Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Hai người cuối cùng cũng ăn xong bữa tối.

Lúc xuống lầu, cả hai thấy Tiết Thanh Hòa đang chờ mòn mỏi ở bãi đỗ xe.

“Sao cậu lại tới đây?” Bạch tiên sinh cóchút hoang mang.

Tiết Thanh Hòa giơ bàn tay lên đếm: “Tang Bắc nhà tôi đi bệnh viện chờ hai người, Kiệt Tử vừa được Tang Bắc đón đi rồi, DY cũng đã ở bệnh viện, Thập Tứ cũng bận lắm, bị quấn chân ở BEACHER, vậy nên chỉ còn mỗi tôi.”

Bạch tiên sinh chưa kịp mở miệng, Trịnh Hòa đã lên tiếng: “Bạch tiên sinh, cấp dưới của ngài vô dụng thật.”

Bạch Ân sờ sờ đầu Trịnh Hòa: “Em nói đúng ý tôi.”

Tiết Thanh Hòa không có tâm trạng nhìn cặp tình nhân không show ân ái sẽ chết này. Cậu khổ sở đưa cặp ***g cơm ấm áp cho Tang Bắc, cuối cùng, người ta ăn sạch sẽ liền phủi mông đi bệnh viện, vứt cậu lại, còn bắt đi đón Bạch Ân.

Bạch Ân cũng có chân mà, chẳng nhẽ không tự đi được sao?

Tiết Thanh Hòa bi phẫn.

Bạch Ân hỏi Tiết Thanh Hòa: “Cậu lái xe đi, tôi nhớ trước đây cậu từng đua xe đúng không?”

Tiết Thanh Hòa lạnh nhạt nói: “Thực xin lỗi, tôi sẽ không lái xe nào có tốc độ thấp hơn 192km/h, ông muốn tôi lái thật sao?”

Bạch Ân dùng giọng điệu còn lạnh nhạt hơn đáp lại: “Nếu cậu yên tâm để tôi lái, thì để tôi ngồi trước vô lăng cũng được.”

Trịnh Hòa nói: “Bạch tiên sinh, ông lái được sao? Không sao chứ?”

Bạch Ân nghĩ nghĩ, đáp: “Trên lý thuyết thì không nên, bởi xác suất tôi nhận diện đúng đèn xanh đèn đỏ rất thấp, nhưng không sao, em bắt xe tới bệnh viện đi, tôi lái xe cùng Tiết Thanh Hòa tới.”

Tiết Thanh Hòa nghe thế liền mở cửa xe, ngồi trước tay lái ngay lập tức: “Được rồi, Bạch thiếu gia, tôi phục ngài, mau lên xe đi.”

Bạch Ân bảo Trịnh Hòa ngồi xuống cạnh mình, hỏi ‘anh chàng tài xế’: “Cậu về từ bao giờ?”

Tiết Thanh Hòa điều chỉnh kính chiếu hậu, nói: “Hơn nửa năm rồi, trước tôi ở thành phố B, vất vả lắm mới tới được đây. ”

“Bạch lão gia tử biết không?”

“Biết, tôi tới đây cũng vì ông ấy gợi ý, ông ấy muốn tôi tới giám thị ông.” Tiết Thanh Hòa nói rất tự nhiên.

Trịnh Hòa hoảng sợ, cậu nhìn Tiết Thanh Hòa dè chừng một lúc, sau lại nhìn Bạch tiên sinh, tiếc là, hai người này, sắc mặt ai cũng bình tĩnh. Nhìn bộ độ sặc sỡ dị hợm của Tiết Thanh Hòa, cậu còn tưởng đây là người hoạt bát, sáng sủa, nào ngờ lòng dạ thâm trầm như thế.

Trong đầu Bạch Ân nhớ tới bóng đen ngoài cửa sổ khi tới nhà vườn, cười cười: “Sao cậu lại nói cho tôi biết chuyện này?”

Tiết Thanh Hòa nói:“Lấy chó theo chó chứ sao.”

Bạch Ân phản bác: “Là ‘một người đắc đạo, gà chó thăng thiên’.” (1)

Trịnh Hòabối rối:“Là lấy ‘chồng theo chồng, lấy chó theo chó’ chứ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui