũng muốn đẩy chúng tôi vào chỗ chết…
Mối thù này sớm muộn gì tôi cũng phải tìm anh ta để tính sổ…
Sau khi chân của Nguyễn Sở Mai được Thái Phụng chữa trị thì đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, chỉ là đi đường có hơi bất tiện, thế nên tôi và A Uy lần lượt đỡ cô ta, nên cũng có thể miễn cưỡng theo kịp cả nhóm.
Nhưng sau khi trải qua việc bị vượn trắng tấn công này, chủ nhà của nhà họ Tống cũng bắt đầu cảnh giác hơn.
Một hàng người cuối cùng cũng đi qua khỏi con đường núi băng tràn đầy nguy hiểm này, rồi đi vào khe núi ở đối diện.
Trong khe núi có rất nhiều đường ngoằn ngoèo, khiến người khác có cảm giác như đi vào trong mê cung vậy.
Cũng không biết đi bao lâu rồi, khi chúng tôi cảm nhận được những cơn gió lạnh buốt gào thét ở bên ngoài lần nữa, thì cuối cùng chúng tôi cũng xem như đã leo lên đỉnh núi rồi.
Ai biết vào khoảnh khắc tôi đạp lên khe nứt thì bị cảnh tượng trước mặt khiến cho ngây ngốc…