Năm 2014, năm này Hàn Tầm Chu tròn 18 tuổi.
Cô vẫn không hiểu vì sao Hạ Minh lại từ hôn.
Nhưng chỉ có hai lý do đơn giản: không thích cô, hoặc là đã có người mà mình thích.
Hai lý do này, bất kể là lý do nào, cũng làm cho Hàn Tầm Chu thương tích đầy mình.
Thống khổ nhất là, vì không để cho người nhà 2 bên xấu hổ và khó xử, cô không thể biểu hiện ra ngoài trước mặt ba mẹ, thậm chí là trước mặt bất kì bạn bè nào ngoại trừ Tạ Điệt, cô dứt khoát rút lui khỏi hôn sự, tổ chức sinh nhật vui vẻ, không bỏ lỡ một ngày học nào.
Nhưng trời vừa tối, Hàn Tầm Chu liền rơi vào thống khổ vô tận và hoài nghi bản thân.
Cô thậm chí bắt đầu nghi ngờ tính cách, ngoại hình, chiều cao, cùng với chỉ số thông minh của mình.
Kể từ khi Hạ Minh từ hôn, mỗi ngày tỉnh lại Hàn Tầm Chu đều có thể phát hiện mình lại có thêm một khuyết điểm.
Ngày đầu tiên, cô cảm thấy chắc chắn là do vóc dáng mình quá thấp, sẽ rất khó để anh có thể nhìn thấy cô; Ngày thứ hai lại cảm thấy đại khái là cô quá ngu ngốc, theo không kịp tiết tấu nói chuyện của anh; Ngày thứ ba rời giường, vừa đau vừa hận bản thân lúc trước cứ thích bô lô ba la, tính khí thì thất thường, chắc chắn anh chê cô quá ồn ào.
Nếu không thì thật sự cô khó mà giải thích, vì sao sớm chiều ở chung 18 năm, anh vẫn không thích cô, rõ ràng cô đã sớm chìm sâu vào lưới tình, khó mà tự kềm chế.
Ngoại trừ nỗi đau về tình cảm, quả thực chuyện này đã giáng một đòn nặng nề vào lòng tự trọng của cô gái.
Thậm chí cô còn hi vọng Hạ Minh đến nói với cô một tiếng, anh không thích cô không phải vì cô không đủ tốt, chỉ đơn giản là anh không thích.
Nhưng anh chưa một lần nào đến tìm cô.
Sau 2 tháng sa sút tinh thần như vậy, cuối cùng Hàn Tầm Chu quyết định tự mình giải toả, cô muốn thoát ra khỏi mối tình thầm mến kéo dài mấy năm nhưng kết thúc không có hậu này.
Vào ngày đầu năm mới, Hàn Tầm Chu lôi kéo Tạ Điệt đến tiệm làm tóc, cắt bỏ những lọn tóc xoăn dài như rong biển đã tồn tại nhiều năm, rồi yêu cầu thợ cắt tóc nhuộm mái tóc thành màu hồng cho cô.
Lần đầu tiên nhuộm tóc không được thuận lợi cho lắm, màu tóc của Hàn Tầm Chu rất đen, trình tự tẩy màu tóc được tiến hành 4 lần, bỏ ra ròng rã 5 tiếng.
Trong quá trình tẩy, da đầu ngứa ngáy khó chịu, giống như là có từng cây gai nhỏ đâm vào đầu cô.
Hàn Tầm Chu kềm chế không để rơi nước mắt, sau khi kết thúc, cô làm biểu tượng chữ V đối với mái tóc không phải màu hồng chính thống của mình.
Sau khi đi ra khỏi tiệm cắt tóc, đột nhiên cô cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhàng, thậm chí còn ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào trong không khí ẩm ướt.
Tết Nguyên Đán năm nay, Bắc Kinh có một trận mưa.
“Điệt Điệt, mày thấy kiểu tóc mới của tao có đẹp không?”
Hiếm khi giọng điệu của Tạ Điệt dịu dàng như vậy, cô ấy sờ sờ lên cái đầu hồng của Hàn Tầm Chu, khen ngợi: “Thật sự rất đẹp, siêu đẹp”.
Hàn Tầm Chu cười rộ lên, lớp phấn nền tinh tế che đi quầng thâm dưới mắt và hai nốt mụn trên trán.
“Điệt Điệt, tao cảm thấy nếm thử những điều mới thật sự không tệ, tao vốn nghĩ rằng sẽ rất khó để từ bỏ mái tóc dài mà tao đã để nhiều năm như vậy, không nghĩ rằng lúc người thợ cắt tóc cắt phăng nó đi, tao không cảm thấy buồn chút nào, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Khoảng thời gian trước, tao thấy trên mạng có người nói rằng, trên thế giới này có hai vạn người thích hợp làm bạn đời của bạn, bạn luôn có thể tìm thấy họ, phải không?”
Mặc dù cô đang cười, nhưng hốc mắt lại chứa đầy nước mắt.
Tạ Điệt vỗ vỗ bả vai cô: “Ừ, Chu Chu, mày sẽ tìm được”.
Cuối cùng Hàn Tầm Chu cũng nín khóc mỉm cười, ra sức gật đầu, tự nói với bản thân mình, trên thế giới này không phải chỉ có một Hạ Minh.
Vì thế vào ngày đầu tiên của năm 2014, Hàn Tầm Chu quyết định từ bỏ Hạ Minh hoàn toàn.
Tuần đầu tiên, cô không còn hoài nghi chính mình.
Tháng đầu tiên, cô không còn thích anh.
Tháng thứ hai, cô muốn bắt đầu một mối quan hệ mới.
—
Tháng 3, thành phố Bắc Kinh bước vào thời khắc giao mùa mỗi năm, gió lạnh thấu xương thổi cuốn những hạt bụi mịn, xám khói trở thành màu chủ đạo của bầu trời.
Thật khó để phân biệt đó là mưa xuân hay đông vũ rơi tí ta tí tách.
Có một chiếc ô dài màu đỏ ở lối vào của quán cafe nằm ở cửa Tây trường đại học S, một anh chàng có vóc dáng rất cao, đẹp trai sáng sủa với cặp kính mắt, đang cẩn thận mang một cốc Mocha nóng hổi, ngọt ngào đến cho cô bé ngồi đối diện cậu ta.
Cô gái có khuôn mặt tròn tròn trẻ con, mái tóc ngắn màu hồng nhạt bắt mắt làm cho vẻ ngoài mềm mại dễ thương có chút gì đó ngỗ ngược, cô bé nhấp một ngụm cafe, điềm nhiên nói: “Cảm ơn”.
Nam sinh dịu dàng nhìn cô, nhíu mày phóng khoáng nói: “Suy nghĩ kĩ chưa? Thử hẹn hò với anh xem? Nếu sau một tháng em cảm thấy không phù hợp thì có thể chia tay bất cứ lúc nào”.
Hai tháng trước, họ gặp nhau trong một bữa tiệc mừng năm mới do đội leo núi của hai trường tổ chức.
Cô gái có đôi mắt to đã khiến anh chàng có ấn tượng cực kì sâu đậm.
Ngày hôm đó trở về cậu ta đã thêm QQ của cô gái từ trong nhóm, hai tháng theo đuổi, rốt cuộc cô cũng đồng ý ra ngoài uống cafe.
Lúc này nam sinh vẫn hơi lo lắng.
Cô bé chớp chớp mắt, thoáng suy nghĩ nửa phút, rất dứt khoát nói: “Được, vậy thì cứ thử xem”.
Cô tiếp tục nói thêm một câu: “Anh yên tâm, em sẽ nghiêm túc thử một lần”.
Đêm hôm đó, nam sinh đưa Hàn Tầm Chu về nhà.
Cô đã xé nát tất cả những xấp thư dày cộp trong phòng, nhưng không dám ném vào thùng rác, đành phải cất ở chỗ sâu nhất trong ngăn tủ.
Thế là nam sinh trước mặt đã trở thành bạn trai đời thứ nhất của Hàn Tầm Chu.
Quả thật cậu ta là một người cực kì ưu tú, bất luận là học tập, bối cảnh gia đình hay là tính cách đều không thể bắt bẻ, còn là anh chàng đẹp trai nhất của khoa máy tính trường đại học T bên cạnh.
Hàn Tầm Chu cũng nghiêm túc nói chuyện yêu đương với cậu ta, hoàn toàn không có thái độ qua loa.
Nói một cách chính xác, thì đây mới đúng là mối tình đầu của cô.
Cô đã chuẩn bị đầy đủ, tìm hiểu một chút chiến lược, chẳng hạn như yêu đương thì phải làm gì, làm thế nào để tiếp xúc với một chàng trai lạ, nếu có mẫu thuẫn thì nên xử lý ra sao, vân vân.
Nhưng có một điều rất lạ, trong tháng đầu tiên ở bên bạn trai đời thứ nhất, vậy mà chưa từng một lần cãi nhau.
Hai người cùng nhau đi xem phim, cùng nhau đi dạo phố ăn cơm, nhưng sao lại cứ cảm thấy xa lạ.
Chính là dạng ăn cơm lấy giúp nhau đôi đũa cũng nói “cảm ơn”, khi gặp một chủ đề khác nhau không ăn ý thì sẽ không tiếp tục nói sâu hơn, sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà xảy ra tranh luận.
Hàn Tầm Chu hỏi qua một vài người bạn cùng phòng ký túc xá, cảm thấy mối quan hệ này bình thường hay không bình thường, một số người có bạn trai thì nói: “Chưa đến một tháng mà, không thể nói rõ gì hết, chờ sau này hai người phát triển thì nói tiếp”.
Hàn Tầm Chu hỏi: “Phát triển cái gì?”
Bạn cùng phòng cười một tiếng: “Đương nhiên là, căn một căn hai căn ba! Làm ơn đi, tình yêu và tình dục không thể tách rời.
Đến bây giờ mà hai người còn chưa hôn môi, vậy làm sao có thể có tình cảm sâu đậm gì chứ”.
Hàn Tầm Chu suy nghĩ một chút, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân rét run, không có chút ý tứ e lệ lưu luyến nào.
Sau đó theo thời gian trôi qua, hai bên dần nhận ra có điểm không phù hợp trong mối quan hệ này, số lần hẹn hò cũng dần dần giảm bớt, đáy lòng Hàn Tầm Chu cảm thấy, dường như thời điểm nói ở cùng bên nhau, có lẽ một tháng đã là hạn chót.
Coi như cô không đề cập tới, có thể đối phương cũng sẽ nói chia tay.
Ngày bọn họ ở bên nhau tròn một tháng, chàng trai đã gửi cho cô một tin nhắn, hẹn cô ba giờ gặp nhau ở quán cafe vào ngày họ bắt đầu mối quan hệ, hàm ý chia tay rất rõ ràng.
Vừa vặn trưa hôm nay, Kỷ Du Chi tổ chức một cuộc hẹn dùng cơm.
Lúc đó là tháng 4 năm 2014, hoa anh đào ở công viên Ngọc Uyên Đàm đang nở rộ, những cánh hoa trắng hồng đan xen vào nhau, bước chân của các du khách đến đây ngắm hoa anh đào cũng thong thả, hoàn toàn không có chút khí thế chen chúc của một ngày làm việc ở Bắc Kinh.
Kế bên Ngọc Uyên Đàm có một nhà hàng bán đồ ăn Chiết Giang cũng có chút danh tiếng, Hàn Tầm Chu đẩy cửa bước vào, liếc mắt liền nhìn thấy Hạ Minh đang ngồi bên cạnh Kỷ Du Chi.
Nói ra cũng thật châm chọc, từ Giáng Sinh năm ngoái đến nay, đã mấy tháng hai người họ không gặp mặt.
Anh chưa một lần tìm cô, cô cũng không còn chạy qua nhà Hạ gia nữa.
Hạ Minh nghe được tiếng động đẩy cửa, nhàn nhạt rũ mắt, cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm rượu gạo Chiết Giang ngọt ngào.
Có vẻ như sau khi từ hôn, ngay cả quan hệ bạn bè hay thanh mai trúc mã anh cũng không muốn diễn nữa.
Khoảnh khắc Hàn Tầm Chu nhìn thấy anh, trái tim co lại thành một quả bóng, cũng không phải vì còn lưu luyến, chẳng qua là cảm thấy dù sao hai người cũng gần gũi nhiều năm như vậy, khi cô bi bô tập nói thường có anh ở bên, tuổi trẻ thanh xuân có anh cận kề, trái tim thanh xuân nảy mầm vẫn là anh bên cạnh.
Tại sao bây giờ lại như người xa lạ.
—
Trên bàn cơm, mọi người vẫn bàn tán về các chính sách gian lận khác nhau của trường và kỳ thi giữa kỳ sắp tới như thường lệ, nhân tiện phàn nàn về mấy chuyện bực mình của cha mẹ, họ hàng của từng gia đình.
Tất cả mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau, lựa chọn lãng quên chuyện quá khứ của Hàn Tầm Chu và Hạ Minh, cũng như chuyện từ hôn của họ.
Hai người trong cuộc không nhắc tới, coi như mọi chuyện vẫn như cũ không có gì khác.
Nhưng điều khác nhau thật ra là, hai người bọn họ không hề giao lưu với nhau.
Đề tài mà Hàn Tầm Chu khơi mào thì Hạ Minh sẽ không tham dự, cô đặt câu hỏi Hạ Minh cũng không trả lời.
Hàn Tầm Chu âm thầm siết chặt nắm đấm nhỏ của mình, nghiến răng nghiến lợi tức giận.
Cô thật sự rất tức giận.
Cho dù là từ hôn, cũng không cần thiết phải vậy chứ? Chẳng lẽ sự thân thiết và dịu dàng của anh mười mấy năm trước đây đều là diễn cho cha mẹ hai bên xem? Hàn Tầm Chu cảm thấy nhiều năm như vậy mình cứ kêu anh trai Hạ, quả thực chính là cho chó ăn.
Sau một vài ly rượu, Hàn Tầm Chu trở nên bồn chồn từ trong ra ngoài, cảm xúc phẫn nộ và chua xót nào đó đang ấp ủ trong lòng.
Cô không phải là nhóc đáng thương chỉ có thể trốn trong nhà khóc khi bị từ hôn đâu nhé.
Này, cô còn nói chuyện yêu đương đấy, mặc dù chút tình cảm này có khả năng sẽ kết thúc trong hôm nay.
Hàn Tầm Chu lắc lư ung dung đứng lên, mở ảnh chụp của bạn trai trong album điện thoại, mỉm cười tuyên bố với mọi người: “Nói cho mọi người biết một tin tốt, tôi đang yêu!”
Cả Trang Thục và Kỷ Du Chi đều hào hứng cướp điện thoại xem ảnh chụp, cười đùa trêu chọc cô, mà Hạ Minh vẫn như cũ, không mặn không nhạt cúi đầu ăn cơm, thậm chí không thèm xem ảnh bạn trai của cô.
Khi đó Hàn Tầm Chu không hiểu một đạo lý, quá bình thường thật ra là một sự khác thường, cô chỉ cảm thấy không còn chút sức lực nào.
Sau bữa ăn, Hàn Tầm Chu đến chỗ hẹn với bạn trai, quả nhiên đối phương lịch sự đề nghị chia tay, hai người nói xong, cùng nhau đi dạo phố lần cuối, sau khi đi ra khỏi quán cafe, thì gặp Hạ Minh ngay tại góc đường.
Anh cũng nhìn thấy bọn họ, dừng bước, đôi mắt di chuyển từ bàn tay đang chơi game mobile đến nụ cười trên môi cô, trên mặt không có biểu tình gì.
Rõ ràng vừa gặp nhau lúc trưa, gặp lại vẫn lạ lẫm và xa cách như cũ, dường như cô chưa từng là vị hôn thê của anh, cũng không phải thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên với anh, mà chỉ là một người qua đường ngẫu nhiên trên phố.
Anh thậm chí còn không chào hỏi cô.
Trong lòng Hàn Tầm Chu có ý định xác nhận lại quan hệ giữa cô và anh.
Cô khoác tay bạn trai, cười rất ngọt ngào: “Giới thiệu với anh, đây là con trai của bạn ba em
“— Anh trai Hạ gia”
Cô nói xong, chợt thấy Hạ Minh đang đứng đối diện nở nụ cười, anh nhìn cô một lúc lâu, vẫn không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu đi lướt qua cô.
Xem ra, quan hệ này quả nhiên thích hợp.
—
Năn 2014……
Một năm này, Hạ Minh không viết nhật ký nữa.
Tác giả có lời muốn nói: tôi không viết dưới góc độ của anh Hạ, nếu không thì thật sự là……quá buồn.