Cánh cổng màu đen dần dần mở, hiện ra trước mắt nó là một căn biệt thự tráng lệ, có một cái hồ bơi to khổng lồ ở phía sân trước và cả một cái cầu tuột nữa chứ. Kế bên hồ bơi là một vườn hoa ly ly thơm ngào ngạt. ( Vì không muốn đi du lịch theo tour nên cậu đã hủy hai tấm vé và đưa nó về nhà mình)
" Trời ơi, đẹp quá à, thơm nữa chứ" nó hít hà mũi, mắt sáng rực rỡ.
" Thế nào? Mày thích không?" Cậu hỏi nó.
" Xí..." nó hếch mỏ, quay mặt qua chỗ khác.
" Trời ạ cái con ngốc này, mày còn giận tao vụ hồi nãy hả? Thôi được rồi, chiều tao dẫn mày đi leo núi Everest chịu không?"
" Thật á?"
" Thật " cậu bụm miệng " Đúng là cái đồ ngu địa lí mà"
......
" Alo, mẹ à"
" Ừm, mẹ đây, con sao rồi, chơi có vui không?"
" Dạ vui lắm mẹ ạ, nhà, à không, biệt thự của anh Ca rộng ghê luôn, đẹp ơi là đẹp nữa"
" Thế hả?"
" Dạ, chiều nay con còn được dẫn đi leo núi E- vơ- rét nữa cơ đấy, để con chụp thiệt nhiều hình ẹ coi nhá"
" E- vơ- rét?"
" Nó đó mẹ, cái núi nổi tiếng hồi mẹ con mình coi trên tivi ấy"
" Con ơi là con, mày biết núi đó ở đâu không thế...Ai đó, dạ vâng, ra liền đây...Mày liệu mà cư xử, đừng để mẹ mất mặt với thiếu gia Lâm đó...cụp"
" Alo, mẹ ơi, mẹ ới..." nó đưa điện thoại cho ông quản gia" Hình như mẹ cháu cúp máy rồi ông ạ"
" Dạ vâng, mời tiểu thư xuống dùng bữa" ông hơi cúi người xuống.
" Ông đừng gọi tiểu thư nữa, cứ gọi cháu là Mi là được rồi, à mà...anh..anh Ca tên thật là gì thế ông?"
" Dạ là Nguyễn Vĩ Tùng Lâm ạ, còn tên ở nhà của cậu là Mực ạ"
" Mực á" mắt nó sáng quắc lên.
" Dạ vâng, là tại hồi nhỏ cậu nghịch lọ mực của ông chủ dây bẩn hết lên cả người nên mới có tên đó"
" Dạ hihi, cháu cảm ơn" trong cái đầu óc ngu ngốc bỗng hiện lên một kế hoạch vĩ đại.
......
" Làm gì mà lâu xuống thế hả khỉ" cậu nhăn mặt nhìn nó " Tao đói lắm rồi đấy"
"...."
" Sao vậy, mày vẫn còn giận hả? Tao đã hứa dẫn mày đi leo núi Everest rồi cơ mà, hiếm ai được leo lên núi ấy lắm đấy" cậu khó hiểu nhìn nó.
" Này mực, mau gọi chị là chị đi, không được xưng mày tao nữa đâu đấy nhé" nó quay qua nhìn cậu, nghiêm giọng nói.
"Cái...cơ..cơ..cái...mực...chị...mày...mờ.. mày nói gì thế"
" Này nhá, tên cậu là mực, còn tên em là khỉ, mà mực thì sống ít tuổi hơn khỉ nhé. Vì thế nên cậu phải gọi em là chị nhé, không được nói mày tao nữa" nó lên giọng giảng giải.
" Mực...mày...mày thật là, tao không muốn, không muốn gọi mày là chị đấy, thì sao nào, mày làm gì được ?" Cậu vênh mặt.
" Không công bằng tí nào cả, em đã gọi anh Ca là anh Ca rồi cơ mà"
" Này nhé, mày thấy con mực bao giờ chưa?"
" Ơ, dạ chưa"
" Thế làm sao mày biết nó sống ít hơn khỉ"
" Bác quản gia nói ạ"
" Ôi giời, ông ấy giỏi cái nói tầm phào thôi. Này nhé, mực nó sống được cả dưới biển lẫn trên bờ, thế khỉ có sống dưới biển được không?"
" Dạ...dạ không ạ"
" Nữa nhé, mực vừa đẹp nè, vừa thông minh nữa chứ đâu có lông lá nhiều như khỉ. Đặc biệt là mực có thể sống tới 100 tuổi lận cơ, chứ ai lăng nhăng như khỉ nhỉ"
" Dạ, em..."
" Thế bây giờ mày muốn tao xử mày sao đây hả con hâm này?"
" Em xin lỗi, xin lỗi mà, anh Ca đẹp trai ơi, tha cho em nha nha" nó rối rít năn nỉ.
" Đâu có dễ thế được, có một điều kiện" cậu cười đểu.
" Điều kiện gì ạ?" Nó ngơ ngác nhìn cậu.
" Là...."