Năm 2019, năm nay Hàn Tầm Chu tròn 24 tuổi, cô vừa nhận được bằng tốt nghiệp nghiên cứu sinh môn Lịch sử tổng quát của trường đại học S.
Trong 4 năm học đại học, từ đầu đến cuối Hàn Tầm Chu đều là một sinh viên yếu kém, một học kỳ 5 môn thì thi lại ít nhất 3 môn, học lại, đội sổ GPA khoa Tự động hoá, xém chút nữa không thể lấy được bằng tốt nghiệp vì không đạt chứng chỉ.
Hàn Tầm Chu càng ngày càng ngưỡng mộ Tạ Điệt, rõ ràng cả hai đều không hứng thú với chuyên ngành này, nhưng lần nào Tạ Điệt thi cũng tốt, cô thì không được.
Cô sinh viên Hàn cũng không miễn cưỡng bản thân, không có việc gì liền cúp học trốn đi Bar, trong 4 năm đại học, tất cả quán Bar ở Bắc Kinh đều bị cô mò đến, sau khi ba Hàn và mẹ Hàn tận tình khuyên bảo nhưng không có kết quả, cũng mặc cho cô đi.
Thật ra thì, cứ coi như cô không lấy được bằng tốt nghiệp đi, thì cũng không có vấn đề gì.
Nhưng điều khiến Hàn Tầm Chu phiền muộn nhất chính là, mọi người đều nói trường thi thất ý tình trường đắc ý, nhưng cô thì có vẻ ngược lại.
Trong suốt 4 năm đại học, Hần Tầm Chu đã đổi bạn trai nhiều lần.
Đúng là sau khi cô không còn mê luyến Hạ Minh nữa, mới phát hiện trên thế giới này có rất nhiều chàng trai ưu tú và đẹp trai, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Trong số những người bạn trai này, có người đã theo đuổi cô từ lâu, cũng có người được cô chủ động để mắt nhắm trúng, nhưng chuyện rất kỳ quái là, mỗi ngừoi trong số họ đều không vượt qua 3 tháng.
Phần lớn là vì cuộc sống yêu đương hằng ngày quá bình thản, bình thản đến mức hai người chỉ như cộng sự cùng nhau đi bar, cùng nhau trốn học, mà không phải là cặp đôi.
Đối với chuyện này, Hàn Tầm Chu đi tìm Tạ Điệt đang cuồng nhiệt trong tình yêu để học hỏi.
“Điệt Điệt, sao mày và Giang Trạch Dư có thể duy trì ở bên nhau từ năm 2 đến năm 4 đại học mà không nhàm chán vậy? Mỗi khi tao ở bên một người bạn trai của mình, qua ngày hôm sau là tao có cảm giác chán ghét, căn bản là ở bên nhau cũng không biết phải nói chuyện gì….”
Tạ đại tiểu thư ngẩng đầu lên từ một đống sản phẩm nổi tiếng mới nhận được, nghiêm túc suy tư một hồi: “……Có thể lả bởi vì, anh ấy rất thích tao, không thể rời xa tao đó”.
Hàn Tầm Chu: “……….”
Buổi trình diễn làn sóng ân ái cũng tuyệt thật.
Cô thấy rất nghi ngờ, không phải nói trên thế giới này có 2 vạn người thích hợp với cô sao, sao lại khó tìm như vậy? Xác suất thử nghiệm và sai xót cũng cao quá đi chứ?
Tạ Điệt bên kia khảy khảy tóc mái, lấy ra một bộ âu phục nhỏ màu nâu nhạt, ướm lên người chiếc váy hoa kiểu Pháp, nhàn nhạt nói: “Trong những người này, không phải là không có người thích hợp với mày, chỉ là mày không thích thôi”.
“Nếu đã không thích, thì cho dù thử mấy vạn cũng khó thành.
Chu Chu, không cần miễn cưỡng chính mình, có nhiều thứ mày càng sốt ruột thì càng không đẹp, buông lỏng tâm tình, nói không chừng có một ngày, trên đường đi uống cafe mày có thể gặp phải”.
Hàn Tẩm Chu suy tư cắn cắn môi.
Ngoại trừ Tạ Điệt, người bên ngoài đều cho rằng cô thích chơi trò chơi tình ái, nhưng thật ra chính bản thân cô biết, dường như sau khi rời khỏi Hạ Minh, cô đã lâm vào trạng thái điên cuồng, nóng lòng đi truy tìm chân mệnh thiên tử của cô, tựa như chỉ có như vậy mới rửa sạch khuất nhục bị từ hôn.
Có lẽ, đã thực sự đến lúc sống chậm lại và làm điều gì đó nên làm.
Hàn Tầm Chu chính là quỷ thành tích, đừng nói là bảo nghiên (1), thi lên Thạc sĩ chắc chắn cũng không diễn.
Vốn dĩ ba Hàn và mẹ Hàn đã sắp xếp xong xuôi một công việc ổn định, nhưng điều khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt là, kết thúc kì nghỉ hè năm 3 đại học, Hàn Tầm Chu vậy mà quyết định chuẩn bị cho việc học nghiên cứu sinh về Lịch sử đại cương ở ngôi trường này.
**(1): những sinh viên mới tốt nghiệp xuất sắc được đề nghị học lấy bằng thạc sĩ mà không cần kiểm tra
Mẹ Hàn đã hoàn toàn không biết trong đầu cô đang nghĩ gì nữa, nhưng cặp vợ chồng Hàn gia chỉ có một cô con gái bảo bối này, gia đình làm ăn lớn, cho dù để mặc cô giày vò cả đời thì cũng có thể cung phụng nổi.
Từ chuyên ngành Tự động hoá kỹ thuật cho đến Lịch sử tổng quát, quả thực tựa như vượt qua cả dãy ngân hà.
Kiến thức về hệ thống phản hồi và điều chỉnh PID lộn xộn trong suốt quá trình đại học mà khó khăn lắm cô mới đạt trình độ tiêu chuẩn là hoàn toàn vô dụng ở đây.
Từ đầu đến cuối, cô trở thành người ngoài ngành.
Hàn Tầm Chu bắt đầu đến thư viện mỗi ngày, ôm mấy quyển sách dày như cục gạch về lịch sử Trung Quốc, lịch sử Châu Âu, lịch sử Đông Á, vân vân, gặm nhắm đến quên cả trời đất.
Lịch sử tốt đến mức đã thành công khiến cô cai rượu, cũng là lần đầu tiên để cửa sổ trống dài đến nửa năm.
Nhưng Hàn Tầm Chu lại cảm thấy rằng lần đầu tiên trong cuộc đời cô đã tìm được hướng đi đúng đắn.
Cô đã từng xem qua những thước phim tài liệu kia, thời điểm cô đi du lịch đến một số quốc gia, cô đã nhìn thấy những con người và nền văn hoá xã hội khác hẳn với mình, dường như cũng đã hình thành nguyên nhân và lý luận ủng hộ.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, trong kì nghỉ hè oi ả, cô ngồi trong góc thư viện, tai nghe đang phát bài hát “Eternal Summer” của Mayday, câu hát “Tôi không quay lại” lặp đi lặp lại, sau đó vui vẻ đọc những biến hoá cùng dấu chân trên thế giới này từ mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm trước, trong lòng cô cảm thấy vô cùng bình yên.
Tựa như khi còn bé cô trốn ở trong chăn xem các bộ phim tài liệu phiêu lưu rừng mưa nhiệt đới mà Hạ Minh đã tìm trên Web cho cô.
Vài tháng sau, một số sự kiện lớn đã xảy ra trong cuộc đời Hàn Tầm Chu.
Cô đứng nhất trong cuộc thi viết và phỏng vấn, được nhận vào hệ nghiên cứu sinh chuyên môn Lịch sử tổng quát của trường đại học S như ý nguyện; Tốt nghiệp đại học; Còn có chính là, Tạ Điệt chia tay Giang Trạch Dư, một mình đi Mỹ.
Hàn Tầm Chu cắn răng thích ứng với cuộc sống mới mà không có cô bạn thân bên cạnh, bước vào sân trường nghiên cứu sinh, bắt đầu cuộc sống càng lúc càng giống người bình thường.
Một năm này cô cũng tình cờ có duyên gia nhập hiệp hội sinh viên tình nguyện ở Bắc Kinh, nhưng việc nhỏ không có ý nghĩa này lại thay đổi cuộc đời cô về sau.
Đối với cô mà nói, nghiên cứu của sinh viên sau đại học thú vị hơn nhiều so với những tính toán và thí nghiệm nhàm chán của sinh viên chưa tốt nghiệp.
Lại thêm việc Tạ Điệt đã đi Mỹ, Hàn Tầm Chu gần như đã tạm biệt danh hiệu nữ hoàng quán Bar của trường đại học S, nhuộm lại mái tóc màu hồng xám về màu đen, tự nhốt bản thân lại, điên cuồng học tập trở thành thói quen hằng ngày của cô.
Thái độ học tập của cô đứng đắn đến mức dường như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, không chỉ có giáo sư của cô, mà hầu hết các sinh viên lớn tuổi thích bắt bẻ đều rất thích cô, ngay cả trên diễn đàn đại học S còn có một bài viết nổi bật của các bạn cùng trường: Làm thế nào mà học sinh yếu kém khoa Tự động hoá, nữ hoàng quán Bar lại có thể lắc mình biến hoá trở thành học sinh giỏi sau đại học chuyên nghành Lịch sử tổng quát.
Người trong hiệp hội tình nguyện cũng thường xuyên thông báo một số hoạt động trong nhóm, thế là mỗi cuối tuần hoặc ngày lễ, Hàn Tầm Chu lại rong ruổi khắp đất nước với tư cách là một người tình nguyện viên.
Chuyện yêu đương cũng theo Phật hệ rất nhiều, suốt quá trình nghiên cứu sinh, cô chỉ có hai người bạn trai, tuy vẫn không phá được lời nguyền ba tháng, nhưng cô cũng không hối hận.
Loại cuộc sống này khiến cô cảm thấy vô cùng phong phú, vào một buổi sáng của một ngày nào đó, sau khi Hàn Tầm Chu 23 tuổi thức dậy, nỗi đau ẩn nấp từng ấy năm trong một góc nào đó của trái tim, bỗng nhiên lành lặn.
Cô ở trong phòng điên cuồng cười to dưới ánh nắng sớm mai.
Người đàn ông duy nhất bầu bạn với cô 18 năm, người đàn ông duy nhất mà cô từng động lòng và yêu thương trong cuộc đời mình, cuối cùng anh đã hoàn toàn ra khỏi trái tim cô.
Thời gian nhanh chóng chuyển qua năm 2019.
Hàn Tầm Chu chỉ dùng thời gian 2 năm rưỡi để đưa ra luận văn tốt nghiệp, bạn trai đời cuối cùng cũng đưa ra đề nghị chia tay sau 2 tháng kết giao.
Sau khi tốt nghiệp, giáo sư của Hàn Tầm Chu nhiệt liệt đề nghị cô tiếp tục học lên Tiến Sĩ và giảng dạy tại trường, cho rằng tư chất của cô đủ để tạo ra một thế giới mới trong lĩnh vực sáng tạo học thuật.
Nhưng Hàn Tầm Chu lại biết rõ, việc học lịch sử tuy hấp dẫn đối với cô, nhưng nghiên cứu không phải là ý định ban đầu của cô.
Cô làm việc ba tháng trong một toà soạn tạp chí về lịch sử thế giới, và một ngày cô tình cờ nhìn thấy một hoạt động tình nguyện dài 2 năm, làm công nhân tình nguyện cho một cô nhi viện ở Uganda.
Cô cảm thấy tim mình đập như điên ở bên trái lồng ngực.
Vì vậy, bạn học Hàn đăng ký ngay lập tức, chờ hoàn tất thủ tục mới nói cho ba mẹ biết, chơi chiêu tiền trảm hậu tấu ngựa quen đường cũ.
Trên bàn cơm, ba Hàn mẹ Hàn lo lắng đến đỏ cả mắt, ba Hàn tức giận đến mức ảnh hưởng cả huyết áp: “Đó là Uganda, chứ không phải Utopia (1)! Con lại còn muốn đi 2 năm?”
**(1): quốc gia ảo.
Hai mắt Hàn Tầm Chu sáng ngời: “Phải, con biết, là Uganda”.
Ba Hàn mẹ Hàn khuyên cô cả đêm, thái độ của Hàn Tầm Chu vẫn kiên quyết như cũ.
Cuối cùng mẹ Hàn cũng bất đắc dĩ, chuyển biến sách lược lấy lui làm tiến, hi vọng Kiều Uyển thay bà khuyên cô một chút: “Nếu con thật sự muốn đi, thì con cứ đi đi, nhưng trước khi đi thì hãy qua gặp dì Kiều của con, nghe xem dì nói thế nào”.
“Dạ”.
Thật ra mấy năm nay, tuy rằng Hàn Tầm Chu và Hạ Minh gần như không còn liên lạc với nhau, nhưng cô và Kiều Uyển vẫn thân thiết như mẹ con, tình nghĩa với nhau vẫn giống như lúc trước.
Cho nên thỉnh thoảng Hàn Tầm Chu vẫn ghé qua Hạ gia, cùng dì Kiều tán gẫu, hàn huyên chuyện xưa, nhưng lần nào cũng nghe ngóng Hạ Minh không có ở đó thì cô mới đến.
Mối quan hệ giữa hai nhà vẫn khắng khít, cô vẫn lục tục ngo ngoe nghe được tin tức của Hạ Minh.
Giống như hai năm trước, Hạ Tranh kiên quyết không đồng ý cho anh tiếp tục học Luật, năm 4 đại học anh được yêu cầu phụ trách nghiệp vụ của công ty.
Đúng lúc 1 công ty con do anh phụ trách khi ấy gặp phải một số tranh chấp pháp lý rất phiền phức, Hạ Minh không mời luật sư, nhưng vẫn thắng kiện một cách mỹ mãn.
Thời điểm mở phiên toà Hạ Tranh ngồi ở phía dưới, quan sát con trai biện luận đâu vào đấy với luật sư đã có thâm niên hành nghề mấy chục năm và thành công thắng kiện.
Đêm đó ông đã gọi điện thoại cho ông cụ Hạ, sau đó đích thân ký tên của Hạ Minh vào thư mời nghiên cứu sinh.
Hàn Tầm Chu còn nghe nói, trong thời gian học nghiên cứu sinh anh đã thành lập một công ty luật, hiện tại đang phát triển rất tốt, là một tài năng mới xuất hiện của thành phố Bắc Kinh.
Nhưng mà, đối với Hàn Tầm Chu hôm nay mà nói, những tin tức này giống như ngắm hoa trong sương mù, cô nhìn không rõ cũng lười đi tìm hiểu.
Vài ngày sau, Hàn Tầm Chu thu dọn hành lý xong, đi một chuyến đến Hạ gia sau thời gian dài không đến.
Mấy năm nay sức khoẻ của dì Kiều không tốt, Hạ gia đã chuyển sang một biệt thự khác, nằm ở dưới chân núi Hương Sơn, chiếm diện tích rất rộng, và có tầm nhìn rất tốt.
Hàn Tầm Chu lái xe tới, vừa dừng xe liền nhìn thấy một người đàn ông đứng bên hồ.
Hòn non bộ nhân tạo trong sân đầy đá lởm chởm, vài con chim bói cá thả rông đang đậu lại phơi nắng, còn Hạ Minh thì đứng đó hút thuốc.
Anh có hơi khác so với chàng trai trẻ toả sáng nhiều năm trước, âu phục phẳng phiu, đôi mắt thâm thuý, lại có một chút năm tháng lắng đọng phía sau khí chất thăng trầm.
Đầu ngón tay anh đang kẹp lấy một điếu thuốc mỏng, hai mắt nhìn hòn non bộ nhưng lại không có chút thần sắc, không biết là đang nhìn cái gì.
Khói thuốc lơ lửng, Hàn Tầm Chu xuống xe bước đến bên cạnh anh, cười chân thành: “Đã lâu không gặp, anh trai Hạ, tại sao một học sinh 3 tốt lại hút thuốc rồi?”
Hạ Minh nhìn cô, bóp nhẹ đầu thuốc lá vừa mới châm.
Sau lưng anh có ánh sáng, khuôn mặt tuấn tú chìm vào lặng im ngắn ngủi, cảm xúc trong mắt còn chưa kịp thu hồi đã bị che khuất trong bóng tối.
Anh cười: “Đã mấy năm rồi, chỉ là em không để ý”.
Từ năm 18 tuổi anh đã học hút thuốc.
Nói đúng ra, bắt đầu vào ngày trưởng thành của cô.
Hàn Tầm Chu thờ ơ gật đâu: “Thật ra hút thuốc cũng không có gì, trước đây em đi Bar nhiều, xung quanh có không ít con trai ăn chơi trác táng, ít có ai mà không hút thuốc uống rượu, nhưng mà vẫn nên có chừng mực, nếu nhiều quá thì có hại cho sức khoẻ thôi”.
Hạ Minh không đáp lại những lời quan tâm xa cách của cô, kiểu khuyên nhủ này giống như dành cho một người bạn bình thường đã lâu không gặp, khiến anh rất khó chịu.
“Đừng nói anh nữa, nghe nói, em muốn đi Châu Phi làm tình nguyện? Đi bao lâu?”
“Hai năm”
Đồng tử của người đàn ông hơi co lại, lặp lại: “Hai năm……”.
Cùng là hai chữ, nhưng cô nói với đầy vẻ chờ mong và mơ ước, còn âm cuối của anh đều là nỗi cô đơn tuyệt vọng.
Hàn Tầm Chu phát giác có gì đó không ổn, nhún vai hỏi: “Không phải chứ? Chắc mẹ em không tìm anh làm thuyết khách đâu hả?”
Cô thở dài, bình tĩnh nói với anh: “Mẹ vẫn không hiểu, chuyện mà em đã quyết tâm muốn làm thì không có ai khuyên nổi.
Thế giới này lớn như vậy, em còn trẻ, em muốn đến những địa điểm trong phim tài liệu, thung lũng Great Rift, núi lửa Kilimajaro, sông Nile……Và những chú voi Châu Phi với lỗ tai thật to.”
Hạ Minh trầm mặc một lúc, lại hỏi: “Em……bạn trai cũng đi với em?”
Hàn Tầm Chu lắc đầu, bây giờ cô không còn tâm tư phân cao thấp như trước nữa, ngược lại còn lộ ra một chút chân thành: “Không có, đã chia tay mấy tháng rồi, nói thật yêu đương rất mệt mỏi, lại không gặp được người phù hợp.
Em không có kế hoạch yêu đương trong 1-2 năm tới, một mình rất tốt”.
Cô dứt lời, liền phất phất tay với Hạ Minh: “Anh trai Hạ, em vào nhà trước, vừa nãy trong điện thoại dì Kiều bảo hôm nay làm sủi cảo, em đi phụ một tay”.
“Chu Chu……”, đột nhiên anh gọi cô.
Hàn Tầm Chu quay đầu.
Trong ánh sáng và bóng tối, người đàn ông có dáng người cao lớn, đôi chân mày đẹp hơi nhíu lại, rất nhanh lại duỗi ra, anh mở miệng, cuối cùng chỉ nói một câu: “Châu Phi rất tốt, có cơ hội anh cũng sẽ ghé qua, đến lúc đó em sẽ hoan nghênh anh chứ?”
Vừa bình thường vừa khách sáo.
Hàn Tầm Chu cười đến híp mắt: “Được chứ, đương nhiên hoan nghênh, em chờ anh đến tìm em”.
Cô ứng phó như một câu trả lời tiêu chuẩn, lại không nghĩ rằng người đàn ông nghe được câu trả lời này, lập tức nở một nụ cười trên môi.
Anh tự lẩm bẩm nhấn mạnh một lần: “Gần đây công ty bận rộn nhiều việc, chờ thêm một khoảng thời gian rảnh rỗi hơn, anh sẽ đến”.
Hàn Tầm Chu nhướng mày không tỏ ý kiến.
Tận cho đến một năm sau, trước cửa cô nhi viện ở Uganda, Hàn Tầm Chu đen như than nhìn thấy một người đàn ông phong trần mệt mỏi, mới biết được những lời anh nói không phải vui đùa khách sáo.
—
2019.05.03, công ty Luật đã đi vào quỹ đạo, mấy ngày trước ông nội gọi điện thoại đến, nói nếu như doanh thu của công ty luật trong năm tới đạt tiêu chuẩn của ông, ông sẽ không yêu cầu tôi kế thừa công ty nữa.
Hôm nay Chu Chu nói lời tạm biệt với tôi, em ấy nói muốn đi nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, em ấy còn nói mấy năm nay vẫn chưa gặp được người thích hợp.
Tôi yêu em nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể bảo vệ sự tự do của em, tôi nghĩ, hãy cho mình một cơ hội.
— Hạ Minh, nhật ký về em.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi không định cập nhật hôm nay, rạng sáng không ngủ được, ngồi dậy viết xong chương này, tôi thích cảm giác làm lại từ đầu sau những năm tháng im ắng.
Ngày mai là Châu Phi đoàn tụ, hehe! Đại khái còn 2-3 chương ngọt ngào là sẽ kết thúc cả bộ, nếu thích Chu Chu chị em nhớ bình luận nhiều hơn nha.