Gọi Tôi Là Chị Được Không

** chuyện xưa nói xong**

Không biết đã bao lâu rồi, không biết tôi đã ngồi xem phim một mình đã được bao lâu nữa, Giang Vũ Thần vẫn đang ngủ, phim đã sắp kết thúc, sự nghi ngờ đã được làm rõ ràng, hình ảnh không hề giống lúc trước tối tăm, mà đã trở nên sáng sủa hơn.

Mượn ánh sáng, gương mặt của Giang Vũ Thần càng thêm rõ ràng hơn ở trước mặt ta, không biết có phải Giang Vũ Thần đang mơ một giấc mơ đẹp hay không mà khóe miệng của cậu ấy hơi cong cong, nụ cười đó thật ngọt ngào. Là bởi vì cậu ấy gặp được ông già Noel sao?

...

"Chị tại sao không gọi em!" Giang Vũ Thần ở trước mặt tôi gấp đến độ nhảy dựng lên.

"Tại chị thấy em ngủ ngon, nên không đành lòng đánh thức em.”

"Như vậy không được, đánh nhẽ chị nên gọi em, chị biết em bỏ lỡ cái gì không?" 

"Gấp gáp như vậy làm gì, chỉ là một bộ phim thôi, cùng lắm thì lúc về nhà em lên mạng download về mà xem."

"... " Giang Vũ Thần nhìn thấy phản ứng của tôi thì nhìn tôi với ánh mắt như đang nhìn người nguyên thủy vậy, trong miệng cậu ấy nặn ra bốn chữ: "Đàn gảy tai trâu."


"Đàn ở đâu mà gẩy? Em gẩy được đàn sao?" Tôi không phục bị Giang Vũ Thần tổn hại lòng tự trọng, trẻ con hỏi vặn lại Giang Vũ Thần.

Tôi tưởng là bai người chúng tôi sẽ tiếp tục vấn đề đàn và trâu một lúc lâu mới kết thúc, nhưng mà không nghĩ tới hôm nay Giang Vũ Thần giống như trưởng thành thành một người lớn vậy, cưng chiều đem tay mình đặt lên đầu tôi, xoa nhẹ trên đầu tôi vài cái, vẻ mặt Giang Vũ Thần bất đắc dĩ, miệng lầm bầm một câu: "Thật là trẻ con..."

Thần kinh của tôi...

Lúc tôi đang muốn kéo tay Giang Vũ Thần trên đầu tôi xuống, không biết từ nơi nào lại nhảy ra một đám phóng viên! Bị camera đưa về phía mình, không biết nên phản ứng thế nào, tôi ngay lập tức hóa đá. Có chuyện gì thế này?

"Xin chào hai bạn, chúng tôi đến từ đài truyền hình A, có thể xin hai bạn một chút thời gian được không? Chúng tôi chỉ muốn làm một cuộc phỏng vấn ngắn." Một ký giả có mồm miệng trôi chảy rõ ràng lên tiếng, mỹ nữ kia đưa cái mic về phía tôi và Giang Vũ Thần bên này.

Nhìn thấy cái mic, tôi trở nên càng khẩn trương hơn, một chữ cũng nói không nói. Từ nhỏ đế lớn, tôi chưa từng trải qua chuyện như thế này, năm ngoái thật vất vả tôi tìm được một công việc, mặc dù đi làm sẽ tiếp xúc với nhiều người hơn, nhưng mà bởi vì tính cách tôi khá hướng nội, hơn nữa làm việc xong tôi cũng về nhà ngay, không đi chơi bời cùng đồng ngiệp, cuộc sống của tôi rất đơn giản, như một đường thẳng vậy.

So với sự khẩn trương của tôi thì Giang Vũ Thần bình tĩnh thoải mái hơn nhiều, bởi vì từ nhỏ cậu ấy có khá nhiều mối quan hệ.

"Có thể."

"Vậy cho phép tôi hỏi một câu, hai người là một đôi tình nhân sao?"

"Đúng vậy!" Giang Vũ Thần trả lời như chém sắt, một chút do dự cũng không có.

Quên đi, tôi cũng không cần kinh ngạc, mấy câu hỏi như thế này cũng không phải là lần một lần hai rồi.

"Vậy là bạn rủ bạn gái của bạn đi xem bộ phim này sao?"

"Đúng vậy." Giang Vũ Thần rất tự nhiên gật đầu.

"Ha ha, có phải bởi vì bạn muốn mượn phim kịnh dị để thúc đẩy mối quan hệ của hai bạn không?"


"Xem như thế đi." Nói đến đây, Giang Vũ Thần thế nhưng hơi nhăn nhó khó chịu.

Một tràng câu hỏi, tôi bất đắc dĩ thở dài. Nhưng mà khi ống kính camera hướng về phía tôi, tôi lại hóa đá lần nữa.

Mỹ nữ kia chuyển hướng cái mic về phía tôi, "Bạn gái này cho mình hỏi một câu, bạn cảm thấy bộ phim này như thế nào? Bạn có bị dọa sợ không?"

"... " Tôi cơ hồ cũng không có xem phim, không hiểu diễn biến bộ phim như thế nào thì phải trả lời kiểu gì đây.

Thấy mặt tôi lộ vẻ khó xử, Giang Vũ Thần kéo cái mic kia đến trước mặt mình, trả lời: "Cô ấy bởi vì quá sợ, vẫn còn thất thần, bộ phim cũng không tệ lắm."

"Như vậy xem ra hai bạn đối với việc lựa chọn bộ phim này rất mãn nguyện rồi."

"Đúng vậy.”

Mỹ nữ ký giả lại hỏi một chút về vấn đề giá vé xem phim, Giang Vũ Thần vẫn không hề luống cuống mà đối đáp trôi chảy. Phỏng vấn rốt cuộc cũng chấm dứt, ký giả chân thành cảm tạ sự hợp tác của hai người bọn họ, còn tặng một cho bọn tôi một cặp móc điện thoại đôi, nhìn khá trẻ con. 

Cặp móc điện thoại di động này nhìn rất bình thường, nhưng mà hình như Giang Vũ Thần rất thích chúng. Giang Vũ Thần ngay cả búp bê cũng yêu thích, bây giờ cậu ấy yêu thích móc điện thoại di động dễ thương cũng không có gì lạ.

"Điện thoại di động của chị đâu? Lấy ra đây!"

"Nha... " Tôi lấy điện thoại di động của mình ra, kệ Giang Vũ Thần định đoạt.


Cột chắc hai cái móc điện thoại, Giang Vũ Thần giơ hai cái điện thoại di động lên cùng nhau, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.

"Điện thoại di động của chúng ta quả nhiên rất xứng đôi! " hắn đưa chính là cái kia còn, "Chị phải bảo quản nó thật tốt, không được để nó rơi mất! Bạn gái!"

Bạn gái!

Tôi giật mình, bàn tay giơ trên không trung đang định tiếp nhận điện thoại khựng lại, tôi hình như lại nghe được tiếng tim đập của mình. Chẳng lẽ... Nhìn gương mặt tuấn tú của Giang Vũ Thần trước mặt mình, hai má tôi nóng lên.

Hai người chúng tôi chỉ là giả vờ quen nhau thôi, có phải quan hệ của chúng tôi quá giống thật rồi hay không?

Giang Vũ Thần đã đi được vài bước, đột nhiên mới ý thức được tôi vẫn chưa đi theo, xoay người vẫy tay với tôi: "Chân của chị mọc rể rồi hả? Có muốn em quay lại khiêng chị không?"

Sắc trời đã tối, toàn bộ đèn trên đường đều được bật lên, đủ loại màu sắc rực rỡ, Giang Vũ Thần cười hồn nhiên, so sánh với ánh mặt trời ban ngày còn muốn rực rỡ hơn, nụ cười kia giống như là có ma pháp vậy, chỗ sâu trong nội tâm tôi, cũng bởi vì nụ cười kia mà bùng lên một ngọn lửa...

Tôi rốt cuộc hiểu rõ, tại sao cảm giác của tôi dành cho Giang Vũ Thần có biến hóa, tôi lại bị cậu ấy đùa giỡn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận