Chủ tịch chạy vào phòng bệnh trắng toát, người con gái mà ngài yêu đang nằm trên chiếc giường mang màu của sự mất mát nhưng trông nàng thật sự rất yên bình.
" Linh à, đừng bỏ anh mà. Linh ơi, tỉnh dậy đi, anh biết mình sai rồi mà. Em làm ơn đi, anh xin em"
" Bây giờ ông biết mình sai thì cũng đã muộn rồi. Tại sao hả? Tại sao ông lại không nói cho tôi biết sự thật, tại sao ông lại giấu tôi suốt chừng ấy năm, để tôi thù ghét chính mẹ của mình cơ chứ, tại sao?" Cậu hét lên, khuôn mặt ngấn lệ đầy đau khổ
" Anh Ca à, anh bình tĩnh lại đi mà" nó đứng kế bên thút thít sợ sệt.
" Các người có thôi đi không, ở đây vừa có một người mất đó" Trâm Anh bình tĩnh nói dù trong lòng cô đang như bị lửa thiêu đốt.
" Thím à, hi sinh như vậy thật không đúng chút nào. Thím đâu cần phải tự hành hạ bản thân mình như thế, đáng lẽ thím phải được hưởng sung sướng chứ thím nhỉ? Thím đã phải chịu đựng quá nhiều mất mát mà, đằng này..." cô không nói nên lời, quỳ gục xuống sàn trong đau đớn.
" Chị Trâm Anh..." nó hốt hoảng chạy lại.
" Chị không sao...mau, mau đưa bức thư cho chú ấy đi"
Nó cầm một tờ giấy đi tới đưa cho vị chủ tịch.
Nguyễn Hoàng Vĩ cầm tờ giấy nhàu nát trên tay, dòng chữ đã bị nhòe đi. Có phải khi viết, em đã khóc rất nhiều?
....
....
1 tiếng trước.
" Thời gian trôi nhanh thật đấy, mới ngày nào mà bây giờ em đã học xong lớp một rồi" nó tí ta tí tởn.
" Nói cứ như mình là bà già rồi không bằng"
" Hì hì, á ui sao đau bụng thế nhỉ, giữ cặp dùm em, em đi vệ sinh chút nhé" nó ném cặp cho cậu rồi chạy đi.
Cậu khẽ mỉm cười nhìn bóng dáng mũm mỉm ấy rồi lại quay lên coi tiếp các tiết mục kết thúc năm học trên sân khấu.
" Sao lâu thế nhỉ" cậu nhìn đồng hồ, đã 20' trôi qua rồi chứ ít gì.
Cậu sốt ruột đứng dậy, xông thẳng vào nhà vệ sinh nữ dưới hàng chục con mắt kinh dị của mọi người dành ình.
Nó không có ở đó.
Cậu tìm suốt một vòng sân trường, hỏi han hết mọi người đến nỗi mồ hôi mồ kê chảy nhễ nhại mà vẫn chẳng thấy nó đâu.
" Chú ơi chú có thấy một con bé mập mập lùn lùn tóc tết hai bím đi ngang đây không ạ?"
Bác bảo vệ nhìn cậu bằng ánh mắt khó chịu xen lẫn tò mò.
" Mỗi ngày có hàng trăm đứa lùn lùn, béo béo, tóc tết đi qua đây. Con nói rõ hơn một chút được không?"
" Dạ... mặt nó xinh lắm bác. Nó có cái giọng ngồ ngộ rất là đặc biệt"
" À nhắc mới nhớ, vừa nãy có con bé cũng giống như vậy được bố nó đón về. Mà không hiểu sao nó cứ chối bay chối biếng là đó không phải ba nó. Bác cũng có ngăn lại nhưng ông ta còn đưa ra giấy khai sinh của nó rồi đầy đủ các loại giấy tờ khác bác mới cho về đấy chứ. Chắc là hai bố con cãi nhau thôi ý mà"
" Bác có biết họ đi đâu không?"
" Bác chỉ thấy họ dắt con bé lên một chiếc xe đen sang trọng lắm, rồi sau đó lái về phía...Ê, cháu chạy đi đâu thế, này..."
Có người lòng rạo rực như lửa đốt, chạy bán sống bán chết xông thẳng ra đường. Chiếc xe đen chắc chắn là của người đó, nếu cậu không đến kịp...
....
" Chú là ai thế, mau thả cháu ra đi mà...hức, cháu không phải con chú đâu...huhu" nó nhìn vào sợi dây thừng đang trói chặt trên tay, rồi lại nhìn một lượt căn phòng ẩm ướt tối đen như mực, òa khóc nức nở.
" Con ranh, im miệng" hắn lấy một miếng giẻ màu đen nhét vào miệng nó.
" Ưm...ức...ưm"
" Giãy giụa vô ích, ai kêu mày đụng vào giọt máu của ông chủ làm gì. Nào, chuẩn bị lên thiên đường nhé" hắn cầm con dao sắc nhọn giơ lên.
" Mau dừng lại " cánh cửa bật mở, phu nhân đứng đó khí thế sừng sững
" Con mụ này, mụ là ai" hắn ngạc nhiên.
Phu nhân tiến thẳng đến chỗ nó, cẩn thận mở dây trói ra.
" Mụ này, mụ gan nhỉ?"
Hắn cầm con dao sượt một đường dài qua má phu nhân rồi đẩy bà ra, tiếp tục thực hiện nhiệm vụ được giao cho.
" Để tao xử xong mày rồi tao sẽ xử con mụ này sau, haha" con dao sắc bén lại một lần nữa được giơ lên.
Phu nhân chạy tới cản lấy tay hắn. Cuộc chiến giữa một người đàn ông và một người đàn bà yếu ớt chỉ diễn ra vỏn vẹn trong vòng mấy giây, ngay sau đó phu nhân đã ngã gục xuống sàn với một vết đâm ngay trên ngực.
" Haha, tại mụ cả đấy nhé, cứ tưởng xơi được cơ chứ...Thôi, đến mày đấy, lần này không ai cứu được mày nữa đâu"
" Ức...ưm...ức...ứu...ứu" nó gồng mình cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể đứng dậy nổi.
" Chuẩn bị trầu trời đi là vừa"
" Mau bắt hắn lại" hai vệ sĩ đen ngay lập tức xông vào sau chỉ thị của ông quản gia già.
" Các người là ai...Bỏ ra, địt mẹ"
" Thưa ông, xử hắn thế nào ạ?"
" Tùy, nhưng biến mất khỏi đây thì càng tốt"
" Dạ" Hai tên vệ sĩ lôi gã giang hồ đang mặc sức chửi rủa đi chỗ khác.
" Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ?" Ông quản gia chạy lại lấy miếng giẻ ra khỏi miệng và cởi trói cho nó.
" Cháu...hức...không sao, bác ấy...hức" nó thút thít nhìn cái xác bên cạnh.
" Phu nhân?" Ông quản gia xốc người phụ nữ gầy gò lên vai, nó cũng nhanh chóng chạy theo.
....
Cậu gọi điện thoại nãy giờ mà bà ta vẫn không chịu bắt máy. Sao bỗng nhiên tim cậu lại đập mạnh thế nhỉ, cậu có cảm tưởng như mình sắp mất một thứ gì đó rất quan trọng. Nếu bà ta mà dám làm gì nó, cậu thề sẽ hận bà ta suốt đời
" Reeng..." tiếng chuông điện thoại vang lên.
" Alo"
" Anh Ca?"
" Mi, mày đấy hả. Mày có sao không? Sao mày gọi điện cho tao được thế? Mày đi đâu từ nãy giờ hả? Mày có biết làm tao lo đến phát điên lên rồi không con kia"
" Anh Ca...hức, em không sao, nhưng"
....
....
" Vĩ thân mến,
Em cũng không biết tại sao mình lại viết bức thư này cho anh nữa. Chỉ biết là em muốn nói những điều này với anh, những điều tận sâu trong đáy lòng em. Anh nhớ chứ, cái hồi mà anh cởi chuồng cởi trần để em xem coi anh có phải là đàn bà hay đàn ông không đấy, em muốn nói anh là đàn ông, một người đàn ông thật thụ và đẹp trai nhất mà em từng gặp, nhưng vì ngại quá nên em không dám nói. Bây giờ em nói ra rồi đấy nhé, không được bắt đền nữa đâu đấy. Anh Vĩ à, em yêu anh nhiều lắm, nhưng em đau lắm anh à. Có phải quyết định năm xưa của em đã quá sai lầm không anh, chỉ vì quyết định ấy mà em đã biến anh trở thành kẻ sát nhân máu lạnh giết chết chính người anh em của mình, chỉ vì quyết định ấy mà cuộc sống của chúng ta trở thành địa ngục, và cũng chỉ vì quyết định ấy, em đã lạc mất người đàn ông mà em yêu thương nhất trên cuộc đời này. Em không biết nữa, nhưng nếu được quay trở lại quá khứ, có lẽ em sẽ vẫn làm vậy, nhưng sẽ nhẹ nhàng hơn anh à. Em sẽ chia sẻ với anh, cùng anh vượt qua sóng gió, cùng anh tận hưởng thành công, nếu hồi đó mà em suy nghĩ được thông suốt như thế, có lẽ cuộc đời của chúng ta sẽ không nhiều khổ đau như vầy. Tất cả là tại em, anh tha thứ cho em nhé? Anh à, Lâm là con của chúng ta chứ không phải là con của em và anh Tùng như anh nghĩ đâu, xin lỗi vì em đã giấu anh suốt từng ấy năm, anh không thấy nó rất giống anh sao, hách dịch y chang anh vậy đấy, hì hì. Lâm nó không có lỗi gì hết, cả con bé Mi cũng vậy, tất cả là lỗi của em, em sẽ chấp nhận hình phạt. Anh à, em đang trả giá cho lỗi lầm của mình, chỉ có cách này thôi em mới có thể làm cho anh hiểu em đã yêu anh đến nhường nào, đừng trách vì em đã không ở bên anh nhé. Em đi qua bên kia chơi với anh Tùng trước để anh ấy bớt cô đơn. Anh hãy ráng sống cho thật tốt rồi qua bên đó cùng em. Cả ba chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu. Anh gửi lời xin lỗi của em đến bé Lâm nhé, xin lỗi vì em đã không phải là một người mẹ tốt, nói với con rằng em yêu nó rất nhiều.
Gởi đến người đàn ông mà em yêu thương nhất trong cuộc đời này
Mãi mãi yêu anh"
" Không Linh à, anh mới là người có lỗi chứ, em mới phải là người tha thứ cho anh chứ. Sao em lại bỏ anh đi thế này, không....KHÔNG" Vị chủ tịch trẻ tuổi điên cuồng lao đi trong vô thức.
" Chủ tịch?"
" Cứ để chú ấy một mình đi, vết thương lần này là quá lớn" Trâm Anh từ ngoài đi ra, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má.
" Dạ vâng, tôi sẽ đi chuẩn bị hậu sự cho phu nhân" ông quản gia nói rồi lùi đi.
" Tôi xin chị đấy, chị làm ơn tránh xa anh Lâm đi được không? Chị chỉ toàn mang đến những điều xui xẻo cho anh ấy mà thôi. Hôm nay mẹ của anh ấy mất cũng là vì chị đó, chị là người phải chịu TRÁCH NHIỆM cho toàn bộ truyện này" Thư hét lên.
" Chị...hức..." nó sợ đến run cả người.
" Cút đi" Trâm Anh đi tới, khuôn mặt sắc đá của cô làm Thư thoáng giật mình.
" Chị...em biết lần trước là em sai. Nhưng chị làm ơn đừng đối xử với em như thế được không? Dù gì em cũng là hôn thê..."
" Hết rồi, đừng mộng tưởng nữa. Mau cút đi"
" Chị à, chị thật là tàn nhẫn"
" Tự đi hay tôi phải kêu người"
" Chị hãy chờ đó"
Nhỏ tức tối bỏ đi, Trâm Anh gạt hết nước mắt trên khuôn mặt ướt nhem của nó.
" Em đừng có mà nghe lời nó, quên hết đi hiểu chưa. Mi à, Lâm đang phải trải qua một cú sốc rất lớn, chị mong em sẽ ở bên nó trong thời gian này, hãy giúp chị an ủi nó nhé. Còn..."
" Còn gì ạ? Chị cứ nói đi"
" Sau khi nó đã bình phục, em có thể nào rời xa nó một thời gian không? Ý chị là, chỉ một thời gian thôi, mẹ của nó đã mất, bố của nó thì không thể điều hành tập đoàn. Mọi sự chỉ trông chờ vào một mình nó, liệu em có thể?"
" Dạ vâng ạ, chỉ là một thời gian thôi mà"
" Chị xin lỗi, cảm ơn bé Mi nhiều nhé"
....
2 tháng sau.
" Anh Ca à"
" Gì?"
" Anh còn buồn không?"
" Không"
" Anh có vui không?"
" Không"
" Hì hì, đi du học nhé anh?"
" Mày vừa nói cái gì vậy?"
" Em nói là muốn anh đi du học" nó dõng dạc.
" Mày đừng có điên, nếu tao mà đi du học là sẽ mất những 10 năm. Mày nghĩ tao đành lòng xa mày suốt từng ấy thời gian sao" mắt cậu hướng về phía xa xăm.
" Anh nghe cho rõ những gì em sắp nói đây. Em sẽ chờ anh, em sẽ chờ anh trong suốt 10 năm đó. Anh phải đi du học để còn quản lí tập đoàn nữa, đó là công sức cả đời của ba mẹ anh, họ phải như ngày hôm nay cũng là vì cái tập đoàn gì đó. Anh không được để nó sụp đổ, anh nghe rõ chưa?"
Cậu nhìn nó ngạc nhiên rồi lại phì cười, sau đó thì là một chuỗi phút im lặng.
" Mày chắc chứ, 10 năm không phải là khoảng thời gian nhỏ"
" Em có thể chờ"
" Mày hứa đi"
" Em hứa"
" Khi tao về, đã trở thành một người đàn ông thật thụ, mày phải đồng ý làm vợ tao"
" Chơi luôn"
" Không hối hận chứ?"
" Không"
" Vậy tạm biệt vợ yêu nhé" cậu đứng lên
" Chồng đi nhớ đừng quên vợ, giữ gìn sức khỏe đó" nó cười hùa theo.
Hai đứa cùng tận hưởng những giây phút cuối cùng còn ở bên nhau. Chúng kể cho nhau nghe những chuyện vui, chuyện buồn đã cùng trải qua với hi vọng rằng những kỉ niệm đẹp đẽ ấy sẽ đủ ấm áp để có thể lấp đầy được khoảng thời gian 10 năm dài đằng đẵng.
HẾT PHẦN 1.