Một năm sau, Đông Phi, Uganda.
Trại trẻ mồ cô tư nhân liên doanh Trung – Uganda này được xây dựng tại một thị trấn nhỏ cách thủ đô Kampala của Uganda 50km.
So với cơ sở hạ tầng khá hiện đại trong thủ đô Kampala, thì những con đường đất bụi bặm và những ngôi làng tường gạch trong thị trấn lại trông rất nguyên sinh.
Lúc này là phiên chợ sáng của cư dân trong thị trấn nhỏ, một nhóm trẻ em đầu gấu địa phương đang vây quanh một gian hàng nhỏ bán baba trong chợ.
Những đứa trẻ này đều để tóc húi cua, nếu không phải quần áo khác nhau, thật đúng là nhìn không ra đâu là nam đâu là nữ.
Một số thanh niên da đen bày quầy hàng bán bánh nướng, kết hợp với khoai tây nghiền thơm phức cùng với gia vị đặc biệt của địa phương, mùi thơm cứ xông vào mũi.
Một chiếc xe địa hình 8 chỗ chậm rãi chạy tới giữa chợ, cửa sổ xe mở xuống nấc thấp nhất, làn gió buổi sáng ngọt ngào và mát mẻ ở vùng quê tràn ngập cả chiếc xe.
Một nữ sinh chừng 20 tuổi ngồi ở ghế lái phụ, lộ ra một gương mặt nhòn nhọn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Trời ơi, đây chính là phiên chợ sáng của người Uganda? Cũng đơn sơ quá đi.
Họ đã quen với việc đội đồ ăn lên đầu bán rồi, không bẩn sao….”
“Ồ thì ra họ cũng uống Coke à, em còn tưởng người Châu Phi thậm chí không thể uống nước máy……”
“Họ……”
“Tôi nói này Phương Tịnh, cô có thể yên tĩnh một lát không, tiết kiệm chút sức đi, tí nữa còn phải khiêng đồ đó”.
Cô nàng vừa định thốt ra câu cảm thán thứ 3 đã bị người ngồi trên ghế lái cắt ngang không thương tiếc.
Hàn Tầm Chu âm thầm liếc mắt, một tay xoay vô lăng, xe địa hình vững vàng đi xuyên qua phiên chợ chật hẹp.
Phương Tịnh này là một nữ sinh viên mới đến của Hiệp Hội tình nguyện, điều kiện kinh tế gia đình bình thường, nhưng dáng vẻ ngại khó này và cảm giác chuyện gì cũng không hiểu thì lại không ai sánh bằng.
Làm việc không vội, ba hoa không ít, nói là đến làm công việc tình nguyện, chi bằng nói là đến hưởng thụ cảm giác vượt trội đi.
Vừa mới chất lên xe 7-8 thùng đồ dùng, từ đầu đến cuối cô ta chỉ chuyển có 1 thùng, nhưng những bức ảnh đăng trong vòng bạn bè lại nổi lên một ô vuông lớn gồm chín hình vuông nhỏ.
Phương Tịnh nghe vậy chẳng hề để ý nói: “Mấy thùng văn phòng phẩm này cái thì lớn cái thì nặng, em khiêng không nổi.
Dù sao chờ đến cô nhi viện, anh Trần Mặc và những người khác sẽ hỗ trợ, cũng không phiền chị Hàn phải lo lắng”.
Hàn Tầm Chu “chậc” một tiếng: “Chậc, cái gì cũng không được , vậy cô muốn làm gì? Hay là ngày mai tôi thuê máy bay đưa cô về nước”.
Nói xong, cô ổn định dừng xe ở lối vào của cô nhi viện, hai người tình nguyện viên Trung Quốc trạc tuổi cô nhanh chân chạy ra đón.
Phương Tịnh không cùng cô so đo tâm tư nữa, lập tức nhảy xuống xe ngọt ngào nói với 2 người kia: “Anh Trần Mặc, anh **, em với chị Hàn chuyển 8 thùng đồ đến rồi nè, có 3 thùng Laptop, còn lại đều là văn phòng phẩm, rất rất nặng, khiêng đến nỗi xương cốt của em cũng rã rời”.
Hai người lịch sự gật đầu với cô ta, cũng không đáp lại mấy lời tranh công quá nhiều của cô ấy, Phương Tình tức giận đến giậm giậm chân, trốn vào phòng bảo vệ ngồi hưởng mát.
“Chu Chu, vất vả rồi, lần sau cứ để anh lái xe đi”.
Người dẫn đầu có thân hình cao kia là Trần Mặc, học cùng khoá với Hàn Tầm Chu, hai người biết nhau đã một năm, lúc trước ngồi cùng chuyến bay từ Bắc Kinh đến Uganda, về sau lại cùng nhau đến phục vụ ở cô nhi viện này.
Hàn Tầm Chu có chút xấu hổ khi nghe được lời quan tâm quen thuộc của anh ta, gãi gãi đầu nói: “Không sao đâu, tháng trước đi Đông Bắc ngang qua sa mạc cũng là em lái thôi, em là tài xế lâu năm mà, anh cứ yên tâm đi Trần Mặc”.
Vừa nói, cô vừa ném chìa khoá xe cho ** phụ trách giữ xe, sau đó mở cốp xe, dẫn đầu khiêng 1 thùng laptop ra, dễ dàng bước lên mấy bậc thang bỏ vào phòng bảo vệ.
Hàn Tầm Chu đang mặc một chiếc áo len ngắn, lúc giơ tay dọn đồ thì vạt áo cũng di chuyển lên, lộ ra một vòng eo cực nhỏ trắng muốt, hoàn toàn khác với làn da màu lúa mì trên mặt.
Trần Mặc đỏ mặt nhìn sang chỗ khác, ho khan vài tiếng mới nhớ tới tiến lên hỗ trợ.
Trong suốt thời gian một năm này, Hàn Tầm Chu thay đổi rất nhiều, thay đổi lớn nhất đương nhiên là màu da rồi, tiểu công chúa Hàn trắng trẻo tròn tròn của năm đó bây giờ đã phơi thành than.
Tiếp theo là thể lực.
Trước kia chắc chắn cô không thể nhấc nổi một thùng nặng như thế này, nhưng bây giờ lại hết sức nhẹ nhàng.
Điều cuối cùng chính là tâm tính.
Suốt một năm ở Châu Phi, Hàn Tầm Chu dần dần cảm thấy năm xưa cô chỉ biết nói chuyện yêu đương, quả thực chính là lãng phí thời gian.
Cuộc sống con người rất ngắn ngủi, sức lực cũng có hạn, trên đời này có rất nhiều việc làm có ý nghĩa, yêu làm gì?”
Cho nên, dù Trần Mặc là người không tệ, tính cách cũng cởi mở, từ nửa năm trước đến bây giờ đã tỏ tình với cô 3 lần, Hàn Tầm Chu vẫn kiên quyết từ chối.
—
Ngay lúc Hàn Tầm Chu đang chuyển thùng văn phòng phẩm thứ 3, cô chợt thấy có người đứng ở đuôi xe.
Lúc đầu cô chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, sau khi nhìn thấy rõ mặt người kia lại kinh ngạc đến run cả tay, chiếc thùng nặng nề lập tức trượt xuống một góc 45 độ, nhưng trong giây tiếp theo lại bị một bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng, vững vàng nâng lấy.
Người đàn ông phong trần mệt mỏi trước mắt không thay đổi nhiều so với lúc nói lời tạm biệt ở biệt thự nhà Hạ gia một năm trước, ngoại trừ việc đầu tóc và quần áo không chỉnh tề thoả đáng — có vẻ như anh vừa xuống máy bay liền lao tới nơi này, nghỉ ngơi rửa mặt cũng không kịp.
Người đàn ông bình tĩnh lấy thùng văn phòng phẩm từ tay cô, sau khi ước lượng cân nặng, nhíu mày liếc nhìn lòng bàn tay chai sạn mà Hàn Tầm Chu che giấu: “Đồ nặng như vậy, em thể hiện cái gì?”
Anh nói xong, nâng thùng văn phòng phẩm đi vào phòng bảo vệ.
Trong phòng bảo vệ, Phương Tịnh đang cầm một cuốn sách ngồi quạt gió mà không để ý gì đến hình tượng, mắt lập tức sáng lên, rụt rè dựa vào tường, thẹn thùng cười với vị soái ca áo mũ chỉnh tề đang đi vào này.
Nhưng mà soái ca kia chẳng thèm để ý đến cô ta, đặt cái thùng xuống liền xoay người đi ra.
“Ơ……”, Hàn Tầm Chu vẫn đang ở sau đuôi xe chớp mắt ngu ngơ, miệng há to giống như là muốn nuốt chửng một quả trứng gà.
Một phút sau, cô ra sức vỗ vỗ gương mặt mình, rồi sải nhanh bước về phía trước, “Anh trai Hạ? Sao anh lại ở đây?”
Cô thật sự rất sốc, khách du lịch đến Uganda không hẳn là nhiều, rất ít người Trung Quốc đến đây.
Cô phục vụ ở đây hơn 1 năm, ngoại trừ Trần Mặc, những người khác mà cô tiếp xúc, không phải tình nguyện viên mới thì là nhóm người da đen bản địa.
Đột nhiên nhìn thấy một gương mặt thân quen biết nhau đã hơn 20 năm, suýt chút nữa Hàn Tầm Chu nghĩ mình bị ảo giác.
Rõ ràng cô đã quên những gì Hạ Minh nói 1 năm trước rằng anh sẽ đến tìm cô.
Hạ Minh đặt thùng đồ xuống, đi ra từ phòng bảo vệ, phủi nhẹ bụi trên tay, sau đó vươn tay xoa tóc Hàn Tầm Chu.
Nhiệt độ ở Uganda là 22 độ C, không khí dễ chịu và ấm áp, cô gái ở trước mặt đen hơn một năm trước không ít, cũng gầy đi rất nhiều, nét trẻ con mập mạp cũng mờ đi, gương mặt càng sạch sẽ hơn.
Nhưng mái tóc của cô, vậy mà vẫn giống thời điểm mười mấy tuổi, vẫn là một cảm giác mềm mại đã mất từ lâu.
Trước khi Hàn Tầm Chu có được câu trả lời, Trần Mặc bên kia cũng đã chuyển xong thùng văn phòng phẩm cuối cùng, đang cầm một lon nước ngọt từ xa đi tới: “Chu Chu, anh để lại cho em một chai nước ngọt vị dâu mà em thích nhất nè……”
Anh ta vừa nói, vừa đi đến trước cửa phòng bảo vệ, lúc này mới nhìn thấy Hạ Minh đang đứng bên cạnh Hàn Tầm Chu.
Vóc dáng của Trần Mặc không tính là thấp, nhưng vẫn thấp hơn Hạ Minh nửa cái đầu.
Giữa đàn ông với nhau luôn có một dạng khứu giác tinh tế, ý cười tràn ngập ánh mắt của Trần Mặc toát lên một tia cảnh giác, nghi ngờ hỏi: “Chu Chu, anh đây là?”
Hàn Tầm Chu nhận lấy chai nước ngọt từ tay anh ta, vặn nắp và uống một ngụm thật lớn.
Anh nhà hàng xóm? Bà con xa?
Cô đang suy nghĩ phải giới thiệu như thế nào, lại nghe được Hạ Minh thấp giọng cười nói ở bên cạnh: “Chào anh, tôi là chồng sắp cưới của Chu Chu, tôi tên Hạ Minh”.
“Phụt…..Khụ khụ khụ…..”
Hàn Tầm Chu sặc một ngụm nước ngọt đến chảy cả nước mắt.
—
2020.02.01, tôi đã mua vé bay đi Uganda vào vài tháng nữa.
Thật kì lạ, trước khi đặt vé máy bay vẫn có thể chịu được, sau khi mua vé rồi thì hàng đêm lại khó ngủ, cứ mong chờ ngày khởi hành đến nhanh một chút.
Tôi rất nhớ em.
— Hạ Minh, nhật ký về em.