“Cậu làm gì ở đây vậy?”
Tô Uyển Âm mím môi, tức giận đến nỗi không nói được gì, chỉ có thể hung ác nhìn về hướng Sở Tư Niên rời khỏi.
“Lần đầu tiên đến quán bar liền coi như hòn vọng phu rồi?” Triệu Lộ Khê đi lên phía trước, nhìn theo ánh mắt của cô về phía hướng nào đó, véo mặt cô một cái: “Lúc nãy nhìn thấy cậu nói chuyện với một anh đẹp trai nào đó, sao rồi, nhìn trúng người ta mà không tán được nên buồn sao?”
Tô Uyển Âm thu lại ánh mắt đi về phía lối ra mà Sở Tư Niên vừa rời đi: “Ai nhìn trúng anh ta chứ, tớ thà nhìn trúng con heo cũng không nhìn trúng anh ta”
“Wow, tức giận vậy sao? Là vị bị người ta từ chối không thương tiếc hả?” Triệu Lộ Khê nói xong kéo cô về hướng người đàn ông lúc nãy vừa rời đi: “Chị đây dẫn cậu đi tìm lại mặt mũi.”
“Tớ nói rồi, tớ không có nhìn trúng anh ta.”
“Đừng lừa tớ, tớ vừa cách ở rất xa, nhưng cũng đại khái nhìn rõ người đàn ông đó là cực phẩm, vòng eo thon, hông săn chắc, đôi chân dài, có phong cách ăn mặc, khuôn mặt đó vừa đẹp lại rất gợi cảm, vừa nhìn là biết đó là kiểu gương mặt hoạt hình mà cậu thích. Đến quán bar nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy một cực phẩm như vậy.” Triệu Lộ Khê càng nói càng hưng phấn, động tác kéo cô càng mạnh: “Yên tâm, chị đây không giành với cậu, chỉ là kéo cậu đi đến xin phương thức liên lạc.”
“Tớ không đi.”
Tô Uyển Âm bị cô ấy kéo đến nỗi đứng không vững, tiện tay ôm lấy cây cột trụ bên cạnh sống chết không đi.
Triệu Lộ Khê chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chọc cô đôi câu: “ Chậc, Cái tinh thần lúc nhỏ hễ thấy trai đẹp liền chạy đi bắt chuyện của cậu đi đâu mất rồi? Tớ nhớ hồi đó tất cả các con trai mà cùng cậu sống cùng một khu bị cậu kéo đi chơi trò kết hôn gia đình đúng không? Mẹ tớ còn đùa nói họ hàng của giáo sư Tô sắp phân bố rải rác cả cái khu phố nhỏ đó rồi, sao lại càng lớn càng hèn vậy.”
“…….”
Cứ đề cập đến những chiến công vĩ đại hồi nhỏ của mình, là cái khuôn mặt của người nào đó lúc nhỏ bị bản thân quên mất lại đang hiện rõ trong đầu mình, những chuyện nhỏ nhặt trong tâm trí dần dần được nhớ lại, tâm trạng càng lúc càng tệ nói: “Anh ta là Sở Tư Niên”
“Sở Tư Niên?” Triệu Lộ Khê bỗng thoáng chốc ngạc nhiên, rất nhanh đã quay trở lại trạng thái bình thường, nụ cười càng xấu xa: “Hai người các cậu thật sự… rất có duyên nha”
“Ai có duyên với anh ta chứ!”
“Tô Uyển Âm à đừng có làm màu nữa” Triệu Lộ Khê nhìn sắc mặt không tốt của cô nghiêm túc nói: “Tớ vừa thấy cậu và anh ta khá là thân mật, hai người định nhen nhóm lại chuyện cũ sao? Cái tên Sở Tư Niên này lớn lên không thay đổi nét mà càng lớn lại càng đẹp, lần này cậu lời to rồi.”
Tâm trạng bình tĩnh lại, Tô Uyển Âm tiếp tục đi về phía lối ra: “Tớ và anh ta không hề có tình cũ.”
Triệu Lộ Khê đứng bên cạnh cô, hiếm khi thấy cô suy sụp như vậy, chắc nịch nói: “Lừa tớ chắc, ngày trước miệng suốt ngày líu lo anh trai, anh à, anh ơi, không phải là thích anh trai thì ai tin chứ?”
Nhắc đến cái này mới bực.
Lúc đó mặc dù ngày nào cũng gọi Sở Tư Niên là anh trai, nhưng cũng đều là bị ép buộc và dụ dỗ: “Tớ không muốn nói với cậu nữa.”
“Này, còn thẹn quá hóa giận sao?”
“……….”
*
Bởi vì sự xuất hiện của Sở Tư Niên, tâm trạng của Tô Uyên Âm ngày hôm nay không ổn định, buổi tối cũng không muốn về nhà.
Gọi điện cho bố với mẹ nói là không về nhà, ở lại nhà của Triệu Lộ Khê, bố mẹ chỉ nghĩ rằng cô phỏng vấn không được thuận buồm xuôi gió, tâm trạng không chịu nổi đả kích.
Tô Uyển Âm cứ để mặc bọn họ hiểu lầm cũng không giải thích gì cả, vốn dĩ đã không muốn đến Thần Ảnh.
Mặc dù lúc người đó rời đi còn lén lút véo cô một cái, nhưng lúc này biết rằng không cần phải đến gặp anh khiến cô phấn chấn đến mức quên cả thủ đoạn của anh ta, trong lòng sinh ra một cảm giác nổi loạn.
Bố mẹ an ủi cô rất lâu, cô cũng diễn như một người phỏng vấn thất bại.
Cuộc điện thoại cuối cùng kết thúc với một câu: “Không sao, bố mẹ vẫn nuôi nổi con.”
Đêm đó một người ngủ như heo như Tô Uyển Âm lại bị mất ngủ.
Sau khi khó khăn lắm mới ngủ được, trong giấc mơ hình dáng của Sở Tư Niên lúc nhỏ và hiện tại lần lượt xuất hiện, cô mơ cực kỳ chân thật, đến nỗi Triệu Lộ Khê chung giường cũng ngủ không ngon.
Sau khi đồng hồ báo thức buổi sáng reo lên, hai người ăn ý tắt ngay đồng hồ tiếp tục ngủ. Dù sao cô đang chờ việc, Triệu Lộ Khê lại đang làm giám đốc công ty của chú Triệu, đi hay không cũng không có ai quản được cô ấy.
Tuy nhiên sự ăn ý này chưa kéo dài được bao lâu đã bị phá vỡ.
Lúc điện thoại của Tô Uyển Âm reo lên, cô vốn dĩ định cúp máy nhưng lại thấy tên danh bạ người gọi hiển thị hai chữ “Thái Hậu”, bắt máy với một dục vọng sống mãnh liệt nổi lên.
“TÔ UYỂN ÂM, con không phải nói với bà đây là phỏng vấn thất bại sao?! Giám đốc bộ phận nhân sự của bọn con cả sáng nay gọi điện đến nói rằng không gọi được cho con, hôm qua đã thông báo cho con đến làm việc, con đã từ chối sao?”
Quá sơ ý.
Đêm qua sau khi từ chối công việc liền chặn luôn số điện thoại của nhân sự đó, lại quên mất lúc điền hồ sơ phỏng vấn phải điền thêm số điện thoại của bố mẹ.
Số điện thoại của bố rõ ràng là điền đằng trước số điện thoại của mẹ, bộ phận nhân sự sao lại gọi luôn cho mẹ người mà có tính khí nóng nảy kinh khủng nhất nhà chứ.
……..
Rõ ràng là đã từng được cao nhân chỉ điểm.
Nghĩ đến bị sự phẫn nộ của mẹ vạch trần hết những lời nói dối đó, Tô Uyển Âm không biết nên nói gì nữa, đầu dây điện thoại bên kia, Nam Tích hung dữ vứt lại một câu: “Bố và mẹ đến trước cửa khu nhà Triệu Lộ Khê đợi con, con thu dọn nhanh chóng ra đây, bố mẹ sẽ đưa con đi làm.”
Trước khi cúp điện thoại còn cố nhấn mạnh một câu: “ Mặc nghiêm túc chút, còn cố gây sự nữa thì mẹ sẽ đánh gãy chân của con.”
“…………”
Ngay cả con đường tắt để chạy trốn cũng bị chặn lại.
“Sáng sớm tinh mơ dì gọi cho cậu làm gì mà sung sức lắm vậy?” Triệu Lộ Khê ngáp một cái, vốn dĩ đang cuộn tròn mình nằm ngủ đều bị âm thanh nhiệt tình của đầu dây điện thoại bên kia đánh thức.
Rõ ràng không bật loa ngoài còn có thể nghe thấy được, nhưng thấy dường như sự nhiệt tình của đối phương có hơi quá mức.
“Bộ phận nhân sự của Thần Ảnh đã gọi đến cho bà ấy”
“Hả?” Triệu Lộ Khê ngơ ngác bật ra tiếng cười:“Ái chà, xem ra Âm Âm của chúng ta là một nhân tài chính hiệu nha, rõ ràng đã từ chối, nhân sự còn không ngại khó khăn gọi đến cho cả gì. Cậu bây giờ tính làm như thế nào?”
“Còn có thể làm gì chứ?” Tô Uyển Âm tức tốc ngồi dậy: “Đưa quần áo đi làm và giày cao gót của cậu đây cho tớ.”
Cô nói xong liền lập tức đi đến phòng vệ sinh, thấy bóng dáng vội vàng của cô, Triệu Lộ Khê lập tức trêu chọc: “Tối qua còn nói không đi, hôm nay liền tích cực như vậy, quả nhiên là miệng lưỡi đàn bà có quỷ mới tin.”
Phòng vệ sinh vang đến giọng nói mơ hồ của Tô Uyển Âm: “Cậu nhanh chút, bố mẹ của tớ đang đợi tớ ở trước khu cửa nhà cậu, xuống muộn thì cậu cũng không thoát được đâu”
“Hả? Dì và chú đích thân tới đây sao?!”
Lúc nhỏ nhờ phúc của Tô Uyển Âm, Triệu Lộ Khê cũng nhận không ít “sự quan tâm” của Nam Tích, đến nỗi nghe đến bà ấy cũng đến liền tỉnh táo tinh thần trở lại, lập tức tìm quần áo cho Tô Uyển Âm.
Một bộ quần áo công sở màu đen phối với một đôi giày cao gót cùng màu, Triệu Lộ Khê còn tiện tay trang điểm nhẹ cho cô, vỏn vẹn chỉ mất mười mấy phút để biến Tô Uyển Âm trống giống như một người phụ nữ công sở.
Lúc Tô Uyển Âm lúng túng đi giày cao gót đến khu cửa nhỏ vừa nhìn đã thấy chiếc xe SUV không xa đậu ở đó, từ lúc hạ kính cửa sổ xe xuống đã có thể thấy nhìn rõ khuôn mặt của “nữ sĩ” Nam Tích ngồi ở ghế phụ, trông chẳng khác nào khuôn mặt của giáo viên trung học đang bắt học sinh kiểm điểm ở ngoài cửa sổ. Ngay cả khuôn mặt vốn ôn hòa của Tô Hoài Tịch cũng lộ ra vẻ không đồng tình.
Cô cẩn thận lên xe, vừa đặt mông xuống, Nam Tích liền hỏi với vẻ giận dữ: “Nhân sự nói hôm qua đã thông báo cho con phỏng vấn thành công, bảo con hôm nay đi làm, con tại sao lại lừa mẹ và bố con rằng phỏng vấn thất bại?”
“………..”
Đối diện với vấn đề khó giải quyết này Tô Uyển Âm vẫn như cũ rất mơ hồ, căn cứ vào sự yêu thích của bố mẹ đối với Sở Tư Niên, nếu như biết được anh ta là phó giám đốc hiện tại của Thần Ảnh, biết được bản thân vì anh ta mới từ chối đến Thần Ảnh làm việc thì…
Tô Uyển Âm thấy chuyện hai người thay phiên đánh cô là chuyện ngày một ngày hai.
Còn chưa để cô kịp viện cớ, vẻ mặt của Nam Tích như thể là đã nhìn thấu mọi việc: “Tô Uyển Âm à mẹ nói với con, con đã 21 tuổi rồi, không phải 12 nữa, sớm muộn gì cũng phải đi ra ngoài làm việc, đừng nghĩ bố con cưng chiều con thì không muốn làm việc, ở nhà ăn bám đến già đâu.”
Bà vừa nói vừa trừng mắt nhìn Tô Hoài Tịch đang lái xe. Câu “Bố nuôi nổi con” mà hôm qua ông đưa con đi phỏng vấn đã nói, con gái ngày đó đậu phỏng vấn cũng không muốn đi làm nữa, Tô Hoài Tịch vốn chột dạ đành yên lặng không nói gì cả.
Nam Tích tiếp tục nói: “Bố mẹ cũng không nuôi nổi con cả đời được, con còn trẻ, đối với con mà nói nghiêm túc tích lũy kinh nghiệm làm việc mới là nhiệm vụ. Nếu đã may mắn được Thần Ảnh tuyển chọn, thì sau này phải nghiêm túc làm việc thật tốt, đừng nghĩ về mấy thứ vớ vẩn nữa. Mẹ cảnh cáo con, cái chân nào rục rịch của con mẹ đều biết, đừng mơ mà muốn lừa được mẹ.”
“………..” Thói quen hằng năm đấu khẩu với mẹ khiến Tô Uyển Âm chưa thông não đã nói một câu: “Vậy mẹ nói xem cái chân nào của con đang rục rịch.”
“………….”
Sau hai giây yên lặng vô cùng kì lạ trong xe, Nam Tích quay người trong tư thế khó khăn đưa tay ra đánh cô: “Cái con ranh này còn biết cãi lại người lớn? Không ra thể thống gì cả! Hôm nay không đánh con thì mẹ không phải mẹ con nữa!”
Bị đánh mấy cái trên trán, Tô Uyển Âm lập tức nhận thua: “Mẹ, con chịu thua, mẹ phải chú ý hình tượng chứ, không còn vấn đề gì nữa thì đây là ngày đầu tiên con đi làm, khó khăn lắm mới chuẩn bị được cái tạo hình này liền bị mẹ đánh cho tơi tả, tí nữa đến công ty mọi người làm sao mà nhìn con được chứ!”
Nghe thấy lời của cô Nam Tích vẫn còn tức giận nhưng bàn tay đánh trên người cô vẫn né khỏi mặt tiền.
Hành vi của hai người quá kịch liệt, Tô Hoài Tịch thì thấy rất bình thường, nhìn vào gương chiếu hậu thấy dáng vẻ của Tô Uyển Âm như con chim cút liền mở miệng giải vây: “Vợ à, có cảnh sát mau ngồi nghiêm túc đi”
Tô Uyển Âm rất nhanh hùa theo: “Mẹ à, hành vi của mẹ là đang cản trở người lái xe đó, tí nữa cảnh sát giữ cả nhà mình lại thì con sẽ đi làm muộn đó.”
Nam Tích lúc này mới dừng tay giận giữ liếc nhìn cô: “Con lúc này mới biết đi làm muộn sao? Sáng sớm đã làm cái gì chứ? Bố mẹ không phải đến đón con thì có phải là không đi làm nữa?”
Thật là.
Những gì suy nghĩ trong lòng như đã bị vạch trần, nhưng Tô Uyển Âm không hề chột dạ: “Làm gì có chuyện đó chứ, con vốn dĩ định đi làm ngày đầu tiên mới nói cho mẹ và bố biết, cho mọi người một bất ngờ lớn.”
“Hơ hơ, bên nhân sự gọi đến cho con nhưng không gọi được, con chặn người ta là cho bố mẹ bất ngờ đây à?”
“……….”
Bị bà hiểu rõ như lòng bàn tay vậy, không cần nghi ngờ nữa, Nam Tích chính là mẹ ruột của cô.
Tô Uyển bày ra vẻ mặt “Con sai rồi”, cả quãng đường bị Nam Tích giáo huấn.
Sau khi đưa cô đến trước cổng công ty, giáo sư Tô cũng giáo huấn cô vài câu, ý tứ rất rõ ràng, bảo cô nắm chắc công việc này, nghiêm túc làm việc.
Nam Tích vốn đang tức giận, ném thẳng cho cô một câu “Còn tái phạm nữa thì đánh gãy chân chó của con, đuổi ra khỏi nhà cộng với khóa tài khoản tiền tiêu vặt của con.”
Tự lập cái gì đó, cô bây giờ còn không làm nổi, thái hậu nói xong thì ngay cả Triệu Lộ Khê cũng không dám cứu tế cô.
Tô Uyển Âm vốn dĩ còn một chút không cam tâm ngay lập tức bị đàn áp bởi sự hung dữ của Nam Tích, cả người ngoan ngoãn đi đến bộ phận nhân sự của công ty.
Co được duỗi được mới là cảnh giới cao nhất của người giỏi.
*
Vào tòa nhà công ty làm việc phải quét mặt, Tô Uyển Âm vừa được tuyển dụng vẫn chưa làm mấy thứ này, vốn dĩ cho rằng phải liên hệ với bộ phận nhân sự mới vào được, lại không ngờ sau khi nói tên với người bảo vệ liền được mời vào một cách lịch sự, còn thuận tiện nói với cô: “Cô Tô à, trợ lý Châu ở phòng trợ lý tầng 24 đang đợi cô, cô cứ đi tìm anh ấy là được”
Trợ lý Châu … Cái chức vị này không phải là thuộc về người giỏi nịnh bợ bên cạnh Sở Tư Niên sao.
Ngày đầu tiên đi làm không phải gặp nhân sự mà là cái người gọi là trợ lý Châu, không biết Sở Tư Niên lại muốn làm chuyện gì.
Tô Uyển Âm hỏi: “Lần đầu tiên tôi đến đây, không phải đến phòng nhân sự sao”
Vẻ mặt của bảo vệ cũng lộ ra một vẻ mặt khó giải thích: “Chuyện này tôi cũng không rõ, có lẽ là trợ lý Châu có sắp xếp khác. Anh ấy vừa mới lên trên tầng, lúc cô chưa đến là anh ấy ở đây”
“Ồ, cảm ơn”
Thời gian làm việc của công ty bắt đầu từ 9:00, mẹ lại nói nhân sự bảo cô phải đến lúc 8:30, sáng sớm ở đại sảnh hầu như chẳng có ai cả.
Trên đường đi Tô Uyển Âm nghĩ tí nữa gặp Sở Tư Niên nên lộ ra biểu cảm gì, dù sao hôm qua bản thân còn tự tin nói rằng sẽ không đi làm, hôm nay lại háo hức đến công ty.
Bất kể dù bày ra vẻ mặt gì, khí thế cũng không được thua.
Vốn dĩ hôm qua sau khi phỏng vấn không hề có tinh thần chuẩn bị gì cả, sau khi bị sự xuất hiện đột ngột của anh ta dọa sợ hoảng loạn mà chạy. Dù cho đêm qua lại chạm mặt nhau, nhưng Tô Uyển Âm không hề hài lòng với biểu hiện của bản thân lúc đó chút nào. Vừa bắt đầu là kiên định, cuối cùng lại bị đánh bại, trải nghiệm tồi tệ đến mức có cảm giác như bị cho ăn shit vậy.
Nhìn chằm chằm vào bóng dáng bản thân trong phông nền màu bạc của thang máy.
Xa cách, hờ hững, cách biệt với thế giới … rất tốt, chỉ là gương mặt mũm mĩm như em bé có chút không phù hợp.
Một tiếng “Ting” của thang máy báo hiệu đã đến nơi, Tô Uyển Âm vô thức hít nhẹ phần da thịt mũm mĩm của cô, sau khi thấy phần thịt mũm mĩm giảm đi rất nhiều vô cùng hài lòng, cô ngẩng cao đầu bước ra khỏi thang máy và bắt đầu tìm kiếm phòng làm việc của trợ lý