Gọi Tôi Là Chị Được Không

"Nhìn thử xem, những thứ này đã đủ chưa?" Nhân lúc nói chuyện, Minh Chí đã giúp tôi thu thập nghiêm chỉnh một thùng sách đầy.

Nhìn nguyên cả một tầng giá sách bị tôi khuân đi, tôi cảm thấy thật có lỗi: "Nhiêu đây đã là nhiều lắm rồi, ai không biết lại tưởng em tới nhà anh càn quét ấy chứ."

"Không sao, vài cuốn sách mà thôi, cũng không phải là thứ gì đáng giá."

"Vậy trong nhà anh thứ nào mới được coi là đáng giá?"

Minh Chí tự tay chỉ chỉ cái phòng làm việc đối diện với phòng ngủ của mình, cao hứng nói: "Thứ đáng giá nhất trong nhà anh đều ở trong căn phòng kia kìa."

Là cái gì vậy nhỉ? Lòng hiếu kỳ của tôi bị anh kích thích, tôi hỏi anh, tôi có thể nhìn thử chút không, anh ấy rất sảng khoái đáp ứng.

Cửa phòng ngủ được mở ra, bên trong ngoại trừ có một cái giường thì không có vật gì khác, tôi buồn bực quay đầu lại, mất hứng nhìn về phía Minh Chí, nhưng anh ấy không có giải thích mà cười nói: "Em nhìn trên tường thử xem.”

Trên tường sao? Tôi đành phải thử đi lại vài bước trong căn phòng, cả người tôi đều trở nên ngây dại khi nhìn thấy những bức vẽ trên ba mặt tường, quá đẹp! Trên tường không phải là những wallpaper đẹp đẽ rực rỡ, cũng không phải là một tác phẩm mỹ thuật đắt tiền nào đó, mà là một bộ sưu tập những bản thiết kế, nào là những bộ trang phục hoa lệ lộng lẫy, trang phục chuyên dụng cho từng nghành nghề, hay chỉ là những trang phục bình thường mặc hằng ngày.

"Trên trần nhà cũng có đó."

Quả nhiên, khi tôi ngẩng đầu lên thì thấy ngay được một bản thiết kế áo cưới chưa từng được thấy qua, từng đường nét may vá được vẽ rất tỉ mỉ, còn có thêm trang sức đi kèm nữa, mặc dù thiết kế rất đơn giản, nhưng sau khi chiêm ngưỡng nó, tôi lại có một loại ham muốn muốn mua về mặc, thật giống như điều đó sẽ làm cho tôi cảm thấy hạnh phúc.

Minh Chí thấy tôi ngẩng lên đầu đã được một hồi lâu, bèn lên tiếng trêu chọc:"Này, cổ em không mỏi sao?"

"Tại vì nó quá đẹp cho nên dù bị mỏi cổ em cũng phải cố nhịn." Tôi thật sự đã bị bức thiết kế này mê hoặc triệt để rồi.

"Cùng phải. Những bức thiết kế trên tường này là do anh sưu tập được từ lúc đại học đến giờ, những bức bên này chắc em có chút quen mắt đúng không?"

Tôi theo phương hướng mà anh ấy chỉ nhìn sang, là bức vẽ về chủ đề đồng phục mộng ảo do tôi thiết kế trước đó.

"Đúng là nhìn quen mắt."

"Trước kia anh chỉ dán đầy một mặt tường thôi, sau đó lại biến thành hai mặt tường, hiện tại đã biến thành ba mặt tường rồi, nhìn lại cũng có chút cảm giác thành tựu."

"Chắc chắn rồi! Nếu mẹ em cho phép em tô vẽ lên tường thì em cũng muốn làm giống anh vậy!"


"Không được, em là con gái vẫn không nên, như vậy sẽ bị người ta xem là quái vật đó."

"Vậy còn anh?"

"Anh đã thành công trở thành một ông anh kỳ quái rồi." Nói xong Minh Chí nhìn điện thoại di động một chút: "Đã sáu giờ rồi, hôm nay còn có trận thi đấu, thiếu chút nữa thì anh đã quên mất rồi. Liêm Di, anh ra ngoài để mở ti vi, lập tức sẽ trở lại!"

Minh Chí vội vã chạy đi, thật giống mấy đứa bé đến giờ muốn xem phim hoạt hình vậy, xem ra số tiểu tâm lý của anh ấy còn rất trẻ, bất quá tôi ở lại đây cũng lâu rồi.

Sáu giờ, tôi cần phải đi về nhà.

"Minh Chí, anh cứ xem trận đấu đi, chắc bây giờ em sẽ về nhà luôn." Tôi chuyển đống sách từ trong phòng làm việc ra bên ngoài phòng khách, khoan hãy nói, mặc dù một trang giấy rất nhẹ, nhưng mà một thùng sách lại rất nặng.

"Không ở chỗ này ăn cơm sao? Anh sẽ làm món mì ống mời em." Minh Chí vội vàng tiến tới chỗ tôi, giúp tôi vận chuyển thùng sách.

"Không ăn, chắc mẹ em đã ở nhà nấu cơm sẵn chờ em rồi."

"Vậy để anh tiễn em về, đống sách này quá nặng."

"Không cần đâu." Tôi đoạt thùng sách từ trong tay Minh Chí: “Em cũng không phải là Đại tiểu thư gì, anh yên tâm, một chút đồ này em có thể mang được."

Trong TV truyền đến tiếng nhạc trận đấu bắt đầu, Minh Chí hết nhìn xti vi, rồi lại nhìn tôi, trên mặt anh ấy là vẻ mặt khó xử.

"Trận đấu bắt đầu rồi kìa, anh mau đi đi."

Minh Chí hao tổn tâm trí giằng co một hồi, cuối cùng cảm thấy mình thật có lỗi, nên lấy ra năm mươi đồng từ trong ví, kín đáo đưa cho tôi: "Vậy thì em xuống lầu bắt taxi đi, không nên đi xe bus về nhà.”

"Em cũng có tiền mà." Minh Chí làm như vậy lại khiến tôi cảm thấy khó xử.

Nhất định phải trả lại tiền cho anh ấy, nhưng mà trên tay tôi toàn là sách, căn bản là không có khả năng.

"Được rồi, em nhanh về nhà đi, giúp anh truyền lời hỏi thăm tới bác gái."

"Vậy được rồi."


Chờ tới tậ khi tôi vào trong thang máy xuống lầu 1, rồi bắt một chiếc taxi ven đường thì nghe được giọng nói của Minh Chí từ trên lầu 9 truyền xuống: "Liêm Di, gặp lại sau nha."

Tôi ngẩng đầu lên, hướng về phía anh ấy phất tay một cái. Minh Chí phải đặc biệt đi nhìn tôi một chút mới yên tâm sao?

"Đúng, chính là ở chỗ này."

Xe dừng lại, trả tiền xe xong, một tay tôi ôm lấy thùng sách, một tay còn lại đang muốn mở cửa xe, bỗng nhiên cửa xe đã bị người từ bên ngoài mở ra.

Là Giang Vũ Thần! Dây thần kinh của tôi ngay lập tức trở nên căng thẳng.

Dưới ánh đèn đường, cậu ấy vẫn như dĩ vãng luôn luôn vui vẻ như cũ, mặc dù buổi sáng tôi không có đi tìm hắn, buổi trưa không có cùng nhau đi ăn cơm, điện thoại di động cũng không bật, vẫn luôn tắt.

"Một ngày không gặp mà Liêm Di đã đi thu đồng nát rồi sao?" Giang Vũ Thần đi tới bên cạnh tôi, nhận lấy một thùng sách: "Thu bao nhiêu mà lại nặng như vậy."

"... " Tôi cúi đầu không dám nhìn Giang Vũ Thần, cũng không biết nên nói chuyện gì vậy với cậu ta: "Nặng thì đưa cho tôi đi, để tôi mang vào nhà."

"Có tôi ở đây còn cần phải dùng tới Liêm Di sao?" Giang Vũ Thần đi trước hai bước, sau đó chắn trước mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi: "Liêm Di, có phải là có tâm sự gì hay không? Bộ dáng rất không có tinh thần."

Tôi né tránh tầm mắt của cậu ấy, lạnh lùng nói: " Giang Vũ Thần, không nên không biết lớn nhỏ, tôi so sánh với cậu lớn hơn nhiều như vậy, gọi tôi là chị."

"Giận thật à?" Chân mày Giang Vũ Thần cau lại: "Hôm nay có phải đã bị quở trách ở công ty nên không vui?"

"Không có. Tôi đã nhắc cậu phải gọi tôi là chị." Nói xong, tôi vòng qua Giang Vũ Thần đi vào thang máy.

"Sao cảm thấy Liêm Di có cái gì không đúng nhỉ." Giang Vũ Thần cũng rảo đi vào thang máy, kỳ quái nhìn tôi một lát, đột nhiên bộ dáng dường như đã hiểu ra lý do, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Biết rồi, một tháng phụ nữ đều có vài ngày tâm tình trở nên nóng nảy không tốt. Hiểu, làm người nên biết thông cảm, tôi sẽ nhớ kỹ cái này thời kì này, tháng sau vào tầm mấy ngày này, tôi sẽ đặc biệt quan tâm ngươi, được không?"

Gặp trở ngại. May mà lúc này trong thang máy chỉ có hai người chúng tôi, lời này nếu như bị người khác nghe được còn không bị chê cười chết sao?

"Còn không vui à?"

"Không có."


"Vậy bộ mặt người lạ chớ lại gần kia là sao?"

"Tôi không có."

"Còn nói không có, nếu không tin Liêm Di cứ thử soi cửa thang máy xem." Nói xong, Giang Vũ Thần đưa ra một cánh tay ôm lấy tôi, hai người chúng tôi hướng về phía cửa thang, giống như là soi gương vậy: "Nhìn thấy không?"

Bịch, bịch.

Tôi mơ hồ có thể nghe rõ tiếng tim mình đập.

Hai người chúng tôi đang ở rất gần nhau, đủ để tôi nghe được tiếng hô hấp của cậu ấy, có thể cảm giác được ấm áp của cậu ấy, còn cảm nhận được mùi sữa tắm vị bạc hà.

"Liêm Di!" Đột nhiên, trong đầu tôi vang lên một giọng nói: "Liêm Di ngươi phải bình tĩnh, ngươi quên kế hoạch muốn làm lạnh quan hệ của mình sao?"

Đúng vậy, tôi phải bình tĩnh! Tôi đẩy cánh tay Giang Vũ Thần ra, giằng lấy thùng sách từ trên tay cậu ấy: "Vũ Thần đã không còn sớm, cậu vẫn nên về nhà sớm đi, nếu không mẹ cậu sẽ lo lắng đấy!"

"Đinh —— "

Cửa thang máy mở ra, tôi ngay tức khắc lẻn đi ra ngoài. Giang Vũ Thần cũng muốn đi ra theo, nhưng mà tôi để một thùng sách xuống đất nhân tiện ngăn chận cửa thang máy, làm cho Giang Vũ Thần không có đường để đi, một bên còn liên tiếp ấn nút đóng cửa thang máy.

"Này, Liêm Di, định làm cái gì vậy hả? Để cho tôi ra ngoài! Sao hôm nay Di lại trở nên kỳ quái như vậy?" Giang Vũ Thần kinh ngạc nhìn hành động của tôi.

"Có kỳ quái sao? Không có! Tôi chỉ là cảm thấy cậu thật sự nên trở về nhà thôi."

Đang lúc hai người chúng tôi ở đầy công kích lẫn nhau, giọng nói của Giang Linh từ sau lưng tôi truyền đến.

"Hi, cậu và Vũ Thần đang đùa nhau chuyện gì vậy?"

"À?"

Thừa dịp tôi quay đầu lại, Giang Vũ Thần một cước đá văng cái thùng sách kia ra, từ trong thang máy nhảy ra ngoài.

...

"Thì ra là như vậy..." Tôi cảm thấy thật có lỗi với hành động vừa rồi của mình.

"Dì đã đáp ứng, cậu không có vấn đề gì chứ?" Giang Linh có chút không yên lòng về tôi.

Tôi ngẩng đầu, cười khổ nói: "Không thành vấn đề."


Nếu như tôi nói có vấn đề, không thể để Giang Vũ Thần sống nhờ ở nhà ta, vậy có phải quá chột dạ hay không? Ba mẹ phải đi nước ngoài làm việc, Giang Linh lại được công ty phái đi ra bên ngoài học tập, Giang Vũ Thần mới mười bảy tuổi, sao có thể một mình sống bên goài được?

"Không thành vấn đề thì thật là tốt! Ha ha!" Giang Linh ôm lấy tôi: "Vốn là muốn bảo cậu sang nhà tớ ở, nhưng mà tớ sợ không có tớ ở đấy bảo vệ cậu, Giang Vũ Thần sẽ khi dễ cậu!"

"Ha ha, ha ha." Tôi cười khan mấy tiếng, may là Giang Linh không có quyết định như vậy.

Lúc chúng tôi đang còn trò chuyện, mẹ tôi đẩy cửa tiến vào, phía sau là Giang Vũ Thần còn ôm theo một thùng sách.

Mẹ tôi chỉ chỉ thùng sách, nghi hoặc hỏi tôi: "Thùng này là đựng cái gì vậy?"

"Sách đó mẹ."

"Con mang về từ đâu thế?"

"Anh Minh Chí cho con mượn."

Vừa nghe đến hai chữ "Minh Chí", ngay lập tức hai mắt mẹ tôi sáng lên, cao hứng hỏi: "Có phải hết giờ làm con đến nhà Minh Chí không?"

"Đúng vậy, nếu không thì mang sách về kiểu gì?"

"Minh Chí là cái người lần trước hả?" Giang Linh chen vào hỏi.

Tôi còn chưa kịp trả lời, Giang Vũ Thần giành trước, lo lắng hỏi, "Minh Chí là ai?"

Mẹ nhận lấy thùng sách trên tay Giang Vũ Thần, để nó xuống đất, mặt mày hớn hở nói: "Các cháu còn không biết sao? Liêm Di của dì, rốt cuộc đã tìm được bạn trai rồi!"

"Thật sao?" Hai chị em nhà họ Giang đồng thời kinh ngạc, chỉ bất quá Giang Linh là ngạc nhiên, mà Giang Vũ Thần là kinh hoảng.

"Mẹ!" Tôi kéo tay mẹ, không muốn mặc kệ mẹ ở đây nói loạn.

Giang Linh nở một cười xấu xa, mở miệng trêu chọc tôi: "Không phải ngượng ngùng, cậu cũng không còn nhỏ, yêu ai thì yêu thôi! Rốt cuộc cậu cũng tìm được bạn trai rồi!"

"Không phải vậy." Tôi gấp gáp giải thích: "Chúng tớ chỉ là đồng nghiệp thôi!"

"Là đồng nghiệp … vậy sao dì lại nói thành bạn trai?"

"Đó là bởi vì mẹ tớ mang tư liệu của tớ đến một cái công ty xem mắt, còn an bài cho tớ một buổi xem mắt, chẳng qua là trùng hợp, đối tượng xem mắt của tớ lại là Minh Chí mà thôi.” Tôi hướng Giang Linh giải thích, ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý nhìn trộm qua phía Giang Vũ Thần. Chẳng qua là cậu ấy đang cúi đầu, nên tôi không thể nhìn được vẻ mặt lúc này của cậu ấy, vì vậy trong lòng có chút không yên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận