“Tiền rất quan trọng.”
“Em có tiền đấy.”
“Em sẽ cố gắng để dành thật nhiều thật nhiều tiền rồi mua anh về.”
…
Phòng ngủ hoa anh đào tràn đầy hơi thở của thiếu nữ, cô gái ôm lấy chiếc chăn mỏng, thân thể mảnh mai ngã xuống tấm đệm mềm mại, lăn lộn không yên trên chiếc giường rộng lớn.
Mãi cho đến khi một tiếng chuông điện thoại không đúng lúc vang lên phá vỡ bầu không khí, cũng phá nát luôn cả mộng cảnh của Ngôn Hy.
Lúc bắt máy cô vẫn chưa tỉnh táo lại, cổ họng phát ra một âm thanh yếu ớt: “Có chuyện gì vậy?”
“Tiểu thư, cô nên chuẩn bị xuất phát đến sân bay rồi ạ.” Thím Lý đã đến tận phòng để gõ cửa, nhưng Ngôn Hy ở bên trong lại chẳng phản ứng gì, thím chỉ có thể gọi điện thẳng cho cô để nhắc.
Đến sân bay!
Ba chữ mấu chốt khiến Ngôn Hy giật bắn người dậy, một luồng gió mát lạnh thổi ngang qua cái đầu đang rối bời, làm cô hoàn toàn tỉnh táo lại.
Năm phút sau, Ngôn Hy ăn mặc chỉnh tề kéo chiếc vali vàng tươi của mình bước ra ngoài.
Thím Lý, người đã chăm sóc cho sinh hoạt của cô từng li từng tí, đang lải nhải không ngừng bên tai cô, dặn dò cô chú ý cái này cẩn thận cái kia.
“Thím Lý, con biết rồi mà, con sẽ tự chăm sóc cho bản thân thật tốt.” Ngôn Hy gật đầu hùa theo.
Đúng vậy, Ngôn Hy, từ lúc thuận lợi tốt nghiệp được đại học, rồi bước vào xã hội làm việc được nửa năm, cuối cùng cũng có thể ra ngoài một mình rồi.
Vào đại thọ của ông cụ Đường, bạn thân nhiều đời của nhà họ Ngôn, bà cụ Ngôn tuổi già sức yếu không tiện đi máy bay đường dài, hai anh trai trong nhà công việc bộn bề, Ngôn Hy đã tự xung phong nhận nhiệm vụ đón rước và tặng lễ vật mừng thọ.
Trong đám con cháu đời này, chỉ có mỗi Ngôn Hy là con gái, ông Đường mỗi lần gặp cô là cứ như gặp cháu gái ruột của mình không bằng.
Bà cụ Ngôn cân nhắc kỹ càng một hồi, thấy cũng được vậy nên đã giao cho cô nhiệm vụ lần này.
Có được cơ hội ra ngoài một mình thế này, Ngôn Hy rất chi là mong đợi.
Kết quả từ lúc cô rời nhà họ Ngôn đến tận khi đến được sân bay Cảnh Thành đều có tài xế xe riêng đưa đón, máy bay đáp xuống Dung Thành thì lại có xe riêng của ông Đường đón…
Khác hoàn toàn với trong tưởng tượng của cô.
Ngôn Hy hơi cáu rồi đó.
Không phải là đang cáu giận với ai, chỉ là nghẹn một cục tức trong lòng không tiêu tan được.
Cô mở một nửa cửa kính xe ra rồi mặc cho gió thổi từ bên ngoài vào.
Xe phi băng băng trên đường, gió tháng ba rét buốt phả vào làn da mỏng manh, cô vội vàng đóng cửa kính xe lại.
Vào kỳ nghỉ hè năm 14 tuổi ấy, anh trai cùng nhóm bạn của anh ấy lên kế hoạch đi du lịch, cô cũng tích cực tham gia.
Những anh trai chị gái đó toàn lớn hơn cô tận tám chín tuổi, rất săn sóc cô, cũng bằng lông dắt cô đi theo chơi chung.
Lúc xuất phát anh trai bỗng có việc gấp không đi được, cô vì không muốn từ bỏ chuyến đi mà cô đã hết lòng mong đợi, bèn kiên trì đi theo Bùi Vực bọn họ.
Nhưng vận may lại đen thùi lùi, chỉ vì một chút sơ suất trên đường đi, cô đã bị kẻ xấu bắt đi, rồi xảy ra chuyện.
Cô không nhớ rõ mình đã trải qua những gì, chỉ biết từ đó trở đi, cả nhà ai cũng trông coi cô rất cẩn thận, tuyệt đối không để cô ra ngoài một mình.
Cho dù là bạn bè tổ chức đi du lịch cô cũng chẳng được tham gia, chỉ được phép đi cùng gia đình.
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, kinh nghiệm suýt bị lừa đem bán khi còn nhỏ đã dạy cho Ngôn Hy một bài học.
Đã trôi qua nhiều năm vậy rồi, nhưng cô vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời.
Con người thì sẽ dần lớn lên, dù cho lúc đầu cô bị đập đầu đến nỗi biến thành bộ dạng có hơi ngốc tí.
Theo tuổi tác dần tăng, kinh nghiệm cũng phong phú hơn, cô cũng sẽ trở nên khao khát tự do.
Thực ra cô muốn nói với bà nội, nói với mẹ và các anh trai, rằng Ngôn Hy đã lớn rồi.
“Haizz…”
Ngồi trong chiếc xe ấm áp, Ngôn Hy hết sức buồn chán, đành chìa tay vẽ nguệch ngoạc lên cửa kính thuỷ tinh.
Ước chừng bà nội đã đặc biệt gọi cho cụ Đường, cả đoạn đường này Ngôn Hy được hộ tống về đến trang viên, không hề tách rời giây phút nào.
Nhận xét của Ngôn Hy là:
Màu mè vô cùng.
Cũng không thể nói thẳng ngay trước mặt cụ Đường được, cô ngại từ chối tấm lòng của người già.
—
“Cô nhóc Tiểu Hy rốt cuộc cũng đến rồi.” Càng lớn tuổi càng nhớ nhung tình thân gia đình, cụ Đường rất yêu thích đứa nhóc này.
“Ông nội Đường.” Cháu gái ngoan nhà mình quả là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ mà, một nụ cười chân thành ngọt ngào đã có thể chọc cho cụ già cười lớn thành tiếng.
Quà mừng thọ đã tặng cho cụ từ trước, lại bị cụ Đường giữ cô lại ngồi trong sân thưởng trà cùng cụ.
Nhưng mới được một lúc, một bên cửa màu đỏ son bị đẩy ra, một bóng người cao lớn đen thui hấp dẫn mất sự chú ý của Ngôn Hy.
Người đàn ông cúi người nói thầm bên tai cụ Đường không tới nửa phút là lập tức đứng thẳng lên, đứng bất động bên cạnh cụ Đường.
Anh cao lắm, mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị, gương mặt góc cạnh sắc bén, thân hình rắn rỏi như một ngọn núi sừng sững.
Đã hai ba năm không gặp, Ngôn Hy vẫn có thể nhận ra được người đó trong nháy mắt— Trì Mặc.
“Tiểu Hy, ông nội còn có chút chuyện, con tự chơi một mình trước nhé, cứ tuỳ ý đi dạo trong trang viên, muốn đi đâu thì nhờ người khác dắt con đi.”
“Dạ ông nội Đường.”
Không biết Trì Mặc đã nói gì, chỉ thấy cả mặt ông nghiêm nghị hẳn lên thì biết là đã có chuyện gì rồi.
Một câu nói của ông “Trong trang viên này con dạo đâu cũng được” đã tương đương với một đặc quyền dành cho cô, Ngôn Hy không để ai dẫn đường cho mà tự mình đi đến đâu thì đến đó.
Đã mấy năm trôi qua, cảnh vật bài trí trong trang viên đã thay đổi rất nhiều.
Thứ duy nhất không đổi đó chính là, cô lại tìm được nơi báu, nơi mà cô đã cất giấu kỹ càng một chiếc bình hoa.
“Wa!”
Thật nhiều chiếc bình với kích thước, hình dáng lớn nhỏ và hoa văn tinh tế khác nhau được bày trên kệ, khiến người ta nhìn vào mà lóa hết cả mắt.
Cô xoa xoa hai bàn tay trắng nõn, Ngôn Hy ngước đầu nhìn bộ sưu tập được đặt trên nơi cao kia mà lòng ngứa ngáy.
Bệnh cũ lại tái phát rồi, muốn ôm đi quá…
Chuyện này đã có được sự đồng ý của ông Đường từ lâu, nhưng lần nào cô đến cũng ôm đi mất một bình hoa của ông thế này thì có vẻ như không ổn lắm thì phải?
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, một cánh tay mảnh khảnh giơ cao, chính xác mà chộp lấy một bình hoa, lấy xuống rồi ôm vào lòng, động tác liền mạch lưu loát.
“Hihi.” Tìm được bảo bối, Ngôn Hy hết sức quý trọng mà xoa xoa chiếc bình, cười đến nỗi hai mắt cong cong sáng rực.
Cô ôm chiếc bình quay về, vừa mới xoay người lại, còn chưa kịp phòng bị gì đã phải đối diện với một gương mặt vô cảm.
Ngón tay trượt một cái, chiếc bình quý giá dễ vỡ đã “Choảng” một tiếng rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Con ngươi đột nhiên phóng bự ra, nụ cười trên đôi má tắt ngúm, Ngôn Hy nhìn người vừa tới, lại cúi đầu nhìn vật bị vỡ tan nát dưới đất kia, vô cùng tiếc nuối mà ngồi xổm xuống: “Bình hoa của mình…”
Theo bản năng mà định chìa tay ra nhặt nó lên, nhưng đột nhiên lại bị Trì Mặc chặn lại: “Đừng đụng vào.”
Bàn tay trắng nõn mềm mại rất chi là kiều quý, phải cẩn thận mà bảo vệ nó, vật sắc bén như vậy không được chạm vào dù chỉ một chút.
“Hic, sớm biết vậy đã ôm chặt hơn chút rồi.” Cô ôm đồm hết trách nhiệm vào mình, không hề có chút ý nào trách móc anh cả.
“Xin lỗi.” Trì Mặc trầm lặng ít nói đẩy tay cô ra, tự mình nhặt từng mảnh vỡ lên.
“Hầy, có ai trách anh đâu, là do tôi cầm không chắc mà.” Thấy anh vươn tay nhặt như vậy, Ngôn Hy vội vàng ngăn lại: “Anh đừng dùng tay không mà nhặt như thế, nguy hiểm đấy.”
“Không sao.” Đôi tay thô ráp thịt dày này của anh đã trải qua gió sương tàn phá từ lâu, sao có thể đánh đồng với da thịt thổi cái là vỡ của cô công chúa nhỏ chứ.
Lẽ ra anh không nên xuất hiện đột ngột thế này, dọa sợ cô công chúa nhỏ này rồi.
“Cô ôm bình hoa làm gì vậy?” Người đàn ông đang nhặt đồ, hơi cúi người, bị một vật gì đó màu hồng nhạt che mất tầm mắt, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt.
“Vì nó đẹp mà.” Cô thản nhiên nói: “Em thích sưu tập những chiếc bình đẹp.”
Giọng nữ mềm mại trong veo rót vào bên tai, Trì Mặc bỗng chốc hơi ngập ngừng, ánh mắt lóe lên, cảm xúc trong mắt tựa như nhuộm đặc một vệt mực đen.
Tiếp đến bên tai truyền đến một tiếng kêu nho nhỏ, ngón tay chứa vết chai dày của anh bị một đôi tay trắng nõn mềm mại ôm lấy: “Anh bị chảy máu rồi!”
Tầm mắt nhìn xuống, anh nhìn thấy ngón trỏ của mình bị quẹt ra thành một vết đứt, bị rỉ ra chút máu.
Loại vết thương nhỏ thế này đối với người đã từng trải qua muôn vàn gọt giũa như anh mà nói thì chẳng đáng là gì cả, nhưng cô gái nhỏ kiều quý này lại không chịu được, nhanh chóng lấy một đống đồ nhỏ từ túi đeo của mình ra.
Khăn giấy tiệt trùng dùng một lần, rồi lại một chiếc hộp nhỏ dẹt màu hồng phấn.
Trì Mặc thầm nói xấu quá thì cô gái nhỏ đã chụp lấy ngón tay anh, còn đặc biệt nghiêm túc mà thay anh lau kỹ “Miệng vết thương”, miệng lẩm bẩm: “Đã nói là nguy hiểm lắm mà.”
“Tôi không…”
Sao—
Còn chưa kịp nói hết thì một miếng băng cá nhân màu hồng phấn hình Cinnamoroll* đã được dán lên ngón tay anh.
Cô gái nhỏ còn có lòng dặn dò: “Phải coi chừng bị nhiễm trùng miệng vết thương đấy.”
(* Hình ảnh)
Trì Mặc: “…”
Tôi không yếu đuối như thế, cảm ơn.
Anh muốn nhanh chóng, ngay lập tức xé cái thứ tràn ngập hơi thở thiếu nữ này xuống.
Nhưng khi chạm đến ánh mắt trong veo như thuỷ tinh của cô, ngón tay cứng đờ lại không cách nào thực hiện được ý tưởng này, chỉ có thể để mặc cái thứ hồng hồng này dính trên ngón tay mình vậy.
Ngôn Hy mở hộp ra rồi tỉ mỉ đếm số lượng còn dư lại bên trong.
Cô thường mang những thứ này theo bên người, nó cũng không chiếm diện tích lớn, rất thuận tiện, nhưng bản thân thì chẳng dùng đến bao giờ, ngược lại đã mấy lần có công giúp đỡ bạn bè trong những trường hợp khẩn cấp.
“Lần này em cũng không đem theo nhiều băng cá nhân lắm, cho anh hai miếng, phải nhớ thay chúng nhé.” Vừa nói vừa lấy ra hai miếng đưa cho Trì Mặc.
“Không cần.” Trì Mặc cứng cổ từ chối.
Ngôn Hy khẽ hất cằm, ngước mắt nhìn anh, môi trên ngậm lấy môi dưới, không nói câu nào, ánh mắt trong veo gợn sóng có thể khiến người ta nộp ngay vũ khí mà đầu hàng.
“Cho tôi.” Người đàn ông nặn ra hai chữ từ kẽ răng.
“Ừm ừm!” Cô trịnh trọng đặt hai miếng băng cá nhân dễ thương vào tay Trì Mặc, hai mắt cong cong.
——
Chiếc bình hoa cổ bên ngoài tuy rất có giá trị cạnh tranh, nhưng so với Ngôn Hy thì nó giống một món đồ chơi vậy.
Ông Đường không hề có nửa câu trách mắng, ngược lại còn lo lắng cô có bị cứa vào tay hay không.
“Cháu không sao ạ, chỉ tiếc là chiếc bình hoa này không còn nữa.” Chiếc bình xinh đẹp không còn nữa rồi, đau lòng.
“Nếu cô bé Tiểu Hy đã thích, ông nội sẽ sai người chuyển hết những thứ đó qua cho con.” Cụ Đường vô cùng hào phóng với vị vãn bối mà cụ vô cùng cưng chiều này.
Ngôn Hy vội vàng xua tay lắc đầu: “Không cần không cần đâu ạ, con không cần những thứ đó nữa đâu.”
Dù ông nội Đường cam tâm tình nguyện tặng, nhưng cô cũng ngại nhận nó lắm.
Lúc này cô cũng không còn lòng dạ nào mà đi dạo nữa rồi, Ngôn Hy tạm biệt ông Đường rồi đi theo nữ giúp việc dẫn đường về phòng cho khách để nghỉ ngơi.
Bên này, Trì Mặc đã chủ động giải thích rõ ràng toàn bộ chuyện làm vỡ bình hoa.
Cụ Đường chống cây gậy, tầm mắt rơi vào vệt màu hồng nhạt trên ngón tay anh.
“Trì Mặc.”
“Có.”
“Hai ngày gần đây trong trang viên nhiều người, cậu đi theo bảo vệ tiểu thư đi.”
“Vâng.”
Lần này một mình Ngôn Hy sang chơi, bà nội Ngôn đã đánh tiếng từ trước.
Trong lòng các cụ, cô vẫn chỉ là một cô bé cần có người luôn luôn đi theo bảo vệ.
*
Phòng dành cho khách mà ông Đường sắp xếp cho Ngôn Hy là phòng thuộc một sân độc lập trong trang viên, vừa rộng rãi vừa yên tĩnh, lại có hương hoa thơm ngát cùng cô chìm vào giấc ngủ.
Bôn ba hai nơi quả thật là mệt mỏi, Ngôn Hy vừa ngã xuống giường là ngủ, lập tức rơi vào mộng cảnh hư ảo.
Bắt đầu từ năm 14 tuổi, năm nào cô cũng mơ một giấc mơ lặp đi lặp lại, rồi theo thời gian tuổi tác dần tăng, đến gần đây thì nó lại càng lặp lại thường xuyên hơn.
Trong giấc mộng ấy, cô nghe thấy giọng nói của chính mình đang hứa hẹn một điều gì đó với người khác.
Nhưng cô vẫn luôn không thấy rõ được hình dáng của người đó trông thế nào, mỗi lần tỉnh giấc đều nghĩ lại mà phát sợ.
Lần này cô ngủ đến chạng vạng mới tỉnh, Ngôn Hy ngồi ở đầu giường dụi dụi mắt rồi mặc quần áo vào.
Vừa mở cửa thì thấy một bóng người cao lớn đứng phía trước, cô chạy bước nhỏ sang: “Trì Mặc? Sao anh lại ở đây?”
“Ông Đường bảo tôi sang đây trông cô.”
“Phụt.” Cô không nhịn được mà cười phì phì thành tiếng: “Vậy nên anh cứ đứng mãi ở cửa thế này à? Ý của ông nội Đường có lẽ chỉ là trông em đừng để em đi lạc mất thôi mà.”
Cô biết Trì Mặc là tâm phúc của ông Đường, lại bị phái đến đây để bảo vệ cô, có hơi dùng dao trâu mổ gà.
Nhưng mà, trong lòng cô lại không bài xích.
Những người trợ lý bảo thủ kia khiến cô thấy căng thẳng.
Mặc dù những người trợ lý dí dỏm có thể chọc cho cô cười, nhưng cô vẫn thích tự mình làm việc hơn.
Trì Mặc lại hợp ý cô, sẽ không làm phiền đến cô, ở bên anh cũng không hề có cảm giác căng thẳng gì.
Ngày hôm sau mới thực sự là sinh nhật của ông Đường, mới sáng sớm đã lục đục có khách đến thăm, trang viên dần dần trở nên náo nhiệt hẳn.
Hôm nay cụ Đường không trông cô nổi, cô đành chơi một mình vậy.
Nhưng Ngôn Hy lại chẳng thể nào ngờ được, cô chỉ mới vừa chuồn đến cửa đã gặp phải Tần Tục trong bộ dạng áo vest giày da.
Thời gian ba năm đã đủ để thay đổi nhiều người nhiều thứ.
Ai mà đoán được chàng công tử phong lưu say sưa trong bụi hoa này lại có ngày sẽ cải tà quy chính.
Mấy năm nay Tần Tục cùng người anh em Hạ Diên Tiêu hợp sức nâng cả nửa bầu trời Dung Thành lên.
Phản ứng đầu tiên của Ngôn Hy khi gặp anh ta là trốn đi.
Bởi vì ấn tượng trước kia mà Tần Tục để lại trong cô quá sâu sắc, mà chỉ toàn là những ký ức kinh khủng, bất kể là chị dâu hay chị Giai Vân đều dặn dò cô phải tránh xa anh ta ra, mà cô cũng luôn làm theo như thế.
“Ngôn Hy.” Tần Tục đã phát hiện ra cô, liền giải thích với người bên cạnh mấy câu, rồi cất bước đuổi theo.
“Này, Ngôn Hy, bây giờ em có thể rút lại những lời em mắng anh lúc đầu được rồi chứ?” Không còn gọi cô là “Em gái” để chọc cô nữa, đáy mắt đã không còn sự tuỳ tiện của trước kia nữa, trông rất giống một quý ông hào hoa phong nhã.
“Tôi đã nói gì đâu?”
“…”
Biểu cảm trên mặt Tần Tục căng chặt, hít sâu một hơi.
Lúc đầu con nhóc lừa đảo này mắng anh ta là đồ trai hư, nói anh ta không sạch sẽ.
Sau này anh ta ôm những người phụ nữ dung nhan diễm lệ, chỉ cảm thấy toàn là một đám dung chi tục phấn*, không gợi dậy nổi cái hứng thú gì, đến nỗi mà anh ta gần như biến thành trai hư khắp thiên hạ luôn.
(*Dung(dong) chi tục phấn – 庸脂俗粉: dùng để chỉ người con gái bình thường/tầm thường, hay dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực, đại loại là chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa)
Anh ta cũng không biết dây thần kinh của anh ta bị chập ở chỗ nào mà lại đi cược với Ngôn Hy, rằng sẽ kỷ luật bản thân trong hai tháng.
Khi đó Hạ Diên Tiêu bị tai nạn xe khá nặng, sau khi khoẻ lại phải làm phục hồi chức năng, anh ta liền chủ động xông pha chiến trận mà tham gia hợp tác, thế mà thật sự lại càng ngày càng bước xa hơn trên con đường này.
Bây giờ anh ta cũng không phải là không có bạn gái, nhưng cũng không giống ngày trước, thay hết người này đến người khác.
Hồi tưởng lại những ngày tháng xa hoa đồi truỵ trước kia, ngay cả anh ta cũng không dám tin nổi bản thân đã đi được đến bước này.
Lần này, chắc cũng không nên mắng anh ta là trai hư nữa đâu nhỉ?
“Ừm ừm, anh không hư.” Ngôn Hy đáp lại anh ta.
“Qua loa.” Anh ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu lời của cô gái này là thật hay giả.
“Không thì sao? Anh còn muốn như nào mới được?”
“Em nhìn xem, anh đã thay đổi hoàn toàn rồi mà.
Không thì, em suy xét anh lần nữa nhé?” Từ ba năm trước Tần Tục đã biểu lộ rõ ý tứ của anh ta với cô, ngay cả người chậm tiêu như Ngôn Hy cũng đã hiểu rồi.
Nhưng mà…
Đề nghị này nhàm chán quá đi.
Cô không nhịn được mà đưa tay lên che miệng ngáp một cái, gương mặt Tần Tục dần mờ ảo trong con ngươi ngập nước của cô gái.
Sương mờ tan đi, cô lại lần nữa nhìn rõ được Tần Tục: “Anh…”
Tần Tục hơi cúi đầu chờ đợi phản hồi từ cô.
Ngôn Hy lấy tay ra: “Có thể nhường đường chút không? Anh cản đường tôi rồi.”
Tần Tục: “…”
Thái độ không hề thay đổi này của cô nhóc rõ ràng là nỗi nhục nhã đối với Tần Tục! Đã thế cô còn là công chúa nhỏ của nhà họ Ngôn, Đường lão lại còn cưng cô như cưng trứng hứng cô như hứng hoa, muốn động cũng không động nổi.
Lúc này, Ngôn Hy lại đột nhiên nở nụ cười.
Tần Tục vừa định mở miệng, lại thấy một bóng người nhỏ nhắn lướt qua người mình, như một con thỏ hoạt bát chạy về phía người đàn ông ở đầu hành lang bên kia.
Mà người đàn ông lạnh lùng cũng đồng thời nhìn về phía anh ta, ánh mắt sắc bén.
Tần Tục nhận ra đó là tâm phúc của Đường lão, đương nhiên sẽ không tiếp tục tiến lên.
“Trì Mặc.” Giọng nói mềm mại của Ngôn Hy lần nào cũng kéo dài ra khi gọi chữ “Mặc” trong tên anh, phảng phất như dịu dàng gấp hàng ngàn lần: “Sáng nay anh chạy đi đâu mất vậy? Em chẳng tìm thấy anh đâu.”
“Có việc.” Người đàn ông giải thích một cách lời gọn ý đủ, giọng điệu đều đều.
“Không phải là ông nội Đường bảo anh đi theo em sao?”
“…” Là trông em, đừng để em chạy lung tung ra ngoài, chứ không phải là không rời nửa bước.
“Ầy, tay anh đã khỏi chưa?” Cô phát hiện trên ngón tay Trì Mặc đã không còn dán băng cá nhân nữa.
“Khỏi rồi.”
“Cho em nhìn cái đi.”
Anh không hợp tác mà đưa tay ra sau.
Ngôn Hy cố ý lách qua, anh lại đưa tay về phía trước.
Vốn cũng chẳng phải chuyện gì lớn, nhìn hay không cũng chả sao, mà anh tránh né thế này lại chẳng khác nào chơi trò chơi, Ngôn Hy phải xem cho bằng được.
Cuối cùng anh giơ tay lên cao, cô gái nhỏ này nhảy cũng không với tới tay anh, chỉ có thể tóm lấy cánh tay anh lắc lắc: “Em xem cái thôi!”
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười hừ rất nhỏ, cũng nhanh chóng bị tiếng của Ngôn Hy át mất.
Cuối cùng cô dựa vào “Sức mạnh của riêng mình” mà kéo tay Trì Mặc xuống, mở tay anh ra kiểm tra, quả nhiên vết thương chỉ còn lại một vết sẹo.
“Khỏi thật rồi nè.”
Không giống như cô, trước đây bị xước một cái thôi mà đau đến tận hai ba ngày.
Cô vô thức vuốt ve vết sẹo đó, không chú ý đến vẻ mặt đầy khó chịu của người đàn ông bên cạnh, quai hàm căng chặt.
*
Tiệc đại thọ sắp bắt đầu, Ngôn Hy không đi dạo tiếp nữa mà quay về hội trường tổ chức tìm Kha Giai Vân.
Nghe nói lần này Ngôn Hy là người đầu tiên đến đây, Kha Giai Vân cũng thấy hiếm lạ: “Không phải là trước đây em còn phàn nàn rằng không thể ra khỏi cửa à?”
“… Bọn họ tiễn em đến sân bay, rồi lại phái người đến đón.” Không hề được tính là ra ngoài một mình nhé.
Kha Giai Vân cũng đã nghe kể về chuyện lúc nhỏ Ngôn Hy bị bắt cóc, nhưng cô ấy không phải người nhà họ Ngôn, cô ấy không xen vào được.
“Em tìm một người bạn đáng tin cậy để đi cùng, thương lượng với người nhà đi.”
“Không được đâu, bà nội em nói, bạn bè thì cũng có lúc sơ suất.”
Thực ra những người khác thì vẫn ổn, mà người một mực không cho lại chính là bà nội Ngôn.
Ba đời nhà họ Ngôn chỉ có một cô cháu gái này, bà cụ không tài nào an tâm nổi.
Bạn bè hợp cạ thì có thể chơi chung được với nhau, nhưng lại không thể chăm sóc cho cô đến từng li từng tí như người nhà được.
Di chứng của việc bị bắt cóc cả đời này cũng không thể xoá bỏ được, vậy nên trưởng bối nhà họ Ngôn sẽ không buông tay để cô tự lập.
Dựa vào của cải của nhà họ Ngôn, cho dù có cung phụng Ngôn Hy sống như một cô công chúa cả đời này thì sẽ vẫn nuôi nổi thôi.
“Em không muốn ở cùng với người nhà mình, mà bọn họ cũng không đồng ý để em ở với bạn.
Không thì…” Đầu Kha Giai Vân lóe lên một tia sáng: “Em tìm một vệ sĩ đi theo em một tấc cũng không rời, kiểu bảo vệ em toàn bộ hành trình ấy, như vậy thì an toàn quá luôn ấy chứ.”
Hai mắt Ngôn Hy sáng lên.
“Vệ sĩ thì nghe lời em hết đúng không ạ?”
“Đương nhiên rồi, em là bà chủ, chắc chắn sẽ nghe theo lời em hết.
Em muốn đi đâu chơi thì đi đó, anh ta chỉ cần chịu trách nhiệm về sự an toàn của em thôi.
Cái mà người nhà em lo lắng không phải là sự an toàn của em đấy sao.”
“Chị Giai Vân, chị thông minh quá đi!”
“Thường thôi thường thôi, là do em bị trói buộc quá lâu nên bị kẹt trong đó luôn rồi.” Chính là bởi vì sự bảo vệ từ ngày này tháng khác, khiến người nhà họ Ngôn và cả chính Ngôn Hy đều hình thành một suy nghĩ định hướng.
Nếu như không nghĩ cách bước được bước đầu tiên, vậy thì sẽ vĩnh viễn dậm chân tại chỗ thôi.
Tìm một vệ sĩ, kiểu rất chi là giỏi ấy, đi theo cô không rời bước nào, bảo vệ cho sự an toàn của cô.
Ngôn Hy vạch tay ra đếm hết một vòng, một bóng người toàn thân đen thui dần hiện lên trong tầm mắt cô, Ngôn Hy toét miệng cười: “Em nghĩ ra rồi!”
Cô phải tìm đến ông nội Đường để mượn Trì Mặc, để Trì Mặc dắt cô đi chơi!*Tác giả có lời muốn nói:
Câu hỏi điền vào chỗ trống:
Anh trai thì dùng du lịch để theo đuổi vợ, vậy em gái thì dùng ____?.