Gói Thuốc Nhỏ


Vừa gặp mặt đã bị ông nội Lâm phán một câu thận hư, Ngôn Luật Kỷ đành nghẹn uất ngồi ở phía trước thành thành thật thật lái xe, hai ông cháu Lâm Dược thì ngồi phía sau nói chuyện phiếm.
"Ông nội, lần này ông muốn ở lại đây bao lâu?" Lâm Dược hỏi.
"Xem tình trạng của bệnh nhân đã, nếu hội chuẩn có kết quả nhanh chóng thì mấy ngày sau ông sẽ về quê." Ông nội Lâm nói.
"Sao con không biết ông có người bạn ở Thượng Hải?" Lâm Dược nghi hoặc hỏi.
"Bạn trên mạng." Ông nội Lâm giải thích, "Lúc con học năm nhất kỳ nghỉ đông về nhà đã cài cho ông một diễn đàn Đông y đấy, lúc ông rảnh rỗi thì hay lên trên đó dạo lắm."
"Nhỡ người ta lừa ông thì sao?" Lâm Dược lớn tiếng nói.
"Ai có thể lừa được ông, lúc ông còn trẻ đã cùng bạn bè khắp nơi thư từ qua lại rồi." Ông nội Lâm kiêu ngạo nói.
Ngôn Luật Kỷ ngồi phía trước lái xe nghe hai ông cháu nói chuyện, nhịn không được cong môi cười, thật không hổ là người một nhà, đều thích kết bạn qua mạng.
"Tiểu Ngôn." Ông nội Lâm bỗng nhiên gọi Ngôn Luật Kỷ.
"Vâng ạ, ông gọi con?" Ngôn Luật Kỷ lớn tiếng đáp.
"Cậu đây là đang đi về hướng nào vậy?" Ông nội Lâm nhìn hắn hỏi.
"Tiểu khu Lâm Dược ở ạ." Ngôn Luật Kỷ đáp.
"Không đi, không đi, đi đến phụ cận bệnh viện Long Hoa, ông ở đó tìm khách sạn là được." Ông nội Lâm phản đối nói.
"Ông nội." Lâm Dược vừa nghe xong liền nóng nảy, "Sao ông không về nhà con mà muốn ở khách sạn?"
"Không sao, không cần tiêu tiền, Đương Quy ông ấy nói, à Đương Quy là người bạn trên mạng của ông, ông ấy nói ông ấy có thể chi trả." Ông nội Lâm đắc ý nói.
"Không được, con không thể để ông một mình ở khách sạn." Lâm Dược phản đối.
"Nhưng mà người ta đã đặt hai phòng trống cho ông rồi." Ông nội Lâm khó xử nói.
"Ông nội, có phải ông muốn con tức chết không?" Lâm Dược trợn mắt lớn tiếng, "Ở chỗ của con."
"Không đi, không đi, ta ở chỗ của con, con ở chỗ nào?" Ông nội Lâm ngước mặt dùng cằm chỉ về ghế lái, "Con chạy đến ở với tên nhãi đó hả?"
"Ông!" Lâm Dược vừa xấu hổ vừa giận, "Con ở phòng khách không được sao?"
"Không được, ta vẫn nên đến khách sạn ở thì hơn." Ông nội Lâm kiên trì nói.
"Nếu không....." Bỗng nhiên lúc này Ngôn Luật Kỷ lên tiếng, "Ông nội đến nhà con đi."
Lâm Dược sửng sốt, hai người kết giao thời gian dài như vậy, Lâm Dược còn chưa đến nhà Ngôn Luật Kỷ lần nào.
Mắt ông nội Lâm loé lên ánh sáng sau đó cố ý hỏi, "Làm gì, ta đến nhà cậu, cậu đến nhà Gói Thuốc?"
"Ông nội!" Lâm Dược trừng mắt nhìn ông nội nhà mình đang bới lông tìm vết.
"Khụ....! Tất nhiên là không phải ạ." Ngôn Luật Kỷ giải thích, "Nhà con có phòng dành cho khách, ông nội có thể ở phòng dành cho khách."
"Vẫn là thôi đi." Ông nội Lâm cự tuyệt, "Ông đối với chỗ này xa lạ, vẫn nên ở gần bệnh viện Long Hoa thì hơn, như vậy đi khám bệnh cho người ta cũng tiện."
"Không sao, con có xe, con có thể đưa ông đi." Ngôn Luật Kỷ cười nói.
"Qu á phiền phức, mấy đứa đều bộn rộn chuyện công việc." Ông nội Lâm do dự nói.
"Không sao đâu ạ, nơi con ở cách bệnh viện Long Hoa không xa, lái xe đến đó chỉ 20 phút, không phiền." Ngôn Luật Kỷ khuyên nhủ, "Huống chi, ông là ông nội Lâm Dược, cũng là ông nội con, ông làm phiền con con nên vui mới phải."
"Thôi, như vậy cũng được." Ông nội Lâm quay đầu liếc nhìn cháu gái nhà mình mặt thẹn thùng, trong lòng nhảy dựng, tên nhãi này mị lực không nhỏ nha, đem Gói Thuốc nhà ông mê hoặc không biết nam bắc luôn.
Tiểu khu Ngôn Luật Kỷ ở vốn cách tiểu khu của Lâm Dược không xa, chuyện này Lâm Dược cũng biết, hai người thương xuyên đến công viên chạy bộ sau đó cho mèo hoang ăn, chẳng qua đều là Ngôn Luật Kỷ đi đến đón cô sau đó đưa cô về, nên Lâm Dược vẫn chưa có cơ hội đến nhà Ngôn Luật Kỷ.
Cho nên khi xe chạy đến "Sơn Thuỷ Lâm Uyển", trong mắt Lâm Dược hiện lên sự kinh ngạc, cô biết tiền lương của Ngôn Luật Kỷ rất cao, nhưng cũng không cao đến nỗi có thể mua biệt thự ở chỗ này chứ...
Lúc Ngôn Luật Kỷ dừng xe ở cửa biệt thự, mời ông nội Lâm vào nhà, ông nội Lâm quan sát xung quanh một chút sau đó hỏi, "Đây là nhà của cậu?"
"Không phải, là công ty cho con thuê." Ngôn Luật Kỷ giải thích.
Thì ra là vậy, Lâm Dược bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu.
Ông nội Lâm tuy rằng phần lớn thời gian đều ở quê, nhưng cũng biết về giá nhà của các thành phố lớn, có thể ở trung tâm thành phố ở trong biệt thự có sân và gác mái, của cải không bình thường ha.
"Công ty cho cậu thuê biệt thự lớn như vậy, xem ra rất coi trọng cậu." Ông nội Lâm bình luận.
"Đãi ngộ của công ty bọn con không tệ." Ngôn Luật Kỷ khiêm tốn đáp.
Ông nội Lâm gật gật đầu, chờ Ngôn Luật Kỷ mở cửa nhà, lúc này mới rụt rè đi vào.
"Ông nội muốn uống gì ạ?" Ngôn Luật Kỷ mở cửa phòng khách mời hai người vào, trong phòng bày trí đơn giản nhưng thoải mái, nháy mắt bày ra hết trước mắt Lâm Dược.
"Có trà không?" Ông nội Lâm hỏi.
"Lúc trước có một người bạn tặng con trà Long Tỉnh." Ngôn Luật Kỷ rất ít khi uống trà nhưng lại có không ít người tặng lá trà cho hắn.
"Vậy Long Tỉnh đi." Ông nội Lâm gật gật đầu.
"Em uống gì?" Ngôn Luật Kỷ lại hỏi Lâm Dược.
"Giống anh là được." Tâm trạng Lâm Dược vô cùng tốt nói.
"Được rồi, ông nội, ông ngồi trước đi ạ." Ngôn Luật Kỷ xoay người đi pha trà.
Ông nội Lâm đánh giá bày trí trong phòng, quay đầu nhìn thoáng qua cháu gái nhà mình cũng đang đánh giá xung quanh, hỏi "Con chưa đến đây?"
"Vâng." Lâm Dược gật đầu.
"Vậy cậu ta toàn đến nhà con thôi sao?" Ông nội Lâm lại hỏi.
"Vâng." Lâm Dược tiếp tục gật đầu.
"Ngu ngốc." Ông nội Lâm nổi giận gõ lên đầu Lâm Dược một cái thật kêu.
"Ông nội......" Lâm Dược xoa xoa đầu bĩu môi.
"Ông xem trong TV, còn có một cô gái ở trấn trên của chúng ta và mấy cô gái nhỏ yêu đương, không phải đều là đàn ông phải bồi bạn gái mình." Ông nội Lâm bực bội nói, "Ông thấy con thì trái ngược lại đấy."
"Nào có!" Lâm Dược kiên quyết không thừa nhận.
"Uống cái gì? Giống anh là được." Ông nội Lâm nhại lại lời Lâm Dược, ghét bỏ nói, "Có khi nào con ở nhà mà dịu ngoàn như vậy không?"
"Ông nội, đây là nhà người ta." Lâm Dược nhắc nhở ông nội Lâm chừa cho mình chút mặt mũi.
"Giả vờ, giả vờ, con có thể giả vờ cả đời không?" Ông nội Lâm châm biếm.
"Con giả vờ chỗ nào??" Tính tình Lâm Dược bị ông nội nhà mình chọc cho lên dây.
Đúng lúc này Ngôn Luật Kỷ đang bưng trà vào phòng khách, hắn bị Lâm Dược lớn giọng làm cho giật mình, nhưng mà nhanh chóng bình tĩnh lại mang trà đến cho ông nội Lâm.
"Ông nội mời ông." Ngôn Luật Kỷ đẩy xe đến trước người ông nội Lâm.
"Tiểu Ngôn vất vả rồi." Ông nội Lâm cười tủm tỉm uống ngụm trà.
"Mấy thức uống khác đều là đồ lạnh nên chúng ta cũng uống trà đi." Ngôn Luật Kỷ đưa ly trà cho Lâm Dược.
"Vâng." Lâm Dược hớn hở nhận lấy chén trà, ôm nó trong tay để ủ ấm.
"Em lạnh hả? Để anh chỉnh điều hoà cao lên chút." Ngôn Luật Kỷ quan sát thấy Lâm Dược ôm chén trà ủ ấm tay, liền đứng lên đi đến chỗ điều hoà chỉnh nhiệt độ cao lên.
Lâm Dược duỗi tay không kịp ngăn hắn.
"Ừ, trước mắt thì tên nhóc này cũng tạm được, lớn lên rất nhanh nhẹn, lanh lợi, chẳng qua thận có chút hư......"
"Ông nội ơi......" Lâm Dược tức chết rồi, sao ông suốt ngày lại nói Ngôn Luật Kỷ thận hư, thận hắn hư hay không chẳng lẽ cô không biết hay sao?
"Biết là con đã trị hết cho nó, nhưng mà cũng đã từng...."
"Ông nội, ông nói nữa con trở mặt thật đấy." Lâm Dược thở phì phì nói.
"Được rồi, không nói, không nói nữa, lớn lên nhanh nhẹ lại lanh lợi." Ông nội Lâm chỉ chỉ vào phòng nói, "Công ty cho cậu ta thuê cả biệt thự tốt như vậy, xem ra năng lực không tệ."
"Anh ấy là giám đốc bộ R&D của công ty bọn con đó, có cổ phần trong công ty với thưởng cuối năm nữa." Lâm Dược đắc ý nói.
"Đối với con......!Biểu hiện vừa rồi cũng biết chăm sóc." Ông nội Lâm tiếp tục bình luận.
"Hehe..." Lâm Dược ôm chén trà cười ngốc.
"Khi nào thì mang về nhà?" Ông nội Lâm uống một ngụm trà, thoải mái híp đôi mắt lại.
"Con đang khảo sát." Lâm Dược thẹn thùng đáp.
"Khảo sát cái rắm, ông thấy cả người con muốn dán lên thằng nhóc đó rồi." Ông nội Lâm đã sớm chướng mắt, nói "Mấy hôm sau ông thay con khảo sát cậu ta."
"Ông nội....." Lâm Dược khẩn trương.
"Con lo cái gì, chẳng lẽ ông nội ăn cậu ta được chắc, chỉ quan sát thôi." Ông nội Lâm chỉ chỉ hai mắt mình nói, "Đôi mắt này của ông nội con duyệt qua vô số người rồi, chỉ cần hai ngày là biết được tất cả."
Vì vậy, chờ đến khi Ngôn Luật Kỷ điều chỉnh lại độ ấm xong, hắn quay lại phòng khách thì ông nội Lâm đã buông chén trà nói, "Tiểu Ngôn à, ông ở phòng nào đấy?"
Chờ khi Ngôn Luật Kỷ đưa ông lão đến phòng dành cho khách, giới thiệu xong kết cấu căn phòng, ông nội Lâm lại hỏi, "Tiểu Ngôn à, hành lý của ông đâu rồi?"
Ngôn Luật Kỷ liền ba chân bốn cẳng chạy ra xe xách hành lý của ông nội Lâm vào phòng.
"Được rồi, ông muốn đi ngủ mấy đứa ra ngoài đi." Lúc này ông nội Lâm mới vung tay lên bảo hai người ra ngoài.
Hai người quay lại phòng khách, Lâm Dược có chút ngượng ngùng nói, "Mấy hôm nay ông nội của em liền làm phiền anh rồi."
"Không phải anh đã nói rồi hay sao, ông nội em cũng là ông nội anh, khách khí như vậy làm gì." Ngôn Luật Kỷ không vui nói.
"Cũng đúng, haha...." Lâm Dược cười ngây ngô.
"Thời gian cũng trễ rồi, để anh đưa em về." Ngôn Luật Kỷ nhìn đồng hồ nói.
Hai người lái xe về hướng tiểu khu Lâm Dược ở, khi một lần nữa xe chạy qua cửa lớn của tiểu khu, Lâm Dược nhìn bốn chữ 'Sơn Thuỷ Lâm Uyển' cực kỳ lớn, trong đầu chợt loé, hô lớn, "Dừng xe!"
Ngôn Luật Kỷ hoảng hốt đạp phanh, cũng may là họ không đi trên đường lớn, bằng không thế nào cũng gây ra tại nạn giao thông.
"Sao vậy?" Ngôn Luật Kỷ hoảng hồn nghi ngờ hỏi.
"Anh......! Anh......." Lâm Dược chỉ vào Ngôn Luật Kỷ không thể tin được, "Anh thành thật khai ra, anh là Nghiêm Dĩ Luật Kỉ phải không? Người hay mua đồ ở tiệm Taobao của em, thích tìm hiểu chuyện riêng tư của em, Nghiêm Dĩ Luật Kỉ!"
Thật ra Ngôn Luật Kỷ cũng chưa từng lừa gạt Lâm Dược, bằng không hôm nay hắn sẽ không mang ông nội Lâm về nhà mình.

Lúc này hắn thấy Lâm Dược cuối cùng cũng hiểu ra, nhịn không được phì cười, "Bây giờ em mới biết? Còn có, anh không có tìm hiểu chuyện riêng tư của em."
"Anh....!Thật sự là anh, anh lừa em?" Lâm Dược chất vấn nói.
"Anh lừa em khi nào?" Ngôn Luật Kỷ hỏi ngược lại.
"Anh giả vờ làm bạn trên mạng của em."
"Đó là do em ngốc.

Tên trên mạng của anh là Nghiêm Dĩ Luật Kỉ, tên này với tên thật có gì khác nhau sao, gửi qua bưu điện địa chỉ cũng gần đây, lại thường xuyên mất ngủ, thế mà em cũng nghĩ không ra, lại còn trách anh?" Ngôn Luật Kỷ hỏi ngược lại.
"Chính là....!Số điện thoại....."
"Anh có hai cái di động."
"Vậy vì sao anh lại không nói cho em?" Lâm Dược nghi ngờ hỏi.
"Cái di động này anh rất ít dùng, huống chi em cũng không hỏi anh mà." Ngôn Luật Kỷ vô tội nói.
"Vậy, vậy......" Trách không được cô cứ cảm thấy có cái gì đó quái quái, chỉ qua ngày hôm sau Ngôn Luật Kỷ đã tìm được nguyên nhân của mọi chuyện, hoá ra là cái người này buổi tối lấy danh nghĩa người khác đi tìm tiểu tin tức của cô, "Anh là đồ gian trá."
"Em cũng thật gian trá." Ngôn Luật Kỷ nói.
"Anh còn quay lại cắn em một ngụm?" Lâm Dược trợn mắt không tin được nói.
"Là ai buổi tối hỏi anh cách theo đuổi nam thần?" Ngôn Luật Kỷ biết vậy chẳng thèm giúp nói, "Nếu anh biết người em theo đuổi là anh thì làm sao anh có thể đưa ra mấy cái kế hoạch vớ vẩn đó."
Lâm Dược sửng sốt, nhớ tới kế hoạch theo đuổi Ngôn Luật Kỷ lúc trước của mình, nói như vậy, đều là do Ngôn Luật Kỷ dạy cô theo đuổi hắn.

Lúc thông suốt mọi chuyện Lâm Dược bỗng nhiên có chút buồn cười, cô nghẹn cười, ra vẻ giận dỗi nói, "Có lẽ là do anh có tình ý với em trước, ban ngày giả vờ ghét bỏ em, nhưng ban đêm lại đưa ra kế hoạch giúp em theo đuổi anh, hừ, anh thật là...."
"Này, này, lúc anh quay về từ Hải Nam nhận được chuyển phát nhanh của em, anh mới biết đó là em." Ngôn Luật Kỷ biện giải nói, "Lúc đó anh đã lên thuyền giặc mất rồi."
"Cái gì mà thuyền giặc, anh muốn xuống hả?" Lâm Dược híp mắt bất mãn nói.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau, không khí giương cung bạt kiếm, ngôn Luật Kỷ nhìn đôi mắt Lâm Dược như muốn phun ra lửa, lặng lẽ duỗi tay tháo đai an toàn của mình, sau đó nhào tớ ấn cô lên ghế phụ mạnh mẽ hôn.
Lâm Dược phản kháng lấy lệ hai cái, sau đó cực kì phối hợp thả lỏng bản thân.
"Lúc trước anh từng nói, có thể được cô gái đáng yêu như em theo đuổi là một chuyện vô cùng vinh hạnh, em có lịch sử cuộc trò chuyện đấy." Khi nụ hôn kết thúc, Lâm Dược đắc ý cười hì hì nói, "Thật ra khi đó anh thích em, đúng không?"
"Nhà anh vẫn còn kẹo mừng em gửi cho anh đấy."
"Anh....." Lâm Dược tự mình sa ngã nói, "Dù sao thì em cũng rất thích anh, như thế nào."
"Không như thế nào cả." Ngôn Luật Kỷ cười ái muội, "Anh thì thích em thích anh."
Ông nội Lâm đợi một giờ cũng không thấy người trở về, cân nhắc một chút, là nên gọi điện thoại cho bọn nó, hay là vẫn nên gọi điện thoại cho bọn nó?
(Ông nội vui tính ghê =)))))
C.K Lưu Hi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui