1 ngày trước.
Mẹ nó dắt tay nó dẫn vào trường quay. Bà mặc một chiếc đầm voan trắng thanh lịch, mang một đôi giày cao gót 5 tấc quí phái, nhìn mẹ bây giờ chẳng khác gì giới thượng lưu là bao nhiêu khiến ai đi qua cũng phải ngước nhìn. Nhưng mấy con người ngây thơ đó và bé Mi hồn nhiên đâu biết rằng để sắm được chừng đó đồ mặc cho nở mày nở mặt, mẹ nó đã tiêu tốn gần hết tiền bán hàng trong hai tháng và tình hình là tối nay con bé sẽ được ăn một bữa cơm giản dị là rau muống và nước luộc rau!!
" Chị Thu ơi chị Thu, em ở đây" Cái cô xinh đẹp hôm trước vẫy mẹ nó, hôm nay cô nhìn rất xì teen với áo crop-top và váy kẻ sọc cùng đôi bốt cao, trông chẳng khác gì siêu mẫu là mấy.
" Oa..hôm nay chị ăn mặc đẹp ra phết" cô tấm tắc khen mẹ nó
" Có gì đâu em, chị còn lâu mới đẹp được bằng em" mẹ nó nói vậy thôi chứ trong lòng đang nở trăm ngàn đóa hoa kia kìa.
" À, bé Mi đâu rồi chị?" Cô ta nhìn quanh
" Em nhìn đi đâu thế, nó đây này" mẹ nó nhìn xuống dưới tay mình.
Và sự tình là thế này, vì hai người đẹp mãi khen nhau nên mẹ nó đã dắt nhầm tay con người ta và nó vì mê rong chơi bắt bướm nên đã lạc đi đâu mất rồi.
Ở một vườn hoa sau trường quay.
Con bé Mi trong chiếc đầm hồng được cách điệu một cái nơ ngang eo, mang đôi giày búp bê tung ta tung tăn thì gặp một cậu bạn trai với nụ cười răng khểnh cực kì dễ thương.
" Chào cậu" cậu ta bắt chuyện.
" Ơ...xin chào" nó mỉm cười
" Mình tên Minh, còn cậu?"
" À, mình tên là Mi" nó ngại ngùng.
" Cậu làm gì ở đây thế Mi"
" À, mình lỡ đi lạc mất rồi" nó nhìn quanh, có vẻ hơi lo sợ.
" Không sao, mình biết đường đi ở đây, cậu ở trường quay nào?" Cậu bé lại gần béo má nó một phát, thêm một nụ cười răng khểnh trấn an.
" Mình..mình cũng không biết nữa, hình như mẹ nói mình đi quảng cáo kem đánh răng Ps hay sao đó" nó lắp bắp.
" Vậy hả, hôm nay mình cũng quay ở đó đấy, tụi mình thật là có duyên" cậu bé tươi cười nói.
" A may quá, vậy mình đi đi, chắc mẹ mình đang lo lắm" con bé mừng rỡ.
......
" Trời đất ơi, biết tìm con bé ở đâu đây?"
" Chị xin lỗi, tại chị sơ suất quá" mẹ nó lo lắng nhìn quanh.
" Mẹ..." nó chạy lại ôm chầm lấy mẹ
Nếu không có cô và cậu bé ở đây thì mẹ nó nãy giờ đã làm lớn chuyện, rồi chửi đánh nó rồi, nhưng may là bà còn chút sĩ diện và biết đóng kịch
" Con đi đâu thế, có biết làm mẹ lo lắm không?" Mẹ nó xoa đầu dịu dàng giả tạo hỏi.
" Con...con xin lỗi, may mà có Minh đấy mẹ ạ" nó chỉ vào cậu bé đang đứng cười tươi rói kế bên.
" À, cô cám ơn cháu nhé"
" Ủa Minh, cháu đến hồi nào vậy" cô trẻ đẹp ( thôi thì mình gọi tạm là cô Phương) nói
" Dạ cháu mới đến thôi cô"
" Vậy hai cháu mau vào thay đồ rồi đọc kịch bản đi, mà hai cháu cũng có duyên thật đấy, gặp nhau cảnh trớ trêu như vậy"
" Dạ, hihi" cả nó và Minh đều cười.
........
" Cắt, cắt đi, làm sai hết rồi, cháu có đọc kịch bản không thế Mi?" Ông đạo diễn đầu trọc cằn nhằn.
" Dạ, cháu xin lỗi" nó buồn thiu
" Thôi, nghỉ năm phút, còn Mi, cháu mau vào đọc lại kịch bản đi"
" Dạ" Nó nói rồi chạy vào cầm xấp kịch bản lên đọc lại.
" Cậu có sao không? Lần thứ 142 rồi đấy" Minh vào xoa đầu nó hỏi.
" Tớ cũng không biết nữa, cứ cảm thấy ngường ngượng sao ấy" nó xấu hổ.
" Hihi, không sao đâu, ai lần đầu chả thế, tớ cũng vậy"
" Vậy á?"
" Ừm, cậu biết làm sao không, cậu chỉ cần hít thở thật sâu vào, rồi xem như không có ai trước mặt mình cả, hay cứ tưởng tượng họ là miếng thịt bò cũng được, rồi cứ tự nhiên diễn thôi" Minh ân cần giản giải.
" Hihi, ok, tớ sẽ cố"
...........
" Cắt, tốt lắm, dễ thương lắm, các cháu giỏi lắm, hay lắm, nói chung là bốn chữ lắm" ông đạo diễn khen lấy khen để, chọc cười cả trường quay.
" Haha, hihi, cảm ơn bác" cả nó và Minh cùng đồng thanh.
" Không có gì, được rồi, các cháu nghỉ đi"
" Cám ơn cậu nhiều lắm Minh nhé, nhờ có cậu mà tớ mới làm được. Nhưng mà tớ không tưởng tượng ra thịt bò, tại tớ thèm thịt gà nên thành ra cứ thành đùi gà cậu ạ"
" Haha, có khác gì nhau đâu, cậu có thích ăn KFC không, khi nào tớ dẫn đi nhé"
" Hihi, thank you, cảm ơn bạn Minh đẹp trai"
Viễn cảnh là có đứa thì cứ hồn nhiên khen, và đứa kia thì mặt vẫn không ngừng đỏ hết cả lên.
~Tình hình hiện giờ là có hai đứa ngồi ăn gà ngon lành trong KFC, và ở ngoài một lùm cây không xa có một chiếc xe đen chở một cậu chủ mặt cũng đen không kém đang ngồi nhăn nhó khiến tài xế và ông quản gia già muốn nổi hết cả da gà.
" Ông...ức, gọi con Thư...ức...dùm con" cậu ra lệnh, vẫn nấc cụt từ tối hôm qua đến giờ.
" Ý cậu là tiểu thư Trịnh Thiên Thư" ông quản gia mặt hơi nhăn, hỏi lại.
" Ừm, nói nó...ức...ra KFC này có cháu cần gặp...ức" cậu mắt bỗng nhiên sáng rực lên.
......
" Gà ở đây ngon quá Minh nhỉ?" Nó vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.
" Ừm, cậu ăn thêm không tớ mua" Minh lấy tay quệt một miếng nước sốt dính trên miệng nhỏ rồi cho tay vào mút
" Ơ...mà ăn nhiều quá thì mập như heo ấy" mặt nó hơi ửng đỏ.
" Có sao đâu, heo dễ thương mà"
" Hihi..."
" Ting tong"
" KFC xin kính chào quý khách"
" Cho hỏi quí khách đi mấy người ạ"
" Hai người...ức" cậu lạnh lùng trả lời, mắt lướt sang nhỏ, coi nó cười cười nói nói với thằng đó kìa, nhìn mà phát ghét.
" Dạ mời qua phía bên này" cô nhân viên dẫn hai người ngồi vào cái bàn kế bên bàn của nó, ôi đúng là định mệnh mà.
" Cạch" cậu kéo ghế ra, mời một cô nàng rất xinh đẹp nhưng có vẻ mặt hơi kiêu kì ngồi vào.
" Anh à, sao hôm nay anh bỗng mời em đi ăn vậy?" Giọng cô nàng nũng nịu chảy nước.
Theo phản xạ, cả Minh và nó đều quay qua nhìn coi người phát ra cái tiếng khó nghe đó là ai
" Bộp" cái bánh hamburger ba tầng trên tay nó rơi xuống.
" Anh...anh Ca" nó lắp bắp rồi nhào vào ôm cậu, cậu bị bất ngờ nên ngã lăn quay ra sau, cuối cùng là nó đè cậu ra ôm, cậu nằm dưới, nó nằm trên, cảnh tượng thật là không trong sáng cho lắm.
" Mày...mày....mau bỏ tao ra...ức" cậu mặt đỏ bừng bừng, nhưng vẫn để yên cho nó ôm
" Anh Ca có biết em nhớ anh Ca chừng nào không? Anh Ca có nhớ em không thế, hay quên em luôn rồi. Em ngày nào cũng nhớ đến anh Ca hết á, em xin lỗi vì không kịp tạm biệt anh Ca lần trước nhé, chỉ vì...ưm..." nó chưa kịp nói xong đã bị cậu bịt miệng.
" Mày...ức...mày im đi" mặt cậu đỏ đến nỗi làm con tác giả không biết dùng từ gì để diễn tả.
" Anh Ca? Bị sao thế? Nấc cụt á?" Mi ngạc nhiên nhìn, cậu cố gắng quay khuôn mặt đỏ chói lóa của mình ra chỗ khác.
" Này, cậu mau buông tay ra khỏi miệng của bạn tôi" Minh đứng dậy, kéo con bé Mi đang bị bịt miệng sang một bên.
" Mày là thằng nào...ức? Không liên quan...ức... đến mày" cậu tím mặt, giật con Mi qua phía bên cạnh mình.
Con bé Mi bị giật qua giật lại, bắt đầu cảm thấy chóng hết cả mặt
" Cậu, anh Ca...á...đừng giật nữa" nó kéo phắt tay ra, bực mình.
" Phải đó, hai người có thôi đi không, chỉ vì một con nhỏ quê mùa mà làm vậy thì chẳng đáng mặt đàn ông tí nào" nhỏ Thư bị ngó lơ nãy giờ, ức chế lên tiếng.
" Cậu nói ai quê mùa...ức?" Cả cậu và Minh cùng đồng thanh.
" Ơ...." nhỏ giật mình, cứng họng.
" Thôi được rồi mà, anh Ca, đây là Minh, Minh, đây là anh Ca, à, í là bạn học cùng mẫu giáo với mình ấy" nó cười hớn hở, giới thiệu
" Chào cậu" Minh đưa một tay ra bắt tỏ ý định làm quen, cố gắng coi như không có chuyện gì xảy ra.
" Haha...xin chào...ức" cậu nhếch mép. Nói là bắt tay như vậy nhưng thật ra siết tay nhau thì đúng hơn, mắt còn ánh lên tia sét đoàng đoàng.
" Nè, các người có thấy mình vô duyên quá không hả?" Thư đứng kế bên, bực mình lên tiếng.
" À, xin lỗi nhé,...ức đây là Thư,...ức em họ tôi" cậu khoanh hai tay trước ngực nói.
" Không phải, tôi chính là hôn thê của anh Lâm" Thư khoác tay của mình vào tay cậu, mỏ vểnh lên, tự hào nói
" Hôn thê?" Cả nó và Minh cùng đồng thanh, mặt tỏ rõ sự ngạc nhiên.