Gọi Tôi Là Chị Được Không

Thấy người tới là tôi, Minh Chí cũng rất kinh ngạc: "Liêm Di?"

Sau một giây kinh ngạc, tôi liền cười: "Thì ra đối tượng hôm nay em phải gặp là anh."

"Anh cũng không nghĩ tới sẽ là em."

"Ha ha, thế giới này thật nhỏ." Đều đã quen biết nhau, tôi không hề để ý nhiều, ngồi xuống đối diện anh.

Nhìn mấy cái đĩa trống trơn trên bàn, Minh Chí xấu hổ cười: “Anh không có ăn bữa sáng, vốn anh muốn đợi người xem mắt, rồi ăn cùng nhau một bữa, nhưng anh thật sự là quá đói."

"Không sao. Không ngờ..." Tôi có chút bà tám nói: "Thì ra là anh vẫn còn độc thân."

Nhắc đến chuyện bản thân mình đã ba mươi lăm tuổi rồi mà không có bạn gái, Minh Chí chỉ biết cười xấu hổ: "Đúng vậy, bởi vì anh luôn quên ngày sinh nhật của bạn gái và mấy ngày lễ khác, nên bị người yêu đá mấy lần rồi."


Trời! Những ngày quan trọng như vậy mà anh ấy cũng có thể quên được, anh ấy thật sự quá sơ ý rồi.

"Thôi đừng nhắc tới chuyện của anh nữa, nói về em đi, Liêm Di vẫn chưa có bạn trai sao?"

"Đúng vậy, em vẫn chưa có." Nói đến chuyện của mình, tôi không biết nên phản ứng sao nữa. Dù sao Minh Chí cũng từng có bạn gái, còn  tôi một lần cũng không có.

"Không sao..., yêu đương nhiều cũng không nên." Minh Chí giúp tôi tìm một bậc thang, "Đúng rồi, em muốn ăn món gì?"

“Trước khi đi, em đã ăn bánh bao rồi, bây giờ em không đói bụng."

Minh Chí nhìn đồng hồ treo tường ở nhà hàng, hình như anh ấy có chuyện quan trọng cần giải quyết.

Tôi thức thời hỏi: "Anh có việc gì gấp sao? Nếu có, anh cứ đi trước đi, không cần phải để ý em đâu."

"Như vậy sao được, mặc dù chúng ta là đồng nghiệp, nhưng lần này gặp mặt là "xem mắt" đó." Nói đến hai chữ "xem mắt ", Minh Chí cười.

Nụ cười kia giống y như lần đầu tôi nhìn thấy anh trong phòng làm việc, vẫn đơn thuần. Mặc dù Minh Chí lớn hơn tôi chín tuổi, nhưng anh luôn mang cho tôi cảm giác ngây thơ của một đứa bé.

Ánh mắt anh lại lơ đãng nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường.

"Anh thật sự không có chuyện gì sao?"


"Ha ha." Rốt cục Minh Chí nói, "Cuộc hẹn xem mắt hôm nay là cha anh tự an bài, thật ra thì anh định ở nhà xem trận thi đấu đá bóng.”

"Thì ra là cha anh và mẹ em dùng chung một chiêu, mẹ em cũng đột nhiên thông báo cho em về buổi xem mắt ngày hôm nay."

Minh Chí bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi tôi: "Em là lần thứ mấy rồi? Anh bị cha tập kích như vậy không biết đã bao nhiêu lần rồi.”

"Em là lần đầu tiên." Nheo mắt lại, tôi cười trả lời Minh Chí.

Ở trong mắt tôi, nụ cười của Minh Chí vẫn thật đẹp, vẫn thuần túy như cũ. Nhớ đến lúc gặp anh ấy trong phòng làm việc, bản thân tôi từng xấu hổ với anh ấy, đột nhiên trong lòng tôi hảo cảm dành cho anh ấy cũng được tăng thêm phần nào.

"Liêm Di buổi chiều có bận việc gì không em?"

"Buổi chiều, em không bận việc gì cả."

"Vậy thì dễ rồi, em muốn đến hà anh, hai chúng ta cùng xem trận thi đấu đá bóng không? Dù sao hôm nay cũng là ngày xem mắt của hai chúng ta, anh không thể ném em ở nơi này một mình được, cơm tối thì ăn cùng nhau ở nhà anh đi, trù nghệ của anh có thể mang ra so sánh cùng với đầu bếp của nhà hàng này đó!" Nói xong, Minh Chí chỉ chỉ mấy cái đĩa trống không trên bàn.


Nếu đầu bếp ở nhà hàng này không tốt, anh còn có thể ăn đến mức độ sạch sẽ như thế này sao?

"Em không có đam mê với bóng đá."

"Vậy thì anh xem trận thi đấu đá bóng, còn em thì đó nhìn mấy bộ thiết kế kinh điển mà anh sưu tầm được đi, anh góp nhặt được toàn bộ " Bộ sưu tập những bản thiết kế kinh điển " đó."

"Thật sự sao?"

"Thật mà, anh lừa em làm gì."

" Bộ sưu tập những bản thiết kế kinh điển "  đó nha, bên trong đó đều có đủ những bản thiết kế của những bậc thầy thiết kế, đối với những người trong ngành thiết kế chuyên nghiệp như chúng tôi, nó chính là báu vật, tôi vẫn luôn muốn thu thập, nhưng mà bởi vì những bản thiết kế của những bậc thầy trong ngành được phát hành rất hạn chế, vì vậy mà chúng nó cũng trở nên rất rất trân quý, một quyển tôi cũng chưa được sờ qua, nói gì đến sở hữu cơ chứ, nhưng mà có lần ở nhà Giang Linh tôi đã từng trông thấy một quyển. Hiện tại đến nhà Minh Chi có thể nhìn thấy không chỉ một quyển mà là toàn bộ, đó là  " Bộ sưu tập những bản thiết kế kinh điển " đó, cơ hội hấp dẫn như thế này, tôi sao có thể kháng cự được cơ chứ, tôi cầm lấy túi xách, hướng về phía Minh Chí làm cử chỉ lên đường thôi, tôi nóng lòng muốn xem " Bộ sưu tập những bản thiết kế kinh điển " lắm rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận