Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Qua năm mới, thời gian cứ như bị lên dây cót, bay vèo vèo. Trịnh Hòa đi quay phim, chắc một, hai tháng vẫn chưa về. Ngày nào hai người cũng nói chuyện điện thoại bảy, tám tiếng.

Bạch Ân mơ hồ cảm thấy được, cuộc sống ở trường quay rất khổ, nhưng Trịnh Hòa chỉ thỉnh thoảng than vãn vài câu, chưa từng yêu cầu ông giúp đỡ. Bạch Ân thực thích điều đó, ông không phải người chưa từng trải qua những ngày tháng khó khăn, việc Trịnh Hòa chấp nhận chịu khổ, nằm trong dự đoán của ông, nhưng lại vẫn cảm thấy vượt quá sự tưởng tượng.

Bệnh tình của Bạch Ân chuyển biến đột ngột, các bác sĩ bận bịu hơn nửa tháng cũng chỉ kiềm nó lại được, nhưng cứ lưng chừng thế. Bạch Ân biết vấn đề nằm ở mình, cũng biết lần phát bệnh này đa phần là do tức Bạch lão gia tử mà ra, không làm khó đám bác sĩ đó, chỉ bảo họ cố gắng hết sức.

Ông dọn văn phòng tới tầng cao nhất của BEACHER. Trước, ông vẫn nghĩ mình không cần phòng làm việc, chỉ cần ghế thì công viên hay chỗ ngồi trong xe đều được. Nhưng dạo này, chuyện phiền phức liên tiếp xuất hiện, Bạch Ân không muốn mình đột nhiên chết đầy khó hiểu bởi những kẻ nhàm chán đó. Ông đành nghe theo lời Tang Bắc, đổi một chỗ làm việc an toàn hơn. Để yên lòng mà thôi.

Bạch Ân bảo người dọn đồ của Trịnh Hòa tới biệt thự vùng ngoại thành mình đang sống. Chúng nằm gọn trong một cái rương nhỏ, Bạch Ân nhìn nhìn rồi nhíu mày. Trịnh Hòa dường như coi chỗ ông là khách sạn, ở một đêm rồi đi, không dây dưa dài dòng, không có bầu không khí của ‘nhà’.

Hừ. Bạch Ân vừa cảm thấy khó chịu, vừa sắp xếp bàn chải, xà phòng, đồ dùng của Trịnh Hòa, vờ như cậu đang sống trong căn phòng này. Đây là cách ông nghĩ ra được. Sống một mình thực cô đơn, nhất là sau khi ông đã trải qua quãng thời gian ở chung với Trịnh Hòa khi tại nước J. Ông đã quen mỗi ngày trở về, mở cửa ra liền thấy có người đang chờ mình. Đột nhiên trở lại với cô đơn chiếc bóng, điều này khiến Bạch tiên sinh thấy thiếu thiếu điều gì.

Trợ lý Thập Tứ thấy vậy, bèn cả gan đoán xem ý tứ ông thế nào. Hắn lấy cớ: sợ các thím người làm không chăm sóc ông tốt được, liền bảo họ đi nơi khác, thuê hai thanh niên tới, nói là sinh viên ở lân cận, một học y, một học quản lý khách sạn. Bạch Ân nhìn ảnh rồi lại xem người thật, ngoại hình cả hai không tệ, tay chân thon dài, cậu chàng học Y lúc cười rộ lên còn có lúm đồng tiền. Bạch Ân cảm thấ, cứ cho vào để phòng có hơi người cũng được, liền đồng ý.

Ai ngờ, mới được mấy ngày, tối đó, Bạch Ân tắt đèn định đi ngủ, liền thấy trong chăn chui ra một người. Ánh trăng chiếu vào cơ thể trần truồng của cậu. Người bình tĩnh như Bạch Ân mà cũng giật mình hoảng sợ, nhìn kỹ lại, ra là cái cậu học y.

“Ai cho cậu vào?” Bạch Ân hỏi, bật đèn lên, khoanh tay nhìn cậu ta.

Cậu thanh niên đỏ mặt, ấp úng nói mãi không xong, thấy thế, không hiểu sao ông lại nhớ tới Trịnh Hòa, giọng điệu cũng dịu dàng hơn: “Được rồi, đêm nay tôi không chấp nhặt, cậu đi ra đi.”

Cậu chàng bỗng nhiên nắm chặt tay Bạch Ân, lo lắng hỏi: “Thế… ừm… ngài không hài lòng với tôi ở chỗ nào sao? Tôi có thể sửa.”

Hàng lông mày của Bạch Ân nhíu chặt, ông rút tay về: “Sao cậu lại muốn tôi thấy vừa lòng với cậu?”

“Là vì… là vì…” Sắc mặt cậu ta đau thương, cứ như bị Bạch Ân ngược đãi.

Bạch Ân thấy đầu óc người này còn bất bình thường hơn cả mình, ông cầm chìa khóa xe và ví tiền, định đi chỗ khác tị nạn. Vừa mở cửa thì thấy cậu học quản lý khách sạn cũng đang chần chừ ở ngoài, trên người mặc độc cái quần sịp tứ giác: “Bạch tiên sinh, em nữa.” Cậu ta ngẩng đầu cười, ánh mắt nhìn vào trong. Bạch Ân cảm thấy thực ghê tởm, hai người này có chuyện gì vậy, không dưng tìm người thông mình, bệnh à.

Ông rút cây mã tấu dưới ngăn tủ, dí vào cổ cậu thanh niên, hỏi thẳng thừng, ông chẳng còn tí kiên nhẫn nào nữa: “Ai bảo hai người tới?”

Cậu ta sợ quá, run rẩy không ngừng, rốt cuộc khai hết mọi chuyện. Thập Tứ đồng ý cho họ mỗi tháng tiền lương 2 vạn để hầu hạ Bạch tiên sinh trên giường, mắng phải nghe, đánh phải chịu, phải chăm sóc Bạch Ân như chăm sóc người tàn tật, cuối năm còn có tiền thưởng.

Bạch Ân nghe thế, cảm thấy Thập Tứ quả là chán sống. Ông đuổi thẳng hai thằng nhãi đó ra khỏi nhà, hai người kia chưa hiểu sao với sao, nhất quyết phải ở lại biệt thự để dọn dẹp vệ sinh. Trước Bạch Ân còn thấy hai người khá tốt, chăm chỉ chịu khó lại không lắm chuyện, nhưng sau khi biết thân phận của họ, càng nhìn, ông càng thấy không chướng mắt.

Bạch Ân nghĩ, mình chỉ cần một Trịnh Hòa là đủ rồi, nhiều hơn sẽ thành phiền toái. Vậy nên, ông tìm bừa một lý do, trả tiền lương cho họ rồi đuổi đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui