Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Cuộc gặp giữa Bạch tiên sinh và giám đốc Tống rất chóng vánh.

Để Bạch Ân có thể nâng cao đánh khẽ, giám đốc Tống đồng ý dâng ra Trịnh Hòa – đã chấm dứt hợp đồng với công ty, để làm điều kiện thỏa thuận, Bạch Ân đã đoán được điều này từ trước, không tỏ vẻ gì hứng thú.

“Bạch tiên sinh, ” giám đốc Tống đột nhiên chuyển chủ đề, nói rất khép nép: “Trong tay tôi còn có mấy nghệ sĩ rất có chí tiến thủ, mong được ngài chỉ điểm, không biết có vinh hạnh cùng ngài ăn một bữa cơm không.”

Bạch Ân nghiêng người, tựa vào sa lông, ngón cái nhẹ nhàng xoay quanh bụng, bỗng nhiên, ông cười thành tiếng, chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn giám đốc Tống một cái, ánh mắt châm chọc.

Giám đốc Tống cảm thấy như ngồi trên đống than, nhớ lời người nọ dặn, không nhịn nổi, nhìn ông, nói: “Ngài…ý ngài thế nào?”

“Ông thử nói xem?” Bạch Ân hỏi.

Tống Chấn Hào nghĩ hồi lâu cũng không dám nói tiếp theo ý Bạch Ân, đành cười trừ: “Nếu hôm nay ngài bận, hôm sau chúng ta gặp cũng được, tôi đi trước?”


“Đừng.” Bạch Ân vươn tay ra, đặt lên vai Tống Chấn Hào, giám đốc Tống năm nay hơn bốn mươi, lớn hơn Bạch tiên sinh vài tuổi, giờ lại cứ như chuột gặp mèo, toàn thân run rẩy, lão biết trong khoảng thời gian này mình làm rất nhiều chuyện đuối lý đối với người này, cứ tưởng sẽ mò được thứ tốt, nào ngờ tiền mất tật mang, đắc tội ông ta.

Bạch Ân lẳng lặng quan sát vẻ mặt Giám đốc Tống, thấy lão sợ, mới chậm rãi nói: “Biết nhau nhiều năm thế, đáng lẽ tôi không cần chuyện gì cũng phải đích thân, nhưng gần đây bị mấy việc phiền lòng quấn thân, Chấn Hào, ông phải ngẫm cho tôi chứ.“

Tay trái Tống Chấn Hào không ngừng run rẩy, lão vội lấy tay phải giữ chặt lấy, ghìm vào trong, không dám ngẩng đầu: “Bạch tiên sinh, tôi biết trong khoảng thời gian này tôi đã làm sai, tôi….tôi bị lợi ích làm mờ mắt, chúng ta biết nhau nhiều năm thế, nhìn lại tình cảm bao năm, ông bỏ quá cho tôi lần này……”

Bạch Ân đột nhiên đứng lên, đá một cước khiến giám đốc Tống lăn từ sa lông xuống sàn, rống giận: “Ông cũng xứng nói chuyện tình cảm với tôi!”

Cước này của Bạch tiên sinh đá thẳng vào ngực giám đốc Tống, ông ta kêu lên một tiếng đau đớn, cuộn tròn mình lại.

“Au ôi, au ôi…”


“Câm miệng!” Bạch Ân ném bàn trà lên người lão, giám đốc Tống gào thét, máu trên trán cùng với nước trà quyện với nhau, nồng lên mùi tanh hôi.

“Giết người rồi! Cứu!” giám đốc Tống bị vẻ mặt dữ tợn của Bạch Ân dọa sợ, không để ý tới gương mặt giàn dụa máu của mình, cố gắng bò ra cửa, đập hết sức: “Có ai không! Cứu! Cứu với!”

Ngoài cửa.

Candy và Kiệt Tử đứng canh giữ, mỗi người cầm một máy tính, màn hình chiếu hết mọi chuyện xảy ra bên trong. Candy nhìn Kiệt Tử, bĩu môi: “Aiz, cậu bảo, chúng ta có nên mở cửa không?”

Cửa bị đập rầm rầm, Kiệt Tử đưa lưng về nó, giọng lạnh lẽo: “Anh mở? Dù sao thì tô không mở.”

Candy thấy thế, hỏi: “Bạch tiên sinh sao thế? Lâu rồi không thấy ông ấy giận đến vậy, đám Tang Bắc cũng kệ, không để ý?”

“Anh muốn để ý thế nào?” Kiệt Tử dùng máy tính chơi game, nói: “Tính tình Bạch tiên sinh anh cũng không phải không biết, ai kiểm soát được. Tôi nói chứ, gã Tống óc heo này đúng là không biết điều, dựa vào chúng ta để phát triển tài chính đen, sau lại muốn giúp đối thủ của chúng ta, trên đời làm gì có chuyện mọi ích lợi một mình ông ta hưởng chứ.”

Candy hỏi: “Dựa vào chúng ta để phát tài? Giám đốc Tống làm bên điện ảnh và truyền hình cơ m? Có liên can gì tới chủ tịch?”

Kiệt Tử trừng hắn một cái: “Anh quan tâm làm gì? Giữ cửa cho tốt đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận