—— Dòng hồi ức ——
Bảy tám bé trai bé gái nhỏ tuổi nằm trong căn phòng nhỏ lờ mờ chập hẹp, lớn hơn mười tuổi có, nhỏ tầm năm sáu tuổi cũng có.
Để đề phòng tình huống ngoài ý muốn, những người tàn nhẫn đó còn cho bọn họ uống thuốc, ý thức không tỉnh táo, cho dù có tỉnh lại cũng không có sức giãy giụa.
Vả lại, hai tay đã sớm bị dây thừng lớn trói lại.
Có đôi khi bọn họ bị thả ở trong phòng, có đôi khi sẽ bị xem như hàng hóa mà vận chuyển lên xe, mỗi khi đến “Điểm đến”, nhân số lại dần dần giảm bớt, bởi vì những đứa trẻ kia đều bị bán đi.
Có người thích trẻ nhỏ, dễ nắm trong tay.
Có người thích cơ thể khỏe mạnh, dễ nuôi.
Có người chỉ thích con trai.
Một vài người mua coi trọng khuôn mặt xuất chúng của Ngôn Hy, lại sợ nuôi không tốt.
Dù sao đối với những người đó mà nói, gương mặt vẫn còn thua so với thân thể khỏe mạnh,
Cứ như vậy, chỉ còn lại Ngôn Hy và một cô bé chừng mười tuổi bị nhốt cùng một chỗ.
Bị chuyển đi vài lần, cô mơ hồ nghe thấy vợ chồng buôn thương lượng muốn tìm người mua bọn cô một lần nữa, bán một giá tốt, vì vậy bọn cô lại bị đưa lên xe, chở đi nơi khác.
Lộ trình lần này vô cùng xa xôi, mơ mơ màng màng tính toán thời gian, gần như là chạy từ sáng cho tới khi bầu trời tối đen.
Đôi vợ chồng đó họ Lý, lần này hai người bọn họ tạm thời bị mang về nhà họ Lý, nhốt vào phòng củi.
Phòng chứa củi này rất bẩn, mặt đất đều là bụi đen như mực, xung quanh chất đầy các loại cành cỏ khô.
Đến buổi tối những người đó cũng không cho bật đèn, luôn có thể nghe thấy những tiếng chi chi của chuột.
Bé gái bên cạnh sợ đến mức khóc to, Ngôn Hy cũng rất sợ, nhưng cô chỉ có thể kiềm chế cắn chặt môi: “Em đừng khóc, đánh thức kẻ xấu này thì không xong đâu.”
Bị bắt tới vài ngày, thời gian để khóc lóc ầm ĩ đã qua, nếu như không nghe lời sẽ bị đánh.
Những người đó cũng rất thông minh, sẽ không trực tiếp đánh vào mặt và để lại vết thương trên cơ thể, mà là sử dụng loại phương thức khác chọn nơi đau nhất để xuống tay.
So với loại đau khổ này, ở cùng với lũ chuột có là cái gì?
Ánh trăng dần dần lên cao, từ ngoài cửa sổ tiến vào, mượn ánh trăng mờ ảo, Ngôn Hy lần mò ở chốn xa lạ, đi tới bên cạnh cánh cửa.
Không thể nghi ngờ, cửa đã bị khóa lại từ bên ngoài, tuyệt nhiên không mở ra được.
Cô lại tìm đến cửa sổ mờ mịt, cửa sổ từ bên trong có thể mở, nhưng trước cửa sổ đã bị dựng khối gỗ thẳng đứng đóng đinh, vừa vặn chỉ có thể vươn tay ra.
Trừ cái đó ra, không có lối thoát nào nữa.
Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nước mắt lã chã rơi xuống, Ngôn Hy bụm chặt miệng không để cho mình phát ra âm thanh, sợ bị trừng phạt.
“Chị ơi, chúng ta phải làm sao bây giờ? Em nhớ bố mẹ, huhuhu…” Cô gái nhỏ thật sự không nhịn được, phóng đại nội tâm tuyệt vọng: “Em sẽ không còn được gặp lại bố mẹ nữa phải không?”
“Không nên bỏ cuộc, bọn họ nhất định sẽ đến tìm chúng ta.” Là chị lớn, Ngôn Hy cố gắng an ủi em gái nhỏ tuổi hơn mình, nhưng thực tế trong lòng cũng đầy khủng hoảng như cô bé đó.
Cô cuộn người lại thành một vòng, tìm kiếm cảm giác an toàn, yên lặng cầu nguyện trong lòng.
Anh trai, bà nội, mẹ…
Bao giờ mọi người mới có thể tìm được Tiểu Hy, em rất sợ.
Hai cô gái trải qua một buổi tối căng thẳng và sợ hãi.
Sáng sớm ngày thứ hai, cửa gỗ bị đẩy ra, ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, Ngôn Hy lập tức giật mình tỉnh giấc.
Cô ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn, hương vị rau xanh nhạt nhẽo và bát cháo so với sơn hào hải vị trước kia hoàn toàn không đáng nhắc tới, nhưng bây giờ lại chính là thứ duy nhất các cô có thể ăn được để lấp đầy bụng tiếp tục sống.
Ngôn Hy đột nhiên ngẩng đầu, không phải là vợ chồng nhà họ Lý, mà là một thiếu niên dáng người rất cao và gầy.
Da anh có hơi đen, thời điểm đặt chén cơm xuống Ngôn Hy để ý tới tay anh, mười ngón tay bị chai, vừa nhìn là biết phải làm việc quanh năm.
Vẻ mặt thiếu niên lạnh như băng, cô gái nhỏ mười tuổi vừa nhìn anh một cái liền bị dọa đến lùi về phía sau.
Ngôn Hy lén lút nuốt xuống một ngụm nước miếng, cẩn thận quan sát từng nhân vật mới mà mình tiếp xúc.
Thiếu niên đặt chén đũa xuống rồi rời đi, một câu cũng chưa nói.
Chờ sau khi anh đi, hai cô gái mới dám cầm lấy chiếc đũa, nhanh chóng nuốt.
Thức ăn không nhiều lắm, dù cho sức ăn của hai cô gái rất nhỏ nhưng cũng nhanh chóng chia ra.
Lúc mới tới có người làm ầm ĩ, cố ý đập vỡ bát không chịu ăn, kết quả là bọn họ thật sự không cho người đó ăn cái gì, cuối cùng đói đến hai mắt mơ màng ngủ cũng không yên giấc, khóc lóc xin được ăn cơm.
Nói chung, trong tình cảnh này mà còn nóng nảy, chỉ có chính mình chịu khổ mà thôi.
Cả ngày vợ chồng nhà họ Lý cũng không xuất hiện, tới đưa cơm chính là thiếu niên dáng người thật cao kia.
Ngôn Hy suy đoán thân phận của anh, hơn phân nửa là một thành viên của bọn buôn người kia, nhưng dáng dấp của anh không giống chút nào.
Khi anh quay lại thu bát đũa chuẩn bị rời đi, Ngôn Hy bỗng nhiên lấy dũng khí gọi: “Anh ơi.”
Giọng của cô gái vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, nghe mềm mại như kẹo đường, động tác của thiếu niên dừng lại.
“Đây là nơi nào vậy ạ?” Cô cẩn thận từng li từng tí mở miệng.
Thiếu niên nâng mắt, ánh mắt rơi vào trên người cô, chỉ dừng lại vài giây, sau đó không chút do dự bỏ đi.
Ngôn Hy nghi ngờ anh là người câm, căn bản sẽ không nói.
Vợ chồng nhà họ Lý tuy rằng ồn ào, nhưng lại dễ thăm dò tính cách.
Thiếu niên này từ đầu tới cuối đều chỉ có một biểu cảm, căn bản không thể đoán ra thân phận của anh, hoặc là, xấu xa tới mức nào?
Mấy ngày nay thỉnh thoảng gặp được vợ chồng nhà họ Lý, mỗi lần hai người kia xuất hiện, dường như hai vợ chồng vẫn chưa bàn chuyện giá cả ổn thỏa được với phía bên kia, cho nên các cô vẫn tiếp tục bị nhốt ở phòng chứa củi của nhà họ Lý.
Thiếu niên kia mỗi ngày đều đúng giờ tới đưa cơm cho các cô, Ngôn Hy tinh mắt phát hiện, cánh tay của anh bỗng nhiên xuất hiện hai vết đỏ.
“Anh ơi, tay anh bị thương sao?” Cô thử giao lưu với thiếu niên kia một lần nữa, tầm mắt của anh đặt trên người cô lâu hơn lần trước, nhưng vẫn không mở miệng.
Ngôn Hy mất mát nhắm mắt lại.
Lẽ nào ngoại trừ bị giam ở đây chờ bọn buôn người chuyển đi, thì chẳng thể có lối thoát nào sao?
Vào buổi tối ầm ầm sấm vang, mưa suốt đêm, nửa đêm nhiệt độ hạ xuống, các cô ở phòng củi không có vật để che, hai cô gái lạnh đến phát run, chỉ có thể ôm lấy nhau sưởi ấm.
Đến ngày thứ hai Ngôn Hy bắt đầu phát sốt.
Vợ chồng nhà họ Lý mua thuốc cho cô, chỉ là thuốc cảm mạo, không dựa vào tình trạng cơ thể của cô để khám bệnh, uống cũng không tốt lên.
Người mua lúc đầu chỉ đích danh muốn dẫn Ngôn Hy đi quyết định đổi thành bé gái khỏe mạnh, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn em gái nhỏ mười tuổi kia bị đưa đi, đầu đau như muốn nứt ra.
Vợ chồng nhà họ Lý đương nhiên không muốn bỏ tiền cho cô đi bệnh viện, mặt khác cũng sợ bị bại lộ thân phận.
Phòng củi ẩm ướt lạnh lẽo, tiếp tục ở đây khiến cho bệnh tình của Ngôn Hy chỉ biết nặng thêm, ngộ nhỡ người không còn nữa, bọn họ lợi bất cập hại.
Vì vậy vợ chồng nhà họ Lý đưa Ngôn Hy vào cửa, trói hai chân lại ném vào một góc phòng khô ráo.
“Tiểu Mặc, hai ngày này để con bé kia ở phòng của mày.”
Thiếu niên không lên tiếng.
Kinh nghiệm từ nhỏ tới lớn nói cho anh biết, câu nói kia chỉ là thông báo, anh hoàn toàn không có cơ hội phản bác.
Đến buổi tối Ngôn Hy sẽ ho khan, căn phòng của Lý Mặc cùng phòng của vợ chồng nhà họ Lý ở hai bên, cách xa nên không nghe thấy được, đây mới là tính toán của vợ chồng nhà họ Lý.
Màn đêm buông xuống, người ở đây lên giường ngủ từ sớm, Lý Mặc vào phòng, lập tức đi đến chiếc giường gỗ cứng, vén tấm thảm mỏng lên nằm trên đó.
Đối mặt với nỗi sợ không rõ, Ngôn Hy đã không còn cố ý thử đi thăm dò suy nghĩ của Lý Mặc như hai ngày trước nữa, bây giờ cả người cô đều khó chịu.
Cổ họng của cô rất khô, trong lòng như có lửa đốt, miệng lưỡi co rút, ngay cả nước bọt cũng chưa từng nuốt.
Cô chống hai tay đứng lên, ngón tay dán vào mép giường: “Anh trai.”
Thiếu niên trên giường đột nhiên mở mắt ra.
“Nước, muốn uống nước, khát.” Giọng nói của cô gái khàn khàn, hoàn toàn khác biệt với âm thanh mà anh nghe thấy mấy ngày hôm trước.
Mãi không được đáp lại, ngay lúc Ngôn Hy chuẩn bị từ bỏ, Lý Mặc bỗng nhiên xoay người xuống giường, đi ra ngoài đem một chén nước nguội đưa cho cô.
Tựa như một người đi trên sa mạc tìm được ốc đảo, Ngôn Hy ôm lấy chén, lần đầu tiên rót vào miệng chật vật như vậy.
“Cảm ơn anh.” Cô uống nước trong chén đến một giọt cũng không chừa.
Lý Mặc ngước mắt đưa ra một ánh nhìn, bình luận: “Nói cảm ơn với một người xấu nhốt cô lại, ngu xuẩn.”
Ngôn Hy giật giật khóe miệng, muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại nói không ra lời.
Cô biết thân phận của Lý Mặc, nhưng ngoại trừ ngoan ngoãn ở trước mặt anh thì còn có thể làm gì? Cũng không thể liều mạng mắng anh một trận, lúc đó người xui xẻo tuyệt đối chính là cô.
Trong lúc Lý Mặc đang định không quan tâm cô và ném cô về góc tường lần nữa, một cái tay nhỏ đột nhiên khoát lên ngón tay anh: “Anh, hình như em lại phát sốt.”
“…”
Sau đó là nửa phút trầm mặc.
Lý Mặc đưa tay sờ lên trán cô, xoay người rời khỏi phòng, không bao lâu sau lại bưng tới một chậu nước lạnh, đắp khăn ướt lên trán cô.
Thoáng thấy hai chân của cô bị trói chặt, Lý Mặc trực tiếp cầm dao cắt đứt, ném xuống dưới gầm giường.
Anh tiện tay lau khô khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của cô, đợi đến khi một khuôn mặt trắng noãn lộ ra, Lý Mặc không khỏi thả chậm động tác, sợ dùng sức một chút cũng có thể làm đỏ một lớp da của cô.
Diện mạo xinh đẹp như vậy, chẳng trách lúc đó anh nghe thấy bố mẹ bàn bạc, muốn dùng khuôn mặt này của cô đổi lấy một cái giá tốt.
Nếu như không phải vì thân thể xinh đẹp yếu ớt này, tuyệt đối sẽ không bị giữ lại đến bây giờ.
Thời điểm Lý Mặc giơ tay lên, tay áo bị rơi xuống, trên cánh tay lộ ra dấu vết từng bị dùng cành trúc quật, Ngôn Hy mới phát hiện, không chỉ có hai cái lúc đó cô nhìn thấy.
Có thể là thời gian đã lâu, dấu vết này tương đối nhạt, nhưng vết đỏ mấy ngày trước nhìn thấy vẫn rõ ràng như cũ.
Ngôn Hy khe khẽ chạm vào cánh tay anh: “Anh, tay anh còn đau không?”
Cả người Lý Mặc ngẩn ra.
Anh da dày thịt béo, chịu đòn như cơm bữa, từ trước tới giờ đều chưa có ai hỏi anh một câu, có đau hay không?
Thậm chí ngay cả chính anh cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này, vậy mà lại bị một cô gái bị lừa tới hỏi.
Lý Mặc thu chiếc khăn lông đang đắp trên trán cô lại cười lạnh một tiếng: “Còn có tâm tư quan tâm người khác.”
Nghe thấy giọng điệu khó chịu của anh, Ngôn Hy ngậm miệng, bị Lý Mặc đuổi về góc.
Chờ sau khi Lý Mặc lên giường, Ngôn Hy nhìn chằm chằm cánh cửa, đứng lên trong bóng tối, vịn vào tường đi về phía trước.
Trong phòng bất chợt vang lên một giọng nói: “Khuyên cô một câu, cửa đã bị khóa, bên ngoài trời bầu tối đen mưa xối xả, đừng nghĩ đến việc chạy trốn.”
Dưới điều kiện thế này, cô trốn không thoát, nếu như bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị đòn một trận.
Ngôn Hy đứng bất động tại chỗ, cũng không chịu lùi lại, lúc này bên ngoài cửa sổ có tiếng sấm chớp rền vang, cô bị dọa sợ đến hét lên một tiếng lùi về phía sau.
Lúc sấm đánh, cơ thể nhỏ bé co lại thành một nhúm, trốn trong góc tối như một chú cún lưu lạc.
Cho đến khi tiếng sấm chấm dứt, cô gái nhỏ với cơ thể không thoải mái mê man ngủ thiếp đi.
Lý Mặc lăn qua lăn lại ở trên giường không ngủ được, cuối cùng, anh vén chăn xuống giường, đi tới bên cạnh nhóc đáng thương, đứng ở đó do dự hồi lâu, cúi người ôm cô lên giường.
Ngôn Hy chợt giật mình tỉnh giấc, đôi mắt màu trà hoảng sợ nhìn anh trong ánh đèn yếu ớt.
“Không được phép nói, ngủ.” Lý Mặc vén tấm chăn mỏng ném lên người cô, giọng diệu hung dữ, mình thì nằm ở bên ngoài, để lại cho Ngôn Hy đầy đủ không gian.
Ngôn Hy ló đầu ra từ trong chăn, rốt cuộc xác nhận, thiếu niên trước mắt và hai vợ chồng độc ác kia không giống nhau.
Có thể, cô còn có cơ hội tự cứu mình…
Ván giường rất cứng, nhưng so với mặt đất lạnh lẽo, cuối cùng cũng có một chỗ có thể ngủ.
Nửa đêm nhiệt độ hạ xuống, cô bắt đầu cảm thấy lạnh, chui thẳng vào trong chăn.
Lý Mặc trời sinh cơ thể ấm áp, đắp chiếc chăn đơn bạc, đối với Ngôn Hy mà nói thì nhiệt độ không đủ, cô mơ mơ màng màng tìm kiếm nguồn nhiệt.
Bỗng nhiên bị ôm lấy, cả người Lý Mặc cứng đờ, tim bỗng đập nhanh.
Anh vươn tay đẩy Ngôn Hy ra, cô khẽ nhíu mày, nhưng cũng không bao lâu sau, lại nghiêng người sát lại bên này.
Cả buổi tối Lý Mặc không thể ngủ ngon giấc, ngày thứ hai cô gái nhỏ mới hồi phục được một chút tinh lực lại nhìn anh nói: “Anh trai, anh là người tốt.”
Khoảnh khắc đó, trong lòng Lý Mặc vô cùng xúc động.
Từ nhỏ anh đã cùng bố mẹ sinh hoạt ở ngọn núi lạc hậu này, chưa từng đọc sách, chẳng qua là ngày qua ngày ở đây làm việc, giống như ếch ngồi đáy giếng.
Mấy năm nay, anh liên tục nhìn thấy những cô gái trẻ bị bán tới đây làm con dâu, còn có một số trẻ em chưa trưởng thành.
Không có ai dạy anh cái gì đúng cái gì sai, ở trong hoàn cảnh này mưa dầm thấm đất, dần dần trở nên chết lặng, thậm chí anh còn không biết hành vi xấu xa đó là vi phạm pháp luật.
Vợ chồng nhà họ Lý một năm gần đây mới bắt đầu bước vào “Nghề mới”.
Lần đầu tiên nhìn thấy những đứa trẻ ở nhà mình, anh cũng đã từng nghi hoặc, sau đó cũng biết, bố mẹ đưa những người đó về là để đem bán.
Dần dần, anh nghe được đủ loại lời nói của những người bị mang về, mới bắt đầu ý thức được, việc bố mẹ làm là sai.
Anh mê man, không biết phải thay đổi hiện trạng thế nào.
Từ nhỏ tới lớn, không nghe lời sẽ bị ăn đòn, bố mẹ anh làm loại việc này, dường như anh không có lý do gì để phản kháng.
Ba bữa ăn trong nhà do anh phụ trách, nhiệm vụ đưa cơm rơi vào người anh, có đôi khi sẽ bị người khác ôm lấy đùi cầu xin cứu mạng, có khi sẽ bị mắng chửi té tát.
Nói chung, chưa từng có ai cảm thấy, anh là người tốt.
–
Vợ chồng nhà họ Lý vừa đi ra ngoài, Ngôn Hy có đầy đủ thời gian đơn độc ở chung cùng Lý Mặc.
“Anh trai, anh tên gì?”
“Lý Mặc.”
“Em là Ngôn Hy.”
“Hy nào?”
“Hy trong thần hy*.” Cô nhớ Lý Mặc chưa từng được đi học: “Có giấy bút không? Em viết cho anh xem.”
(*Nghĩa là tia nắng ban mai)
Lý Mặc nhíu mày.
Anh chỉ nhận biết được một ít chữ đơn giản, từ trước tới giờ chưa từng đi học, trong phòng ngay cả giấy bút cũng không có, dứt khoát nhặt một hòn đá cho cô: “Viết trên mặt đất.”
Ngôn Hy Ngôn Hy cầm bút viết ra chữ “Hy”.
Thấy Lý Mặc nghiêm túc nhìn, cô lại chậm rãi viết thêm một lần nữa.
Hai chữ đặt song song, Lý Mặc thuận miệng thì thầm: “Hy Hy.”
Anh quay đầu lại, nhìn thấy hai mắt Ngôn Hy cong cong cười với anh.
Từ lúc Lý Mặc sinh ra đến bây giờ, đó là nụ cười rạng rỡ nhất, xinh đẹp nhất, đã nhìn thấy là không thể quên được.
Sau đó, Ngôn Hy lại hỏi đến vết tích trên tay anh lần nữa.
Nghe nói là do bố mẹ đánh, cô không tin nổi: “Sao bọn họ lại có thể ra tay mạnh như vậy, lẽ nào anh không phải là con ruột sao?”
“Có lẽ thật sự không phải.” Trước đây chưa từng nghĩ tới, mãi cho đến khi vợ chồng nhà họ Lý kinh doanh buôn người, thời điểm bị đánh, anh nghĩ rằng mình cũng là bị mua đến.
Chỉ là anh ở trong núi này đã quá lâu, không thể nghiệm chứng được, cũng không muốn chống lại quá khứ.
“Nếu như anh là bị mua tới, vậy em sẽ mua anh về.” Ngôn Hy lòng đầy căm phẫn.
Lý Mặc không nhịn được mà cong khóe miệng, nhưng rất nhanh, khuôn mặt tươi cười liền biến mất.
Có phải cô đã quên hay không, mình là người sắp bị bán?
“Anh, nói nhỏ cho anh biết, nhà của em rất có tiền.
Chi chằng chúng ta hợp tác đi, anh dẫn em ra ngoài, em giúp anh điều tra rõ chân tướng, lúc đó anh cũng không cần ở ngọn núi khép kín này nữa.
Bên ngoài có rất nhiều món ăn ngon và thú vị, anh còn có thể đi học.”
Trong cuộc trò chuyện đó, Ngôn Hy thám thính ra không ít chuyện của Lý Mặc.
Từ nhỏ tới lớn anh đều sinh hoạt ở đây, những chuyện mà anh trải qua không hề phức tạp, anh chưa từng đi học cũng chưa từng trải qua thế giới tươi đẹp bên ngoài, đó cũng là lý do Ngôn Hy dùng những thứ này để dụ dỗ anh.
Nhưng không đợi cô xúi giục Lý Mặc, người mua tiếp theo đã tìm được.
Kỳ vọng trong lòng thật vất vả mới nổi lên lại bị đánh tan, buổi tối Ngôn Hy ở trên giường ôm đầu gối khóc.
Lý Mặc đứng ở cửa, nghe được tiếng khóc yếu ớt của cô, trái tim như bị nắm chặt.
Bệnh cảm của Ngôn Hy còn chưa hoàn toàn khỏe lại, lại thêm vấn đề về tâm lý, sốt cao nhiều lần.
Lúc này vợ chồng nhà họ Lý cũng chẳng quan tâm cô: “Chỉ là phát sốt thôi, không chết được, ngày mai người sẽ tới dẫn nó đi nói, không cần để ý tới chuyện này.”
“Anh ơi.”
“Em rất khó chịu.”
Lý Mặc dùng tất cả các biện pháp hạ nhiệt mà anh biết, nhưng lại không hồi phục như lần trước.
Anh ôm cô gái nhỏ đang dần dần suy nhược, trái tim phập phồng kịch liệt, trong đầu xuất hiện một chủ ý to gan.
Nhưng rất không khéo, vợ chồng nhà họ Lý ngày thứ hai cũng không có ý định ra ngoài, bởi vì bọn họ đang đợi người tới đây dẫn Ngôn Hy đi.
Lý Mặc đứng ở cửa nghe trộm thấy tiếng cười của bọn họ, ngón tay dần dần siết chặt.
Nhân lúc bọn họ không ở phòng ngủ, Lý Mặc lén đi vào, sau đó lại trở về phòng của mình.
Sắc mặt của cô gái nằm ở trên giường tái nhợt, vậy mà bố mẹ của anh lại vô lương tâm chỉ một lòng tính toán bán cô với một giá tốt.
Lý Mặc không biết cảm giác lúc đó là thương hại, nhưng anh đã trả giá.
Ngôn Hy hé mắt, nhìn thấy Lý Mặc lấy tiền ra từ trong một cái bình giống như bình hoa.
Đó là tất cả tiền của Lý Mặc, lẻ loi rải rác, cộng lại còn chưa đủ một trăm.
Lý Mặc đặt toàn bộ tiền lẻ cùng với hai trăm anh vừa lấy được từ phòng của bố mẹ để chung một chỗ, nhét vào trong túi, đi tới bên cạnh Ngôn Hy: “Đừng khóc, anh dẫn em đi bệnh viện, đưa em về nhà.”
Lần đầu tiên anh mạnh mẽ đi ngược lại với mệnh lệnh của bố mẹ như vậy, chỉ vì, anh nảy sinh lòng thương hại với cô gái nhỏ khác.
Mặc dù vợ chồng nhà họ Lý sẽ có lúc đánh chửi con cái, nhưng cũng bởi vì từ nhỏ nuôi ở bên người, nên không đề phòng anh.
Vì vậy Lý Mặc rất nhanh đã tìm được cơ hội, mang theo Ngôn Hy lặng lẽ rời đi.
Thể lực của Lý Mặc rất tốt, lại quen thuộc đường núi, cõng cô đi tắt qua đường nhỏ, tránh được tất cả mọi người.
Ngôn Hy chỉ nhớ rõ, đoạn đường kia thật sự rất xa, khoảng cách một người tay không bước đi cũng sẽ mệt.
Nhưng Lý Mặc lại cõng cô trên lưng, một khắc cũng chưa từng thả cô xuống.
Lý Mặc sợ cô mất cảm giác mà bất tỉnh, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với cô.
“Anh, em nhất định sẽ báo đáp anh.” Thiếu niên không lớn hơn cô bao nhiêu, vào thời điểm cô cần giúp đỡ nhất, vì cô chống đỡ một mảnh trời.
Cô ghé vào trên lưng của Lý Mặc, khóc đến nước mắt mơ hồ.
“Muốn báo đáp anh thế nào?”
“Không biết.” Ngôn Hy mệt mỏi nhắm mắt lại: “Anh muốn cái gì?”
“Vậy cho anh tiền đi, tiền rất quan trọng.” Nếu như anh có tiền, sẽ có thể dẫn cô gái nhỏ mà anh đau lòng đi xem bệnh, không cần lo lắng cô bị người khác mang đi.
Trải qua chuyện này, lần đầu tiên Lý Mặc cảm nhận được, tầm quan trọng của tiền.
“Em có tiền.” Ngôn Hy hít mũi một cái, nói ra lời trong lòng mình: “Em nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua anh về.”
Khi đó ý thức của cô đã bị thiêu đến hồ đồ, chịu ảnh hưởng nhiều ngày, lại dùng chữ “Mua”.
Nhưng Lý Mặc hiểu được tâm ý của cô.
Gần đến chân núi, thời điểm Ngôn Hy cho rằng mình rốt cuộc đã thoát khỏi khốn cảnh, vợ chồng nhà họ Lý lại sít sao đuổi theo, chặn bọn họ ở chân núi.
Sau đó vợ chồng nhà họ Lý mới phát hiện không thấy hai người, gọi khắp nơi, không tìm thấy người đâu, bọn họ mới phát hiện ra mọi chuyện không ổn.
Đều là người quen thuộc đường núi, thân thể vợ chồng nhà họ Lý khỏe mạnh lại không phải mang theo vật nặng, tốc độ đương nhiên là nhanh hơn, bắt kịp vào phút cuối.
Lý Mặc xoay người chạy, nhưng lưng anh cõng người, cộng thêm mấy giờ liền mệt mỏi, thể lực sớm đã không chống đỡ nổi.
“Mày là đồ ăn cháo đá bát! Ông đây nuôi mày nhiều năm như vậy, mày lại báo đáp ông như vậy.” Bố Lý rút ra một cành trúc đánh người.
Sợ Ngôn Hy ở trên lưng bị thương, Lý Mặc đặt cô xuống che chở trước người, chống lại từng trận đòn roi ác độc.
Vợ chồng nhà họ Lý vừa đánh vừa chửi bới, Ngôn Hy sớm đã khóc, Lý Mặc lại gắt gao che chở cô không buông.
“Đừng đánh, đừng đánh anh trai.”
“Anh, anh buông em ra.”
Cành trúc sắc bén xẹt qua khóe mắt anh, mang theo một dòng máu, Lý Mặc cắn chặt răng, không chịu buông tay.
Anh sợ mình vừa buông tay ra, Ngôn Hy sẽ bị mang về núi địa ngục lần nữa, cô đã không thể chịu đựng được nữa.
“A——”
Dù cho Lý Mặc đã cố ý che chở, cành trúc cuối cùng vẫn rơi vào chân của Ngôn Hy, trong nháy mắt hiện lên một vết tích thật sâu.
Lý Mặc cúi đầu ghé vào bên tai cô: “Hy Hy, đợi lát nữa chạy cùng anh.”
Khi cành trúc lại lần nữa vung đến, Lý Mặc đột nhiên vươn tay bắt lại, cắn răng bắt đầu phản kích.
Anh biết rõ bố mẹ của mình là hạng người gì, cho nên chưa từng nghĩ tới đi theo họ giảng đạo lý.
Anh muốn bảo vệ Ngôn Hy, chỉ có thể dựa vào năng lực giành phần thắng.
Lý Mặc đột nhiên đánh trả làm hai vợ chồng nhà họ Lý trở tay không kịp, anh nhắm đúng thời cơ lôi kéo Ngôn Hy chạy về phía trước.
Mẹ Lý tức giận thuận tay nhặt tảng đá ở ven đường ném về phía trước, cô gái nhỏ mảnh mai lần đầu tiên lấy dũng khí, bảo vệ ân nhân của mình.
Máu đỏ từ sau ót xuôi theo gáy chảy xuống.
*
Lý Mặc lần thứ hai tỉnh lại, phát hiện mình đang ở bệnh viện, anh nhớ rõ lúc đó có một đám người chạy đến, mang bọn họ đi.
Lý Mặc gặp được một người đàn ông trẻ tuổi tự xưng là anh trai của Ngôn Hy, từ trang phục và lời nói cử chỉ của họ, thật không đơn giản.
Vợ chồng nhà họ Lý buôn người bị tống vào ngục giam, người nhà họ Ngôn cũng không gây khó dễ cho Lý Mặc.
Nguyên nhân là trước khi Ngôn Hy hôn mê liên tục nói anh là người tốt, là ân nhân.
Trải qua điều tra chứng minh, Lý Mặc cũng không có quan hệ máu mủ với người nhà họ Lý.
Theo lời khai của vợ chồng nhà họ Lý, khi Lý Mặc vẫn là trẻ sơ sinh đã bị bọn họ mua về núi, anh cũng là nạn nhân bị lừa đem bán.
Nhưng bởi vì thời gian đã rất lâu, lúc đó tuổi còn quá nhỏ, muốn tìm bố mẹ ruột không khác gì mò kim đáy bể.
Lý Mặc hết sức phối hợp cùng với cảnh sát tìm ra không ít người bị vợ chồng nhà họ Lý bán.
Thái độ nhận sai của anh rất tốt, quanh năm sinh hoạt ở trên núi bị che kín, cộng thêm là vị thành niên, cảnh sát sắp xếp chuyên gia dạy bảo.
Tội phạm đền tội, Ngôn Hy được người thân tìm thấy.
Lý Mặc tận mắt nhìn thấy y tá hai mươi tư giờ đồng hồ canh chừng ở trước giường bệnh của Ngôn Hy, trước cửa còn có bảo tiêu nghiêm ngặt túc trực chờ mệnh lệnh.
Lần đầu tiên thấy cảnh này Lý Mặc đột nhiên hiểu ra, Ngôn Hy không phải là một cô gái nhỏ mảnh mai, mà là công chúa nhỏ được nuông chiều.
Công chúa nhỏ sơ ý thất lạc nhân gian rốt cuộc cũng đã trở lại lâu đài ấm áp hoa lệ, Lý Mặc mừng cho cô.
Khi anh biết mình cùng nhà họ Lý không có quan hệ máu mủ, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng mơ hồ mong đợi cuộc sống mới mà công chúa nhỏ miêu tả.
Nhưng nguyện vọng của anh đã rơi vào khoảng không.
Sau khi tỉnh lại, công chúa nhỏ đã hoàn toàn quên mất anh——.