Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Hoàng hôn.

Bạch Ân ghi những đoạn video vào CD, đi vào đại sảnh.

“Bạch tiên sinh, ngài đã về.” Trịnh Hòa ló đầu ra từ phòng bếp, cười tủm tỉm nói.

“Ừm.”Bạch Ân gật đầu, cảm giác chua xót trào lên trong lòng. Ông muốn hỏi Trịnh Hòa, cậu có từng thích ông không, nhưng nghĩ lại, hai người ở bên nhau là do mối quan hệ tiền tài, sao có thể nói yêu hay không yêu. Nếu biết được thân phận của em sớm hơn, tôi sẽ không đáp lại thực lòng như thế.

Trịnh Hòa cởi tạp dề đi tới, đặt dép lê trước mặt Bạch tiên sinh, đứng lên hôn má ông rất tự nhiên: “Sao hôm nay ngài về trễ thế, em ở nhà chán quá.”

Bạch Ân không đáp lại, đi vào phòng khách, mở laptop lên, rồi bỏ đĩa CD vào: “Lại đây, ngồi xuống.”

“Vâng.” Trịnh Hòa nhìn màn hình, vừa thấy liền giãy nảy: “Sao, sao ngài lại có cái này?!” Thấy phản ứng của Trịnh Hòa, Bạch Ân cảm thấy đau thương. Ra là em quả thực có xem nó…

“Có thể giải thích cho tôi chứ?”Bạch Ân biết mình không nên nói thế, nhưng ông không kiểm soát được, ông muốn cho Trịnh Hòa một cơ hội. Có lẽ, việc này không như những gì ông nghĩ, có lẽ, Trịnh Hòa có chuyện khó nói nào đó khiến ông có thể tha thứ.

Trịnh Hòa cười, đáp: “Ừm, chẳng phải mấy hôm nay em học tiếng nước J sao, lúc trước em từng xem cái này, rất tò mò nội dung của nó là gì, nhưng không có phụ đề, thế nên… he he.”

“Trịnh Hòa, đến giờ mà em vẫn lừa tôi sao.”

“Em lừa ngài làm gì, được rồi, ” Trịnh Hòa nhéo nhéo mặt: “Em cũng biết, vì muốn biết nội dung của GV mà đi học tiếng nước J là rất rỗi hơi, nhưng dù sao, giờ em không có việc gì làm, coi như tăng kiến thức bản thân đi.”

Bạch Ân nhếch môi, những lời này của Trịnh Hòa có ý gì? Ông nhớ lại nội dung của tập văn kiện, quả thật, Trịnh Hòa có vẻ không trực tiếp liên lệ với kẻ địch, hơn nữa, ông đã xem video này rồi, tuy kỳ quái nhưng không tìm thấy chỉ lệnh gì cả. Nhưng nếu Trịnh Hòa không liên lạc với kẻ địch của mình, vậy hôm nay cậu ấy trốn trong phòng làm gì? Chỉ là xem cái này thôi sao? Bạch Ân hỏi: “Sao hôm nay, lúc tôi quay lại phòng, em lại không mở cửa luôn?”

Trịnh Hòa vỗ vỗ mặt: “Em sợ ngài nghĩ nhiều chứ sao.”

“Nghĩ nhiều gì?” Bạch Ân hỏi lại. Tuy ông quả thực nghĩ nhiều, nhưng nhất quyết sẽ không thừa nhận.

Trịnh Hòa nói: “Có quỷ mới tin ngài, được rồi, giờ ngài có thể nói cho em, ngài lấy cái video này từ đâu rồi chứ?” cậu giả bộ như ‘em đáng sợ lắm đấy’: “Không được giấu! Em muốn nghe sự thật!”

Bạch Ân gập laptop lại, trầm tư một lúc, nói: “Tôi cho người điều traem làm gì trên mạng.”

Trịnh Hòa hoảng sợ: “Sao có thể chứ! Điều tra được sao! Em đã cắt phần lịch sử đi rồi mà! Trời ơi, lần sau em không dám xem nữa, đáng sợ quá.”

Bạch Ân hừ lạnh một tiếng: “Em còn muốn xem? Về sau dẹp hết mấy thứ này.”

Giờ nghĩ lại, Bạch Ân thấy mình đi hoài nghi Trịnh Hòa đúng là ngốc, đừng bảo cậu ẩn núp bên cạnh ông, với cái chỉ số thông minh ấy, mã Morse khéo cậu còn không biết, chứ nói chi đến việc lén lút tuồn tin tức về ra ngoài?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui