Gợn Gió Đêm

Phòng khách ở tầng 1 của biệt thự cũng có cửa sổ lớn sát sàn, ngay chỗ cửa ra vào cũng bị ánh mặt trời chiếu rọi, chiếc kính râm đang che giấu đôi mắt đột ngột bị đánh rớt, Tạ Điệt theo phản xạ mà nghiêng đầu.

“……….Tôi không có”.

Nhưng khóe mắt ửng hồng cùng giọt lệ nóng hổi được đầu ngón tay người đàn ông lau đi, làm sao có thể lừa được ai.

Trái tim của Giang Trạch Dư đột nhiên chua xót, anh chợt nhận ra kể từ khi quen biết cô từng ngần ấy năm, đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc.

Kỷ Du Chi luôn nói rằng Tạ tiểu thư là một cỗ máy sắt đá.

Nào lại có người như vậy? Mặc kệ chuyện gì xảy ra đều là dáng vẻ như mọi việc không liên quan đến mình, thái độ cao cao tại thượng, như thể chưa từng có bất cứ ai hoặc bất cứ việc gì có thể làm cô để bụng.

Cậu ta còn nói, trong đám người bọn họ thì dạng người gì cũng có, có đơn thuần tiêu sái như Hàn Tầm Chu, tâm tư thâm trầm như Hạ Minh, công tử ăn chơi như Trang Thục, duy chỉ có Tạ Điệt là cậu ta không thể nhìn nhấu.

Người con gái này đối với người khác thì nhẫn tâm, đối với bản thân mình lại càng nhẫn tâm hơn, ai động tâm với cô đều coi như vận xui tám đời.

Khi đó Giang Trạch Dư cho là những lời này thật vô nghĩa, anh đã từng cảm thấy rằng anh hiểu rõ cô hơn tất cả những người khác.

Mỗi khi ăn trưa xong, cô sẽ lười biếng nằm ngủ trên đùi anh, cọ cọ ống quần anh nhẹ nhàng như một con mèo con; cũng có lúc nếu xem phải một bộ phim dở thì cả một buổi chiều cô sẽ cau mày buồn bực; còn có một buổi tối nào đó dưới đêm trăng, ở con đường cạnh khu chung cư cô lén hôn trộm anh, dưới ngọn đèn đường, cô mỉm cười tuỳ ý, rạng rỡ như vầng trăng sáng.

Cô không phải là một tảng băng thờ ơ như họ nghĩ, cô chỉ là cô.

Tuy rằng trong 3 năm bên nhau, Tạ Điệt hầu như chưa từng nói với anh mấy chữ linh tinh như “Yêu” hay “Thích”, nhưng trong lòng Giang Trạch Dư vẫn cảm thấy cô với những người khác là không giống nhau, chỉ ở trước mặt anh cô mới là một Tạ Điệt hoàn chỉnh.

Nhưng hôm nay anh như bừng tỉnh, anh thật sự chưa thấy cô khóc bao giờ – nhìn cô như vậy, tim anh như bị những mảnh thiên thạch đâm vào, anh vừa đau lòng vừa hoảng loạn vì không biết phải làm thế nào, cũng không thể giải thích vì sao cô lại khóc.

Giang Trạch Dư trong lòng mềm nhũn, rối tinh rối mù, vội vàng nghiêng đầu cô sang nhìn trực diện anh, hạ giọng cẩn thận vì sợ sẽ làm cô khóc: “Điệt Điệt, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Ai làm em không vui?”

“Anh”

Tạ Điệt không thể tiếp tục giả vờ che đậy sự ngượng ngùng và tức giận khi bị nhìn thấu, nhìn anh chằm chằm: “Là anh chọc giận tôi.”

Giang Trạch Dư nghe xong thì sững sờ, nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra, từng lời anh nói đều rất cẩn thận mà, thật là khó hiểu, cố gắng ngẫm lại lần nữa rồi chợt lạnh cả người: “Anh……chuyện lúc nãy có hơi quá đáng một chút, không nên kêu em tiếp tục đi ngang qua; anh còn……ưm, anh không nên không tiễn em xuống dưới lầu, càng không nên……đập đồ”.

Anh thật không tưởng tượng được vừa rồi chính anh đã nghe cô nói những lời hờ hững, vậy mà hiện tại cái gì anh cũng nhận hết vào mình, chỉ một giọt nước mắt của cô anh liền buông vũ khí đầu hàng.

Tạ Điệt nghe anh càng kiểm điểm bản thân càng khoa trương, cô lau mắt, ngữ khí lãnh đạm quyết định cùng anh ngả bài: “Có bạn gái tại sao không nói? Hay đây là cách trả thù mới? Được, tôi thừa nhận rằng anh đã thành công trả thù tôi một chút, nhưng chỉ một chút……….”

Giang Trạch Dư lúc này lại ngẩn cả người: “Bạn gái? Bạn gái nào?”

Người nào đó họ Giang vốn không có kinh nghiệm gì thì ngay lúc này bỗng nhiên nhanh trí phản ứng lại: “Ý em nói……Maggies?”

Tạ Điệt từ trong xoang mũi “ừm” một tiếng, biểu tình trên mặt đã kiểm soát được, chỉ có hốc mắt đỏ bừng nhất thời chưa thể khôi phục: “Bằng không thì, Giang tổng, sau này chúng ta đừng gặp lại nhau, dù sao tôi cũng là bạn gái cũ của anh, tôi nghĩ bạn gái hiện tại của anh sẽ không vui.”

Cô nói xong liền gạt tay anh không chút lưu tình, xoay người rời đi.

Giang Trạch Dư trong lòng gần như đem 18 đời tổ tông của Kỷ Du Chi ra hỏi thăm, vội vàng bước lên phía trước hai bước và ngăn cô lại: “Không phải, đó là bạn của vợ Kỷ Du Chi, học y khoa nên dẫn lại đây xem mắt cho anh. Hôm nay là lần đầu tiên anh gặp cô ấy, anh thậm chí còn không để ý xem cô ấy trông như thế nào vì bác sĩ đã dặn anh không thể dùng mắt.”

Sau khi nghe anh giải thích, Tạ Điệt đứng im một lúc, sau đó đột nhiên mím môi, xoay người “cộp cộp cộp” đi lên lầu.

Cửa phòng làm việc trên tầng ba vẫn đang mở, cô chỉ vào tấm rèm màu hồng trước và hỏi người đàn ông đi theo sau: “Tại sao tôi không biết là anh thích màu hồng vậy? Còn có mấy quyển sách trên giá sách này, sao tôi không biết là anh còn thích xem Trương Ái Linh? Còn thang ghế để phía trước giá sách nữa, anh cao như vậy còn cần đến hả? Còn có, hình nhân y học trên bàn làm việc.”

Tạ Điệt bấu chặt lòng bàn tay, cảm xúc phức tạp trong lòng liền tràn ra, một đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào anh, xấu hổ hỏi: “Thích màu hồng phấn, dáng người không cao, thích xem Trương Ái Linh, học y, trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy. Mấy thứ này chẳng phải anh sắp xếp cho người anh thích sao?”

Tuy rằng rất khó để mở miệng nhưng những cảm xúc phức tạp trong lòng cô tiếp tục dâng trào và cô phải tìm một nơi để xả: “Nếu đã như vậy, tại sao lúc gặp lại hết lần này đến lần khác trêu chọc tôi?”

Khi Giang Trạch Dư nghe những gì cô nói, ban đầu anh nghĩ điều đó thật kỳ lạ, nhưng vài câu hỏi quen thuộc đó khiến anh nhớ đến ngày cô say rượu ngồi trên xe anh – “Có phải là sợ cô bạn gái 1m6, thích đọc sách của Trương Ái Linh, học ngành y, yêu màu hồng của anh ghen không?”

Anh lúc đó chỉ cảm thấy câu nói kia không đầu không đuôi, cho rằng cô say rượu nên nói năng lung tung, lúc này mới nhận ra đây là suy nghĩ logic của riêng cô.

Giang Trạch Dư nhớ lại dòng thời gian và cuối cùng đưa ra kết luận – Chắc cô đã nhìn thấy phòng làm việc của anh trong cuộc phỏng vấn đó nên đã nghi ngờ.

Sau khi hồi phục lại tinh thần, cơn giận do hiểu lầm chợt loé qua, ngay sau đó là sự khoan khoái không thể giải thích……không thể kiềm chế được mà mừng như điên.

Dù thiếu kinh nghiệm đến đâu anh cũng biết cô gái phải khóc vì chuyện này là có ý nghĩa như thế nào.

Sự u ám bao trùm lên anh vừa rồi trong thư phòng đã biến mất, khoé miệng người đàn ông nhếch lên đầy hứng thú, đầu ngón tay buông thõng bên hông không tự giác mà khẽ nhúc nhích, nhưng lại cúi đầu giả vờ nhìn sàn nhà.

“Oh, từ một khía cạnh nào đó lời của em là đúng, trong ngôi nhà này có rất nhiều thứ anh đã chuẩn bị cho cô gái mà anh thích. Mà đâu chỉ có nhiêu đây, còn có nhiều cái em chưa thấy, có muốn nhìn một chút không?”

Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tạ Điệt, dẫn cô đến một căn phòng khác cùng tầng 3.

Tạ Điệt nghe giọng điệu không kiêng nể gì mà thừa nhận của anh, thừa nhận xong còn tràn đầy đắc ý dẫn cô đi khoe, chỉ cảm thấy người này qua 5 năm vậy mà trở nên quá vô lý nên cô vừa đi vừa cười: “Giang Trạch Dư, mẹ nó anh có bệnh hả”?

Vừa dứt lời, cô đã bị đạo lực của người đó dẫn đến cửa phòng thứ hai bên trái phòng làm việc.

Giang Trạch Dư buông cô ra, không nói gì, nhẹ nhàng chuyển động nắm cửa, đẩy cửa phòng ra chỉ vào bên trong: “Mấy món đồ anh chuẩn bị cho người anh thích đều ở trong này”.

Tạ Điệt giận dữ liếc nhìn căn phòng rộng rãi, 3 mặt phòng đều là tủ kính pha lê trong suốt, mỗi ô tủ trưng bày một chiếc túi với đủ loại nhãn hiệu và kiểu dáng. Có thể thấy, chủ nhân bày trí nơi này không hiểu rõ về túi, chỉ đơn giản mua lung tung về để đó, cách trưng bày cũng hoàn toàn không dựa theo kiểu dáng, màu sắc, chất liệu.

Nhưng mà, không có chiếc túi nào trong số những chiếc trong tủ này là loại bình thường cả, không là phiên bản cao cấp thì cũng là phiên bản giới hạn của một số thương hiệu nhất định, còn có những mẫu phong cách cổ điển đã ngừng sản xuất từ lâu.

Ngay cả Tạ Điệt, một blogger thời trang nổi tiếng, người thường xuyên làm việc với các thương hiệu lớn cũng khó lòng mua được nó sau khi rời khỏi sự hỗ trợ tài chính của Tạ gia.

Cô liếc nhìn dãy túi rực rỡ và hít một hơi đầy tức giận – anh muốn nói với cô rằng anh hào phóng như thế nào với bạn gái hiện tại?

Tạ Điệt quay đầu trừng mắt nhìn người trước mặt: “Giang Trạch Dư, anh đừng ấu trĩ như vậy được không?”

Nhưng khi vừa dứt lời, cô nhận ra chiếc túi ở sau lưng anh đang nằm trong ô kính trên cùng phía bên trái cửa sổ, là một chiếc túi Celine màu trắng, tình trạng còn tốt, chưa có dấu hiệu sử dụng. Cô nhận ra đây là chiếc túi mẫu mới vào đầu mùa xuân cách đây 5 năm, nó được bán ra với giá 20 vạn tệ.

Chiếc túi đó là chiếc mà anh tặng cô vào ngày họ chia tay.

Tạ Điệt sững sờ, sau đó đảo mắt nhìn đống túi còn lại trong phòng.

Mẫu thứ ba hàng thứ hai, Hermès Himalayas Birkin, mẫu túi xách khan hiếm mà cô đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, cách đây 3 năm, trong video cô từng đề cập đến việc muốn mua nó nhưng chưa tìm được kênh mua phù hợp.

Chiếc đầu tiên hàng thứ ba, cô đã đăng trên Weibo tỏ ý cần mua chiếc túi cũ đã ngừng sản xuất từ lâu của nhà LV. Giá tiền với Himalayas thì chỉ bằng 0 nhưng độ khan hiếm thì có thể sánh bằng.

Chiếc thứ 4 hàng thứ 5 là phiên bản giới hạn của Chanel ra mắt năm ngoái. Cô nhớ là lần đó cô chỉ đăng lại bài viết từ Weibo chính thức của Chanel thôi……….

Tất cả những chiếc túi ở đây dường như đều có mối liên hệ với cô, thậm chí một vài mẫu cô còn không nhớ mình đã nhắc đến trong những video nào.

Giang Trạch Dư đứng ở cửa nhìn biểu cảm choáng váng của cô, ho nhẹ: “Những đồ vật bố trí trong phòng làm việc là của người chủ cũ để lại, chỉ là anh lười thay đổi thôi”.

Các căn biệt thự trong khu này luôn rất được ưa chuộng, anh may mắn mua được nó cách đây vài năm do một sự tình cờ, lúc đó có lẽ trong lòng anh vẫn còn một tia mong đợi, mong rằng sẽ được gặp cô vào những ngày lễ tết khi cô về nhà sẽ ghé qua Tạ gia.

Đây là cuộc gặp gỡ tình cờ và tự nhiên nhất mà anh có thể nghĩ đến.

Nhưng cô chưa bao giờ trở lại Trung Quốc trong 5 năm qua.

Giang Trạch Dư nhìn Tạ Điệt đang bị sốc bởi căn phòng đầy túi, dừng lại chút suy tư, không thể chờ được nữa mà đè thấp giọng nói: “Điệt Điệt, em đừng khóc, là anh không tốt, không nên để Kỷ Du Chi dẫn người đến nhà. Nhưng xác thật Meggie là lần đầu tiên anh nhìn thấy, cô ấy không phải bạn gái của anh, càng không phải là người anh thích”.

“Những món đồ trong căn phòng này mới là nơi anh sắp xếp cho người anh thích”.

Lúc anh nói, giọng có chút ngây ngốc, và sau đó là một chút phiền muộn: “Em nói không sai, là anh ấu trĩ. Điều ấu trĩ nhất và mâu thuẫn nhất mà anh từng làm chính là anh rõ ràng rất hận em, nhưng lại không có cách nào để hận cả”.

Editor: có phải là sắp về bên nhau không? A Dư cũng thật là hào phóng. Điệt Điệt chỉ đơn giản là repost lại bài viết của Chanel mà anh đã mua đem về rồi huhu ngưỡng mộ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui