Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Qua sự quan sát của mình, cùng với việc tìm kiếm trên mạng, Trịnh Hòa mơ hồ đoán được bệnh của Bạch tiên sinh là bệnh trong đầu. Lại thêm không biết vị lang băm nào gợi ý, nói phải có sự kiên nhẫn và bao dung đối với bệnh nhân tâm thần, họ nói gì, chiều theo ý đấy.

Trịnh Hòa tin.

Cậu xun xoe hầu hạ Bạch tiên sinh cho tới trưa, cuối cùng, chính Bạch Ân cũng thấy mất tự nhiên, ông kéo ghế dựa cho cậu ngồi xuống: “Đầu em cũng bị lỗi đấy à?”

“Cũng?” Trịnh Hòa lặp lại từ đó.

Bạch Ân cười hừ: “Chẳng phải em biết đầu óc tôi không bình thường sao.”

Trịnh Hòa có chút xấu hổ: “Thực xin lỗi, em không cố ý.”

“Tôi tha thứ cho em.” Bạch Ân nói rất hào phóng: “Nhưng đêm nay em phải để tôi chụp ảnh.”

Vẻ mặt Trịnh Hòa có chút vặn vẹo: “Bạch tiên sinh, thói quen này của ngài thực biến thái, chỗ đó có gì đẹp mà chụp chứ, kỳ lắm.”

Nghe mình bị mắng, Bạch Ân thở phào nhẹ nhõm.

Trịnh Hòa thấy tầm mắt Bạch Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: “Ngài rốt cuộc nhìn gì thế, nhìn lâu lắm rồi.”

“Ngoài cửa sổ có người.” vẻ mặt Bạch Ân rất bình tĩnh.

Trịnh Hòa sợ tới mức suýt nữa tè ra quần, chạy trốn.

Bạch Ân vươn tay kéo Trịnh Hòa lại: “Sợ cái gì, dù sao em cũng không nhìn thấy.”

Trịnh Hòa nói: “Nhìn không thấy không có nghĩa em không sợ mà? Ngài không thấy đáng sợ lắm sao.”

Bạch Ân chỉ vào đầu mình: “Họ là do tôi ảo tưởng ra thôi, em sợ gì, có phải thật đâu.”

Trịnh Hòa mơ mơ hồ hồ nghe Bạch Ân nói, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, Bạch tiên sinh tỏ ra rất lý trí, dường như ông biết mọi thứ là giả dối, nhưng ông ấy lại mắc thứ bệnh tâm thần này.

Bạch Ân liếc một cái liền biết điều Trịnh Hòa khôn hiểu: “Tôi chỉ bị tâm thần phân liệt ở mức độ nhẹ mà thôi, cái nặng là chứng cố chấp và tâm lý phản xã hội, em hiểu không?”

Trịnh Hòa lắc đầu: “Không hiểu, những thứ đó em mới chỉ xem trên phim thôi.”

Bạch Ân nói: “Xem ít mấy cái đó thôi, nhiều cái không có giá trị gì cả, còn khiến em càng ngày càng kỳ lạ.”

Trịnh Hòa thực đáng thương: “Em chỉ có mỗi sở thích đó, ông còn không cho em giữ, sở thích vô tội mà!”

“Thôi được rồi, tôi không muốn cãi nhau với em vì chuyện nhàm chán đó, ” Bạch Ân nói “Em ở đây làm gì? Có việc?”

“Không nha.” Trịnh Hòa nhàn rỗi đến độ sắp mọc nấm rồi.

Bạch Ân hoài nghi: “Bình thường lúc này, em đã chạy đi chơi máy tính từ hồi nào, sao hôm nay lại vẫn ở đây.”

Trịnh Hòa nói: “Em ngồi chơi bên cạnh ông cũng được mà.”

Bạch Ân phẩy tay: “Thôi, nghe mấy cái nhạc nền đó đau đầu lắm, không thoải mái.”

Trịnh Hòa nói: “Em tắt tiếng là được mà.”

Bạch Ân không có thói quen có người bên cạnh, hơn nữa còn trong khoảng thời gian nguy hiểm này: “Tôi ở một mình cũng được.”

Trịnh Hòa nhìn lan can cao nửa mét cạnh Bạch tiên sinh, sợ ông đột nhiên nghĩ quẩn, nhảy xuống, đến sức nâng thi thể ông, đặt vào bao cậu cũng không có. Cậu quyết tâm, cắn răng nói: “Hôm nay em không chơi game, nhìn ngài thôi là đủ rồi.”

Bạch Ân không ngờ, Trịnh Hòa lại bày tỏ tình yêu say đắm với mình trong trường hợp này, ông giật mình một chút, sau đó nhếch môi nói: “Tiếng em bé quá.”

Trịnh Hòa cao giọng: “Em nói, chỉ nhìn ngài thôi là đủ rồi!”

Bạch Ân yêu cầu: “Nói lại đi, tôi không nghe rõ.”

Trịnh Hòa thở phì phì, quay đầu lại nhìn Bạch Ân, hai tay đặt bên miệng làm thành hình loa, quát: “Em thích cái lão Bạch Ân biến thái này!!!!”

Đây là lần thứ hai Bạch Ân bị cùng một người mắng, bị mắng mà lại rất vui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui