1 năm sau.
Xin chào bà con cô bác, chắc mọi người tò mò lắm phải không. Để tớ kể chuyện của vợ chồng tớ cho mà nghe nhá. Nghe xong cấm cười ấy.
Khoảng 4 tháng trước tớ vừa hạ sinh một bé trai, bé nhìn cưng lắm, giống ba như đúc luôn. Mà ngặt nỗi tính tình bé thì chẳng giống ai trong nhà cả. Bé thuộc kiểu soái ca lạnh lùng, ít nói lắm, lúc nào cũng mân mê quyển sách dù chẳng biết đọc chữ nào. Có lúc anh nhà tớ còn tưởng bé bị tự kỉ bẩm sinh, đòi đem đi khám bác sĩ nữa cơ. Nhưng cũng may là bé không sao, bác sĩ nói bé chắc thuộc dạng người nội tâm gì đấy nên không phải lo. À quên, nhà tớ đặt tên bé là Nguyễn Vĩ Tùng Minh, nói là nhà đặt vậy thôi, chứ thật ra là tớ tự đặt cho bé đấy, tại anh xã không ưa bé cho lắm, bé suốt ngày cứ bám mẹ mà khinh anh. Có hôm bé đang bú sữa ngon lành, tự nhiên anh xã từ đâu chạy vô "ném" bé ra nôi, rồi giành chỗ với bé luôn, hại tớ bối rối hết sức à.
Nhà có mình bé mà bé không thèm oe oe tiếng nào cho vui cửa vui nhà, nên tớ với anh xã lại hợp tác làm thêm một bé nữa. Lần này có kinh nghiệm hơn, nên đẻ không đau nhiều như lần trước, nhưng vẫn hại anh xã khóc sướt mướt thấy thương luôn.
Lại một con vịt đực nữa, chỉ có điều con vịt đực này quậy cực kì, còn lanh đáo để, suốt ngày lừa anh nó hết chuyện này đến chuyện khác, còn thằng anh nữa, nhìn thông minh nạnh nùng vậy thôi mà cũng ngây thơ thấy ghớm luôn, không biết lây gen từ ai nữa hà!
Gia đình bốn người "đằm ắm hạnh phúc" lắm nghen, không ngày nào là không nghe tiếng cãi lộn, nhất là tiếng của ba con vịt đực. Chả là con vịt đực thứ hai rủ rê con vịt đực thứ nhất đi vào nghịch tài liệu của con vịt đực thứ ba. Thế là hai con vịt con bị con vịt bố đét mông không thương tiếc. Con vịt mẹ sót con lắm chứ, nhưng mà bị con vịt ba lườm muốn lòi mắt nên không dám ho he tiếng nào.
À, tên của bé vịt thứ hai nhà tớ là Nguyễn Vĩ Tùng Bảo, cũng tự tớ nghĩ ra đó nhe.
Thời gian thắm thoắt thoi đưa, hai năm sau gia đình tớ chào đón thêm một thành viên mới nữa, đó là bé vịt cái đấy, là vịt cái đấy nha, có chim chóc hẳn hoi ấy. Không phải là ớt hay gậy gì đâu. Vì là con gái cưng duy nhất nên anh xã nhà tớ thương con kinh khủng khiếp luôn. Nhiều lúc thấy mình như người thừa vậy í. Lần này tớ không có cơ hội đặt tên cho bé vì bị anh xã dành mất rồi, mà anh xã đặt tên bé ý nghĩa lắm nha, anh lấy tên của mẹ tớ và mẹ anh đặt cho bé. Vì vậy bé có cái tên rất lạ: Nguyễn Ngọc Linh Thu.
Bé Thu ấy, có hai cái lúm đồng điếu dễ thương cực kì, mỗi lần bé cười phải nói là tớ nhìn còn thấy ngẩn ngẩn ngơ ngơ nữa là. Nhưng tiếc cái bé bị lây bệnh anh hai, rất ít cười, đã vậy bé còn học được cái tính láo cá của anh ba, nên anh xã bảo bé thuộc dạng quậy ngầm. Mai sau làm ăn hay giao tiếp đều rất dễ, vì bé là kiểu người có thể thích nghi với mọi thứ. Nói là nói vậy thôi, chứ tớ lo cho bé lắm, có mỗi bé là con gái mà nị.
Về chuỵên của vợ chồng tớ á hả? Bình thường thôi mà, anh xã tớ thì khỏi phải nói rồi, giỏi miễn bàn. Mỗi tháng đem về những mấy trăm triệu, có lúc kí được cái hợp đồng lớn còn lên tới cả tỉ bạc cơ.
Mẹ nói tớ may phước lắm mới lấy được anh, nhưng tớ thì chẳng thấy may gì cả, tối nào cũng bị xơi tới xơi lui, đã thì đã thật đấy nhưng lã cả người ra. Được mấy ngày tớ bực quá, đình công luôn, anh buồn lắm chớ, nhưng hiểu vợ, nên anh cũng đành ngậm ngùi không đụng gì tớ một tuần. Nhưng qua tuần sau, đâu lại vào đó thôi, hic hic.
Tớ học xong thì ngoan ngoãn ở nhà nội trợ thôi, tại anh bảo ra ngoài với cái đầu óc của tớ thì ai mà nhận cho được. Anh nói mạnh mồm vậy chứ thật ra anh thương tớ lắm nhé, anh biết tớ thích vẽ, tại lúc mang bầu chẳng hiểu sao tớ cứ ngồi vẽ vẩn vơ, nên anh mua cho tớ cái bản vẽ, đồ nghề hẳn hoi. Anh còn đăng kí cho tớ học một lớp vẽ nữa, nhưng tớ học được ngày một ngày hai, chẳng hiểu mấy cái thuật ngữ ba xi bô la ông thầy nói là gì nên nghỉ luôn. Từ đó tớ ở nhà vẽ tranh tự do.
Hôm đó, sau khi cùng anh xã lao động miệt mài tớ mệt quá nên ngủ luôn. Chẳng hiểu sao nửa đêm tự nhiên ngồi dậy cầm cọ pha màu rồi vẽ cảnh anh xã khỏa thân. Qua ngày hôm sau không thấy bức tranh đâu, tớ nghĩ chắc bay mất rồi nên cũng không để ý nhiều. Ai ngờ qua được một tuần có một ông đeo kính đen tới đem theo bức tranh của tớ mới ghê chứ, ông ấy muốn mua bức tranh với giá những 10 triệu, lời quá lời còn gì, nhưng bán tranh nu - de của anh, thấy tội lỗi sao sao í. Hỏi ra thì mới biết bé Thu nhà tớ đem tranh vào trường khoe mấy bạn, xong bị cô giáo tịch thu vì tội đầu độc những tâm hồn ngây thơ trong sáng, cô giáo đem tranh ấy định quăng vào thùng rác thì được ông chú này nhặt được.
Ông ấy là một trong những họa sĩ vẽ tranh rất có tiếng trong nước. Bức tranh của tớ được ông ta miêu tả là rất tự nhiên, chân thật và có hồn. Đó là lí do mà ông ta để ý đến nó.
Tớ phải nói, nghệ thuật bây giờ kì lạ ghê cơ. Vài nét vẽ ngoằng nghèo vậy mà bán được cả chục triệu. Lúc đầu tớ không muốn bán đâu, định để về hỏi ý kiến anh đã. Nhưng ông ta kì kèo một hồi, hứa nhất định sẽ không để lộ danh tính với lại tăng giá lên đến 20 chục triệu, thế là tớ ố kề luôn.
Khoảng hai tuần sau, tớ có mua một quyển tạp chí về đọc thì mới phát hiện ra tranh mình vẽ được làm ảnh bìa quyển tạp chí, thật là xúc động quá đi mất, nên tớ mua cả lô về cất luôn. Anh lúc đầu có thắc mắc, nhưng tớ nói tại tớ thích tranh trên ấy quá, nên mua nhiều nhiều về để giành, hư quyển này còn có quyển khác. Sau đó anh cũng không ý kiến gì nữa, truyện đó cứ thế trôi qua.
Năm bé Thu nhà tớ học lớp lá, có một hôm bé về nhà khóc lóc um sùm. Tớ hỏi chất vấn mãi mà bé nhất định không nói, thế là đành phải nhờ đến bố lũ nhỏ.
" Sao vậy con? Có chuyện gì nói ba nghe nào?"
" Hức...hức"
" Đừng có khóc nữa, hay thằng đó nó bắt nạt con, nó bắt nạt bé Thu đúng không? Vậu để mai ba vào trị tội nó"
" Không..."
" Vậy có chuyện gì? Con không nói thì làm sao ba biết được"
" Bạn ấy...huhu"
" Nó làm gì hả?"
" Bạn ấy...hun con"
Trời ơi, phải nói là anh nhà tớ giận lôi đình. Qua ngày hôm sau đến tận nhà cậu bé đó nói chuyện luôn. Nói qua nói lại suốt một ngày, tra tra hỏi hỏi mãi mới lòi ra được một cơ số sự thật hơi bị sốc à nha.
Bé Thu nhà tớ trong lớp thuộc dạng đầu gấu. Bắt nạt hết đứa này đến đứa khác. Còn cậu bé đó thì là dạng supermen, chuyên đi bảo vệ mọi người. Một hôm trong lúc bé Thu đang giành búp bê với một bạn nữ khác thì cậu bé ấy xông trận.
" Cậu mau đưa con búp bê đây"
" Huhu, nhưng đây là búp bê của tớ mà"
" Chứ có ai nói là búp bê của tớ đâu, còn cãi nữa hả? Mau đưa đây"
" LINH THU, cậu lại bắt nạt bạn khác nữa phải không ?"
" Ừ đó, thì sao? Liên quan gì đến cậu không hả cái đồ béo chảy mỡ"
" Cậu..."
" Cậu cậu cậu cậu, nhè nhè suốt ngày, mau đi ra chỗ khác chơi đi"
" Cậu đừng bắt nạt bạn Uyên nữa rồi tớ đi"
" Không thích, sao cậu nhiều chuyện quá vậy. Tớ không thích nói nhiều đâu nha. Á à...hay là cậu thích Uyên, cậu thích Uyên có phải không? Ê, thằng mập thích Uyên nè mấy bạn ơi"
" Cậu thôi ngay đi Linh Thu, có tin tớ méc cô không hả?"
" Ừ méc thì méc đi, cái đồ mê gái, mập Quân thích Uyên kìaa"
Cậu bé ấy bực quá vì cái miệng như cái loa của con gái tớ, nên hôn lên má con bé một cái để nó im miệng như mấy phim Kờ ri à í. Mà ai ngờ nó còn rống to hơn.
" Á...sao cậu dám hôn tớ"
" Tớ...tớ..."
" Ai cho phép cậu hả? Cậu có tin tớ méc ba tớ phá nhà cậu không?"
" Đừng...đừng mà"
" Mẹ tớ nói nếu mình hôn ai thì phải lấy người đó làm chồng, tớ không muốn lấy cậu đâu, huhuhu, mẹ Mi ơi, ba Lâm ơi...cứu con"
" Cậu đừng có khóc nữa mà, tớ không có lấy cậu đâu"
" Huhuhu"
....
....
Anh xã tớ nghe xong chuyện thì mặt mày đờ đẫn ra luôn. Về đến nhà đi một mạch lên phòng rồi ngồi trên đó tới tận tối, tớ gõ cửa hỏi han mãi mà cũng không chịu trả lời. Đến tận tối mịt mới mò mẫm ra.
" Anh, anh có làm sao không? Sao em gọi mà không trả lời gì hết vậy"
"..."
" Anh bị bệnh hả? Có cần em đi mua thuốc không? Để em chạy ra hiệu thuốc tây nhé, cũng gần đây thôi. Chờ em một chút nhé"
" Không..."
" Vợ ơi, cho chồng xin lỗi"
" Anh sao lại xin lỗi? Có chuyện gì rồi phải không? Chuyện bé Thu em la con rồi, anh đừng buồn nữa mà"
" Chồng, là tại chồng hết."
" Anh ơi đừng mà...đừng làm em sợ mà, có chuyện gì thì anh cứ nói đi, đừng có như vậy nữa"
" Lúc còn nhỏ, chồng toàn lừa hôn vợ hết lần này đến lần khác, chắc là vợ khó chịu lắm"
" Em..."
" Nay con bé Thu bị vậy, cũng quả báo
từ chồng mà ra hết. Tại chồng làm khổ mẹ con vợ"
" Em...em không sao mà, chuyện đó cũng lâu rồi. Anh đừng bận tâm nữa"
" Không đâu, tại sao lúc đó chồng lại không nghĩ coi vợ sẽ cảm thấy như thế nào chứ? Là chồng khốn nạn, lỗi tại chồng. Con bé Thu nó khó chịu như vậy, chắc vợ khi đó cũng không khá khẩm gì hơn đâu đúng không?"
" Đâu có đâu, em rất thích mà, em thật sự rất thích"
" Thật...thật sao?"
" Đúng vậy, lúc đó em còn muốn anh hôn nhiều hơn nữa cơ, mà anh hôn có một cái, làm em buồn chết"
" Vợ không nói dối chứ?"
" Không, em nói thật, em xin thề"
" Nghĩ lại, mình yêu nhau đã lâu rồi, con cũng đã ba đứa, mà chồng chưa làm được gì cho vợ cả"
" Anh sao lại nói thế? Anh yêu em, em thật sự rất biết ơn"
" Vợ có muốn tiếp tục mỗi sáng được thấy chồng? Có muốn được ăn sáng cùng với chồng không?"
" Anh nói gì lạ thế? Tất nhiên là em muốn rồi"
" Vậy vợ có muốn được chồng ôm? Có muốn cùng chồng chăm sóc ba đứa con của chúng ta?"
" Tất nhiên."
" Vậy thì không còn cách nào khác rồi, chúng ta đành về chung một nhà thôi"
Thời điểm ngón tay áp út của tớ được anh cầm lên và lồng vào đó một chiếc nhẫn màu vàng khắc hình một con bướm nhỏ. Lòng tớ như tan chảy, từng tế bào trên cơ thể chưa bao giờ ấm đến như thế.
" Lê Ngọc Huyền Mi, em có đồng ý lấy anh làm chồng không? Có muốn cùng anh đi hết quãng đời còn lại, dù ốm đau hay nghèo đói, dù bệnh tật hay..."
Lời anh chưa dứt, tớ đã như một con điên, gật đầu cuồng nhiệt, nước mắt nước mũi văng tứ lung tung.
" Em đồng ý, em đồng ý!"
....
....
1 tháng sau đó, tớ khoác trên mình bộ váy màu trắng đẹp tuyệt trần, còn anh là bộ vest đen lịch lãm. Tớ được chú Năm và mẹ dắt đi đến lễ đường. Khoảnh khắc nhìn mọi người mỉm cười hạnh phúc, khoảnh khắc đến bên và nói lời hẹn ước trọn đời với người đàn ông mà tớ yêu thương. Đó chính là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời tớ.
HẾT.
( 14/03/2016)
Love - Pipinat -
Thanks for your support!