Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Bạch Ân không mặc quần áo, ông định dụ dỗ Trịnh Hòa làm theo mình. Cậu rụt lại trong góc sa lông, hai tay ôm lấy ngực. Bạch Ân thở dài, lắc đầu: “Trẻ con không thể dạy, gỗ mục không tạc được tượng.”

Trịnh Hòa lầu bầu: “Em là ‘trẻ con và gỗ mục’ bản update 2.0 đấy nhá.”

“Hửm? Em nói gì đó?” Bạch Ân bị Trịnh Hòa chọc cười, ông đưa tay ôm cậu vào lòng.

Trịnh Hòa vừa thấy đám cơ bụng của Bạch Ân liền thèm nhỏ dãi, cậu cắn lưỡi, vội nhắm mắt để khỏi né đi.

“Bảo bối, chúng ta làm bao lần rồi, sợ cái gì?” Bạch Ân đưa đầu lưỡi, liếm vòng quanh khóe mắt Trịnh Hòa, còn muốn dùng lực, tiến vào phía trong.

Trịnh Hòa nhắm tịt mắt lại, trái tim cậu nảy lên thình thịch, đầu lưỡi Bạch Ân cứ như có khả năng đặc biệt gì, chỉ cần nhẹ nhàng đảo qua lông mi và khóe mắt liền khiến cậu sung sướng đến tê dại.

“Mở.” lời nói của Bạch Ân đậm tính ra lệnh.

Trịnh Hòa bất giác mở rộng hai chân.

Bạch Ân buồn cười: “Tôi bảo em mở mắt, chứ không phải mở chân.”

Mặt Trịnh Hòa ửng lên, vừa thẹn vừa tức, cậu trừng ông một cái, ngoạm một miếng vào cánh tay ông, mãi đến khi dấu răng in rõ ràng mới vui vẻ đi sắp bát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui