Gợn Gió Đêm


Năm 2006, năm này Hàn Tầm Chu 11 tuổi.
Mười mấy năm trước, việc giảng dạy của các trường tiểu học quốc tế ở thành phố Bắc Kinh kết hợp theo nguyên lý Trung Tây, cũng có thể nói là nửa tây nửa ta.

Nhà trường một mặt coi trọng tố chất giáo dục học sinh, mặt khác cũng rất chặt chẽ trong công tác giáo dục thi cử, so với các trường tiểu học khác, số lượng bài kiểm tra mỗi học kì chỉ nhiều hơn chứ không ít.
Tháng 7, sau khi phát bài kiểm tra cuối học kì 2 của khối lớp 5, các bạn nhỏ bắt đầu nghênh đón kì nghỉ hè.

Nhưng mà không giống như tinh thần phấn chấn của hầu hết các bạn cùng lớp, Hàn Tầm Chu ra sức kìm nén đôi mắt đang ngấn lệ, lén lút nhét bài thi toán vào một góc của chiếc cặp.
Cô bé chỉ đạt có 56 điểm trong kì thi.
Thật ra ba Hàn và mẹ Hàn cũng không yêu cầu quá hà khắc đối với thành tích của cô, trước đợt thi cuối kì lần này, mẹ Hàn phá lệ khoan dung độ lượng nói với Hàn Tầm Chu rằng thứ hạng không quan trọng, chỉ cần vượt qua kỳ thi là được rồi.
Nhưng hết lần này tới lần khác ngay cả tiêu chuẩn cô cũng không đạt được.
Hai ngày nữa sẽ có một buổi họp lớp phải quay về trường một lần nữa, bài thi này phải được nộp lại sau khi phụ huynh ký tên.
Hàn Tầm Chu cảm thấy có khả năng cô sẽ bị đánh một trận, mẹ cô yêu cầu thấp, nhưng chính vì quá thấp, nếu còn không đáp ứng được thì chắc chắn bà sẽ giận.
Bà mà giận thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Hàn Tầm Chu đeo cặp sách vào, ủ rũ cúi đầu đi ra khỏi lớp, một vài nữ sinh trong lớp đang vui đùa đi ngang qua cô, nhưng chẳng mấy ai chào hỏi.

Nói thật, Hàn Tầm Chu không được chào đón lắm ở trong ngôi trường này, từ nhỏ không được trải qua giáo dục tinh anh, thành tích bắt đầu từ năm lớp 1 đều đứng hạng chót trong lớp; Bạn học cùng lớp nếu không phải đạt piano trình độ cấp 10 thì cũng giành được một số giải thưởng ca hát dành cho thiếu nhi, còn cô thì tài năng gì cũng không có.
Nhưng điều đó không quan trọng đối với bạn học Hàn, cô là một cô gái Bắc Kinh cởi mở và mạnh mẽ, tuổi còn nhỏ nhưng vẫn biết rõ, đạo bất đồng bất tương vi mưu.
Không có nhóm nhỏ nào trong lớp, thì cô vẫn sống rất tốt.
Mặc dù cô không đến trường luyện thi, nhưng cô cũng có nhiều sở thích.

Sở thích lớn nhất của cô là xem các loại phim tài liệu về du lịch, thời đó rất ít blogger du lịch trong nước, nên ba Hàn và mẹ Hàn đã mua cho cô rất nhiều đĩa CD phim tài liệu từ nước ngoài.
Trong cái đầu nhỏ bé của Hàn Tầm Chu, thế giới này rất lớn, vũ trụ rộng lớn có mặt trời rực rỡ và biển trời đầy sao; trong rừng mưa nhiệt đới có dã thú hung mãnh và những cây đại thụ che trời; biển cả vô biên chứa đựng những gen nguyên thuỷ nhất cùng những sinh vật khổng lồ và lâu đời nhất trên trái đất.
Mà ở một nơi rất xa rất xa cô, còn có những con người với màu da và ngôn ngữ hoàn toàn khác biệt, họ có văn hoá lịch sử và tư tưởng rất khác, thậm chí nhiều nơi trên thế giới vẫn còn xảy ra chiến tranh, rất nhiều trẻ em nhỏ hơn cô không có nhà ở, không có thức ăn.
Hàn Tầm Chu không giỏi Toán, nhưng cô không cảm thấy mình ngu ngốc.
Hơn nữa, đâu phải Hàn Tầm Chu không có bạn bè, trong lĩnh vực kinh doanh, Hàn gia rất thân với Trang gia và Kỷ gia, thêm nữa, con cái của mấy gia đình đều cùng tuổi, lại học cùng một trường, cho nên qua lại càng thêm mật thiết.

Cả Trang Thục và Kỷ Du Chi đều là bạn của cô, đương nhiên cũng bao gồm anh trai Hạ mà cô “thích” nhất.
Cho nên, cô không cảm thấy thành tích không tốt, hay không biết chơi Piano là chuyện lớn gì, nhưng có một điều rất khó hiểu, hết lần này đến lần khác cô đều cảm thấy dáng vẻ chơi đàn piano của anh trai Hạ rất đẹp trai, cũng cảm thấy anh rất lợi hại khi lần nào cũng có thể đạt được 100 điểm trong kì thi.
Hàn Tầm Chu 11 tuổi còn chưa hiểu thích một người là có ý nghĩa gì, nhưng ở trong lòng cô, Hạ Minh không giống những người khác, chẳng hạn khi một bạn cùng lớp đạt giải nhất cuộc thi tiếng Anh học kỳ trước, Hàn Tầm Chu sẽ có một chút ước ao lẫn ghen tị nho nhỏ trong lòng, và còn lo lắng nếu ba mẹ biết, sẽ bởi vì vậy mà giáo dục lại cô.
Nhưng ở học kỳ này, Hạ Minh đã đứng nhất ở cuộc thi Toán toàn khu vực, vừa về đến nhà, cô đã mặt mày hớn hở kể cho mẹ nghe, bắt đầu kể từ trước bữa ăn cho đến trong bữa ăn và tận sau bữa ăn, dáng vẻ như có chung vinh dự kia chọc mẹ Hàn cười cô không biết xấu hổ.

Hàn Tầm Chu mặt ủ mày ê đi đến cuối hành lang ở tầng 2, phát hiện Trang Thục và Hạ Minh đang đứng trên bậc thang đợi cô.
Từ năm lớp 3 tiểu học, ba Hàn và mẹ Hàn rất lo lắng thành thích của cô con gái nhà mình quá kém sẽ không hoà hợp được với chúng bạn, cho nên tối nào cũng kêu cô đến nhà Hạ gia để học cùng Hạ Minh.

Trang Thục và Hàn Tầm Chu có thành tích kém cỏi nhất trong số mấy đứa trẻ, mà Hạ Minh lại có thành thích học tập ưu tú nhất, ba mẹ Trang gia cũng nhân cơ hội này theo chân Hàn gia nhét Trang Thục vào Hạ gia cùng nhau “học bổ túc”.
Cách ăn mặc của trường tiểu học quý tộc này theo phong cách Anh.

Đồng phục của các nam sinh gồm một bộ vest nhỏ với áo sơ mi và thắt nơ ở phần thân trên, phần thân dưới là quần tây dài đến đầu gối; nữ sinh sẽ mặc một bộ vest nhỏ và váy kẻ sọc dài đến đầu gối.
Hàn Tầm Chu nhìn thoáng qua đã thấy được Hạ Minh và Trang Thục lẫn trong đám người — cả 2 đều không hợp nhau, là hai kiểu hoàn toàn tương phản nhau.
Hạ Minh là một con gà nổi bật giữa một đám gà tiểu học, trong bộ đồng phục lịch sự, áo sơ mi ủi đến phẳng phiu, đôi giày da nhỏ trên chân không bám một hạt bụi, cả người tự tin và toả sáng như ánh mặt trời, lại còn cao hơn rất nhiều so với một cậu học sinh lớp 5 bình thường.

Nếu không phải khuôn mặt còn non nớt, thì nhìn anh như một người lớn thu nhỏ.
Còn Trang Thục bên cạnh thì rất ngây thơ, lại vô cùng lưu manh.

Cậu bé mồ hôi nhễ nhại đang ôm một quả bóng rổ trong tay, đồng phục nhăn nhúm treo trên cánh tay, áo sơ mi mở 2 nút, chân cũng không mang giày da, mà là một đôi Air Jordan kiểu mới nhất của năm nay.
Đối với một đứa bé lớp 5 thì đôi giày này quá thời thượng rồi.
Trang Thục cũng nhìn thấy Hàn Tầm Chu, lập tức không kiên nhẫn gãi gãi đầu: “Này, Hàn rùa đen, sao mà chậm chạp vậy, qua nhà Hạ Minh chép bài xong tôi còn có hẹn với mấy anh em chơi bóng rổ đó”.
Cậu ta vừa nói xong liền bị Hạ Minh đấm vào vai, Trang Thục bị đau quay đầu lại: “Gì vậy, vốn dĩ đến để chép bài mà, nếu không phải mẹ tôi nhất định bắt tôi đến nhà cậu, tôi trực tiếp chép ở trường là được rồi, cần gì phiền toái như vậy”.
Hạ Minh lườm cậu ta một cái rồi nói: “Không phải chuyện này, không cho phép gọi biệt danh của Chu Chu, không lịch sự”.
“Hạ Minh cậu trọng sắc khinh bạn!”.

Bạn học Trang sửng sốt một chút, sau đó cười đến híp cả mắt, vừa làm mặt quỷ vừa nhảy xuống bậc thang, “Tôi càng muốn kêu, Hàn rùa đen, Hàn rùa đen, Hàn rùa đen, lêu lêu lêu!”
Hàn Tầm Chu tức giận đến mức nắm chặt quai đeo cặp, ba chân bốn cẳng lao xuống cầu thang đánh cậu ta, vừa chạy vừa đỏ bừng mặt vì bốn chữ “Trọng sắc khinh bạn”.

Sau khi tài xế của Hạ gia đưa ba bạn nhỏ về nhà, nghênh đón bọn họ lại là bữa cơm tối âm u đầy lạnh lẽo như hằng ngày.
Hạ gia thật là nhiều quy củ, Hạ Tranh cho rằng không có quy củ sao thành được phép tắc, một gia tộc muốn trường thịnh không suy, nhất định phải đặt ra quy định.
Vừa vào cửa, Hạ Minh liền bị người giúp việc đưa đi thay quần áo, sau đó mấy bạn nhỏ cùng nhau đi rửa tay ăn cơm.
Dưới ánh đèn pha lê chói lọi, bộ bàn ăn là một chiếc bàn dài làm từ gỗ nguyên khối có kiểu dáng Châu Âu.

Hạ Tranh ngồi ở vị trí đầu bàn, vừa dùng đũa gắp thức ăn với vẻ mặt nghiêm túc, vừa đọc báo tài chính và kinh tế trong ngày.
Mẹ Hạ thì dịu dàng ngoan ngoãn ngồi bên tay trái ông ấy, tỉ mỉ gắp cho mỗi người một cái đùi gà, đùi gà là món mà Trang Thục thích nhất, nhưng ăn đùi gà ở Hạ gia thì thật sự là quá làm khó cậu ta — đùi gà thơm phức đang nằm trong chén, nhưng không thể cầm gặm, ăn cũng không được phát ra tiếng, quả thực là cực hình nhân gian.
Ba đứa trẻ không nói tiếng nào dùng xong bữa tối, sau đó ngoan ngoãn đi vào phòng học.

Từ khi có thêm người trong nhóm học nhỏ, mẹ Hạ đã bố trí một phòng học rộng rãi hơn cho bọn trẻ.
Vừa vào phòng, Trang Thục liền đóng cửa phòng lại, sau đó ngồi xuống ghế trước bàn học, thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Hạ Minh, cậu có biết tại sao tôi chán ghét đến nhà cậu không? Ba của cậu quả thực rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn ba tôi nữa.

Này, ông ấy đánh cậu có đau không? Tôi hay bị ba đánh nhưng không đau chút nào, tôi còn hoài nghi có phải ba tôi chưa ăn cơm không”.
Hạ Minh nghe vậy lắc đầu: “Tôi không biết có đau hay không.

Tại sao ba tôi phải đánh tôi? Tôi không giống cậu đâu, học kỳ nào cũng đứng nhất từ dưới đếm lên lại còn hay gây chuyện”.
Trang Thục: “……..”
“Xem như cậu lợi hại”.
Ba đứa trẻ trò chuyện một lúc, sau đó bắt đầu làm bài tập hè.
Hạ Minh là một học sinh giỏi điển hình, chính là dạng rõ ràng mới bắt đầu nghỉ hè 1-2 ngày, cậu bé đã tranh thủ khoảng thời gian trước khi thi cuối kỳ để làm xong một nửa bài tập hè của mình.
Hiện tại đang là thời gian làm bài tập về nhà, nhưng Hạ Minh lại đang đọc mấy quyển sách linh tinh, Trang Thục thăm dò nhìn qua thì thấy đó là một cuốn sách bằng tiếp Pháp, những con nòng nọc nhỏ trên đó còn khó hiểu hơn tiếng Anh.
Cậu ta không hứng thú chút nào mà bĩu môi, sau đó cùng Hàn Tầm Chu chia phần bài tập của Hạ Minh, sau một hồi thương lượng, cuối cùng hai người quyết định để Hàn Tầm Chu chép bài tập Toán trước, còn cậu ta thì chép Ngữ Văn, chờ sao chép xong thì trao đổi lại.
Trang Thục vừa chép, vừa dùng cùi chỏ đụng đụng Hàn Tầm Chu, nhẹ giọng hỏi cô: “Này, Hàn rùa đen, cậu đạt mấy điểm bài kiểm tra Toán?”
Hàn Tầm Chu cắn cắn đầu bút chì, lấm lét liếc nhìn Hạ Minh, không hiểu sao cô có chút không muốn để Hạ Minh biết thành tích của mình.
Hàn Tầm Chu tiến đến bên tai Trang Thục, dùng tay che miệng, nhỏ giọng nói với cậu ta: “Năm mươi sáu, còn cậu?”
“Thấp hơn cậu 10 điểm”.

Trang Thục đảo mắt, cũng tiến đến bên tai Hàn Tầm Chu, nói như một tên trộm, “Hàn rùa đen, chúng ta thương lượng không? Tôi sẽ ký tên cho cậu, còn cậu ký cho tôi, được không?”
Hàn Tầm Chu bị cậu ta làm cho sợ hãi, vốn định lắc đầu cự tuyệt, nhưng dáng vẻ đáng sợ của mẹ lúc tức giận lại đột nhiên hiện ra trong đầu, thế là khẽ cắn môi đồng ý.
“Vậy, ngày mai cậu đem chữ ký của mẹ cậu cho tôi, tôi đem của mẹ tôi cho cậu, chúng ta cùng luyện tập để quen nét chữ”.
“Được, nhưng mà chữ ký của mẹ tôi rất khó viết……”
Thế là hai kẻ chủ mưu nhỏ bé tựa đầu vào nhau, xì xào bán tán, còn kèm theo tiếng cười kềm chế.
Tận cho đến khi cái ót của Trang Thục bị đánh một cái thật mạnh, âm mưu đàm phán này mới kết thúc.
Trang Thục quay đầu, phát hiện Hạ Minh đang vô cảm nhìn mình, cậu ta xoa đầu, giang tay về phía Hạ Minh với vẻ nghi ngờ, mặt mũi tràn đầy tức giận nói: “Hạ Minh cậu còn như vậy là tôi sẽ đánh trả đó, đừng tưởng rằng cho tôi chép bài là có thể tuỳ ý chà đạp tôi nha!”
Hạ Minh lạnh lùng liếc cậu ta một cái, chỉ vào đồng hồ trên cổ tay: “Cậu có thể đi chơi bóng rồi”.
Trang Thục lật cổ tay của mình ra nhìn thoáng qua, chửi thề một câu, sau đó dọn dẹp sách vở chạy vội ra ngoài, lúc rời đi còn không quên căn dặn Hàn Tầm Chu: “Hàn rùa đen, đừng quên thoả thuận của chúng ta đó”.
Hàn Tầm Chu nghiêm túc gật đầu, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt với cậu ta.
Chờ sau khi Trang Thục rời đi, Hạ Minh đặt quyển sách trong tay xuống, di chuyển chiếc ghế đến gần Hàn Tầm Chu, trước tiên là vỗ vỗ đầu Hàn Tầm Chu.
Kiểu tóc của cô luôn là hai bím tóc sừng dê, từ khi học mẫu giáo cho đến bây giờ đều chưa từng thay thổi, trên trán xuất hiện nhiều sợi tóc con xù xù, anh trai Hạ khắc sâu trong lòng cảm giác giống như mình đang vuốt ve mèo Garfield ở nhà dì vậy.
“Chu Chu, hai người vừa nói thoả thuận gì?”
Hàn Tầm Chu ra sức lắc đầu như cái trống lục lạc.
Hạ Minh không hề làm khó cô, suy nghĩ trong chốc lát lại hỏi: “Chu Chu, bài thi cuối kỳ lần này của em thế nào? Có tiến bộ không, để anh xem giúp em?”
Hàn Tầm Chu lại cắn môi lắc đầu.
Cô không nói cho anh biết được đâu.
Lúc thi giữa kì cô đã hứa với anh trai Hạ, cuối kỳ sẽ thi đỗ, nhưng cô vẫn không đạt tiêu chuẩn.

Bởi vì cô sơ ý, tính toán sai một số câu.

Nếu Hạ Minh biết, khẳng định sẽ thấy cô thật ngốc và còn không chăm chỉ.
Hạ Minh thấy cô không nói, im lặng trong chốc lát, cũng không hỏi cô nữa.
Anh trai Hạ bật máy tính trên bàn, nhập vào một địa chỉ web.
“Thời gian trước anh biết được một trang web có rất nhiều phim tài liệu, trong và ngoài nước đều có, em ghi lại trang web này đi”.
“Oa, thật sao? Anh trai Hạ, anh là tốt nhất”.
Hàn Tầm Chu ngạc nhiên đến mức quên hết thảy toán học hay kì thi gì đó, cẩn thận ghi lại địa chỉ trang web trên tay, sau đó nóng lòng mở một phim tài liệu về động vật, vẻ mặt sáng ngời, vừa xem vừa cười toe toét.
Sau khi xem hết phim tài liệu, Hàn Tầm Chu được tài xế của Hàn gia đưa về nhà.
Không giống với lúc còn bé, đã nhiều năm rồi cô không còn ngủ lại qua đêm ở nhà Hạ gia.

“2006.07.05, tôi nói với Chu Chu địa chỉ trang web mà tôi đã tìm kiếm từ lâu, em ấy rất vui……nhưng có một số chuyện em ấy không muốn nói cho tôi biết.

Giáo viên nói bạn thân với nhau sẽ không có bí mật, Chu Chu đối với tôi lại có”.
— Hạ Minh, nhật ký về em.
Tác giả có lời muốn nói: bình luận ở chương trước ít đến kinh người, Hạ luật sư và Chu Chu của chúng ta không xứng để có mặt mũi sao???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui