Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Khả năng sinh tồn của Trịnh Hòa rất mạnh.

Cậu không biết tiếng nước J, nhưng chỉ bằng mấy chữ Hán ngẫu nhiên xuất hiện và đại thần Xdu, cậu học được xem TV, mấy hôm nay còn mê một bộ phim truyền hình. Bạch Ân thấy cậu vừa ngồi tra từ điển vừa trợn mắt nhìn màn hình, chỉ muốn nói, em có thể lên mạng tra bản tiếng Trung.

Em đã lên Xdu, sao không xem trên đấy chứ?

Nhưng chừng vài hôm sau, Bạch Ân rốt cuộc hiểu được rắp tâm khó lường của Trịnh Hòa.

“Cốc, cốc.”

“Trịnh Hòa, em ở trong đó à?” Bạch Ân nhẹ giọng hỏi, ông vừa chợt nhớ, hình như mình để chìa khóa thư phòng trong buồng ngủ. Mà cửa phòng ngủ lại không mở được.

Phía trong có tiếng rơi đồ, Bạch Ân nhíu mày, lại gõ cửa: “Trịnh Hòa, mở cửa.”

“Aiz, tới rồi tới rồi.” Trịnh Hòa chạy ra mở.

Bạch Ân hí mắt nhìn gương mặt đỏ hồng và vầng trán lấm tấm mồ hôi của Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa căng thẳng: “Chẳng phải… chẳng phải ngài làm việc ở thư phòng sao, sao bỗng nhiên quay lại?”

Bạch Ân cười cười: “Chợt nhớ có thứ quên lấy.”

“A, thế ngài đợi chút.” Trịnh Hòa đang định đóng cửa thì bị Bạch Ân dùng chân chắn: “Sao thế, em dối tôi lén lút làm chuyện gì?”

“Không có! Không có!” Trịnh Hòa lắc đầu.

Chuông báo động của Bạch Ân rung lên, trực giác nói cho ông, Trịnh Hòa đang chột dạ. Ông nhẹ nhàng đẩy chiếc cửa chắn giữa hai người, nhìn vào trong.

Trong phòng kéo rèm kín, giường hỗn độn, trên có đặt một laptop đã gập màn hình, để nghiêng ngả. Ngoài những điểm đó ra, không có gì khác so với lúc ông rời đi.

Bạch tiên sinh quay đầu lại nhìn Trịnh Hòa, bước về phía laptop, Trịnh Hòa chắn ông lại: “Ông đừng qua đó.”

“Vì sao?” Bạch Ân hỏi.

“Không vì sao cả… ông đừng qua là được!”

“Được thôi, ” đáng ngạc nhiên là, Bạch Ân dừng bước, xoa nhẹ đầu Trịnh Hòa nói: “Thế tôi đi làm việc tiếp.” nói xong liền quay người rời đi.

Trịnh Hòa bỗng nhiên thấy lòng bồn chồn, thấy Bạch tiên sinh đã đặt tay lên nắm cửa, cậu đột nhiên hô: “Bạch tiên sinh!”

Bạch Ân đứng lại, ngừng một lát, quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”

Hành động vừa nãy của Trịnh Hòa chỉ là vô thức, bị Bạch Ân hỏi, cậu liền không nghĩ được gì, đành nói: “Ừm, trưa nay ngài muốn ăn gì?”

Bạch Ân cụp mi, ngón cái của ông dán lấy ngón giữa, nhẹ nhàng xoay một vòng. Lúc ngẩng đầu lên, sắc mặt ông rất bình tĩnh: “Trưa nay tôi không về, em tự làm gì ăn đi.”

“A… ừm… vâng.”

Bạch Ân nhìn sâu vào Trịnh Hòa, rồi đóng cửa lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui