Gọi Tôi Là Chị Được Không

Editor: Táo đỏ phố núi

"Liêm Di?" Sau khi mở cửa ra, Minh Chí bê chén cơm, giật mình nhìn tôi.

“Ha ha làm phiền anh rồi,” Ở dưới lầu tôi đã chỉnh trang lại khuôn mặt của mình, nhưng mà lúc ở trong thang máy, tôi lại không kiềm chế được tình cảm của mình, lại khóc thêm một trận nữa, cho nên bây giờ trên mặt của tôi vẫn còn vệt nước mắt chưa khô.

Minh Chí nuốt miếng cơm trong miệng xuống, sau đó mời tôi vào nhà, anh đóng kín cửa lại rồi hỏi tôi, “Sao thế? Trên đường đi em đã gặp phải cướp à? Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn. Vũ Thần không đi đón em tan làm sao?”

Vũ Thần......

Nghe được hai chữ kia, một lần nữa tôi lại không khống chế được tình cảm.

“Tại sao anh ấy lại phải đi đón em chứ? Em có quen biết anh ấy à?!” So với trước đó, tôi khóc không nổi nữa, có thể là nước mắt đã chảy hết, có thể là phát hiện ra dù cho mình có rơi nước mắt, thì cái người đã bay vượt đại dương kia sẽ không lập tức xuất hiện trước mặt mình được nữa.

“Hai người... Hai người cãi nhau?” Minh Chí đặt chén cơm xuống, quan tâm hỏi tôi.

“Cãi nhau ư.” Tôi cười lạnh một tiếng, “Anh ấy còn không để cho em có cơ hội cãi nhau nữa kìa.”

“Hả?” Minh Chí không hiểu ra sao.

“Giang Vũ Thần đã đi Canada với ba mẹ của anh ấy rồi! Còn chuẩn bị di dân nữa!”

“...” Minh Chí lộ ra nét mặt không hiểu sao chuyện lại có thể trở nên như vậy. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

“Ngày hôm qua, ngày hôm qua còn đi chụp hình dán cùng với em, mua kem cho em ăn, hôm nay đã không thấy tăm hơi...” Tôi giống như là đang lầm bầm lầu bầu, nhưng mà cũng giống như là đang kể khổ với Minh Chí, “Hiểu rồi, trước khi rời đi, tại sao luôn nói mấy lời kỳ quái kia, yêu cầu sinh nhật trước, luôn nói là không chờ được nữa, còn nói cái gì mà nguyện vọng sau cùng!” Bởi vì lúc trước đã khóc rất nhiều, cho nên bây giờ thái dương của tôi đau muốn chết, giọng nói của tôi nhỏ dần, cuối cùng dứt khoát không nói một lời, tố cáo Giang Vũ Thần ở trong lòng.

Sau này có mình mình, sau tám giờ tối thì đừng đi ra ngoài... Ồ, đúng vậy nhỉ, tôi bị bỏ rơi rồi, sau này tôi sẽ chỉ có một mình! Giang Vũ Thần, anh nói đảo loạn cuộc sống của em liền đảo loạn lên, nói rời đi liền rời đi, chính là người bá đạo bắt nạt người khác một cách dã man! Có phải là do quá ngây thơ rồi hay không, đem tình cảm của mình biến thành cái gì vậy! Biết rõ là tôi không có kinh nghiệm yêu đương, biết tôi không biết phải quên đi người khiến cho mình bị tổn thương như thế  nào, nhưng mà anh lại không nói một câu nào mà tự mình bỏ tốn! Anh có tin là em sẽ hận anh không? Em dễ bị bắt nạt như vậy sao?

“Em tới đi, tới xem một chút. Anh không khuyên nhủ được.  .. Được, nhanh lên một chút!” Minh Chí nhỏ giọng nói chuyện điện thoại xong, rồi lại đau lòng và có chút bất đắc dĩ nhìn về phía tôi.

Đầu đau giống như muốn nứt ra, nhưng mà lại không đau bằng vết thương trong lòng tôi.

“Minh Chí, anh có thuốc giảm đau không?”

“Hả, à có!” [email protected]*dyan(lee^qu.donnn). Rốt cuộc có thể làm chút gì đó cho tôi, Minh Chí cũng không hỏi tôi bị thương ở đâu mà lập tức đi lấy thuốc cho tôi.

Uống thuốc giảm đau xong, trong đầu của tôi ong ong, nhưng mà rất nhanh, có thể vì tôi mệt mỏi hoặc là vì tác dụng phụ của thuốc, cho nên tôi ngủ thiếp đi rất nhanh.

Tôi xác định là mình đã ngủ rồi, nhưng mà tôi cũng thấy mình rất tỉnh táo. Trong giấc mơ, mặc dù đầu không đau, nhưng mà trong lòng tôi lại biết, bởi vì tôi nhìn thấy được quá khứ của mình giống như là được chiếu ở trên một màn hình rất rộng lớn.

Có người ghét cơn ác mộng nhưng lại thích những giấc mơ đẹp, bởi vì sau khi tỉnh khỏi cơn ác mộng, chúng ta sẽ vỗ ngực một cái, sẽ cảm thấy may mắn vì đó là một giấc mộng, không phải là đời thật. Mà sau khi tỉnh lại khỏi giấc mơ đẹp, chúng ta sẽ không cảm thấy vui vẻ hơn, mà sẽ có sự tiếc nuối vì không được đẹp giống như giấc mơ, bởi vì giấc mơ đó không tồn tại ngoài đời thật.

Quá khứ của chúng tôi, đó là một giấc mơ đẹp, hay là cơn ác mộng? Ai hãy nói cho tôi biết đi? Giang Vũ Thần có thể nói cho tôi biết không?

Lỗ mũi đau xót, tôi mở mắt.

Tầm mắt từ mơ hồ dần trở nên dễ dàng, chiếc áo cưới trên trần nhà đã nhắc nhở tôi... Bây giờ tôi đang ở nhà của Minh Chí.

Áo cưới...

******

"Sao vậy?"

"Không sao, em cứ tiếp tục ——"

"Ách...... Anh cũng xem đi." [email protected]*dyan(lee^qu.donnn).

"Ừ. Anh cảm thấy em mặc cái này sẽ rất đẹp.”

"Rất đẹp?"

“Ừ, rất đẹp, anh nói là nhìn sẽ rất đẹp. Còn nữa... Tới tháng mười, sinh nhật anh, mời em chụp cùng anh một tấm hình.”

"......"

“Có được không? Bây giờ anh thật sự không có tiền mời thợ chụp hình rồi...”

******

Hít sâu một hơi, tại sao tôi nhìn quanh người thì đều lập tức nhớ tới anh. Tôi khom người, muốn đứng dậy khỏi giường, đứng dậy, có một cái hộp từ trên người của tôi rơi xuống dưới giường.

Là cái gì? Đưa tay ra cầm lấy, trên đó lại để tên của tôi. Có chút khẩn trương, tôi đưa tay xoa xoa huyệt thái dương vẫn còn đang đau nhức, sau khi suy nghĩ lại, tôi quyết định mở hộp ra. Die~nn ddan leê Quy ido nn.

Một lá thư gấp làm bốn, còn có một cái điện thoại di động, hơn nữa còn là chiếc điện thoại nhìn rất quen mắt, lần đầu tiên gây gổ tôi đã trả cái điện thoại này lại cho Vũ Thần.

Tại sao lại đưa cho tôi? Làm kỷ niệm sao? Nhắc nhở tôi đã từng có kinh nghiệm thất tình một lần sao...

Biết là thư của Vũ Thần để lại, tôi hoàn toàn mềm lòng, tôi cũng không dám mở ra xem, tôi luôn luôn tò mò, giờ phút này, tôi biết rõ sự hiếu kỳ sẽ khiến tôi đau lòng hơn!

Quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, trời đã sáng, bóng đêm của ngày hôm qua đã được lật sang trang giống như tờ lịch, không biết sự đau lòng của tôi tối hôm qua có thể lật sang trang giống như tờ lịch ngày hôm qua không?

Đem thư để lại trong hộp, sau khi tôi do dự, tôi đã cất cái hộp vào trong túi của mình.

Sau khi xuống giường, khẽ đẩy cửa phòng ra. Ở trong phòng khách, Minh Chí và Giang Linh mỗi người đàn nằm ở trên một cái ghế salon ngủ say. Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ ở trên tường, bây giờ là năm giờ hai mươi phút, 520...

******

Tầng thứ hai, cuốn thứ nhất, trang thứ năm: “Rất ngoan, để cuốn sách này xuống phía dưới, sau đó tìm tầng thứ ba bên trái, cuốn sách thứ nhất, mở trang thứ hai mươi ra.”

Tầng thứ ba, cuốn đầu tiên, trang hai mươi: “Thích trò chơi này chứ? Bốn giờ chiều nay, em có việc tìm chị. Nếu như muốn biết là chuyện gì, tiếp tục tìm tầng thứ tư, cuốn sách đầu tiên bên trái, sau khi tìm được thì mở trang thứ mười ba ra.”

Tầng thứ tư, cuốn đầu tiên, trang số mười ba: “Hoan nghênh tham gia trò chơi tìm kho báu trong lâu đài! Ngày mai Giang Vũ Thần đẹp trai tìm chị làm cái gì vậy nhỉ? Chính là để xem phim! Muốn biết vé xem phim đặt ở chỗ nào trong phòng chị không? Đi tìm cuốn sách đầu tiên bên trái của tầng sách thứ nhất, mở trang số mười bốn ra, trên đó có ghi.”

Tầng thứ nhất, cuốn đầu tiên, trang số mười bốn: “Chị bị lừa rồi! Vé xem phim không có ở trong nhà của chị! Nó vẫn ở trong túi em đây nè ~ ngu ngốc!”Die~nn ddan leê Quy ido nn.

“Rất yêu em.”

Trang số năm, trang số hai mươi, trang số mười ba, trang số mười bốn... 5201314......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui