Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Đối với việc bị cắm sừng, đại đa số đàn ông thường sẽ phẫn nộ, đau đớn, lạnh lùng, chia tay. Nhưng Bạch Ân quyết tuyệt hơn họ nhiều, những người mắc bệnh tâm thần thường có một chút khuynh hướng tự ngược đãi, vậy nên, trong hàng loạt cảm xúc ngổn ngang, ông chọn cái chết.

Điều khiến người ta không biết nói sao là, Bạch Ân không chỉ vạch kế hoạch chuyện hậu sự cho mình, mà còn tiện làm hộ cho Trịnh Hòa. Giống như ông vẫn luôn nói, ông là kẻ lạnh lùng trong vỏ bọc dịu dàng, hơn nữa, đầu óc còn không bình thường, luôn nảy ra những ý nghĩ quái dị, sau khi làm rồi chắc chắn sẽ hối hận.

Không nhận ra bản thân lại lọt vào cái vòng tuần hoàn không lối thoát, Bạch Ân muốn lôi Trịnh Hòa vào phòng tắm.

Tiềm thức nói với ông phải gột rửa hết dấu vết của kẻ khác trên người Trịnh Hòa. Trịnh Hòa sợ quá đứng lên, nhìn đống quần áo mình vừa cởi: “Ông…ông định làm gì?”

“Không làm gì, ” Bạch Ân cởi mấy cúc áo phía trên, xắn tay áo, đưa tay định ôm người trước mặt: “Đi theo tôi, nghe lời, được không?”

“Bạch tiên sinh, ông bình thường chút được không….” Trịnh Hòa nhăn mặt: “Em nghe ông, chắc chắn sẽ chết không toàn thây, nghe, giờ em gọi điện cho Tang Bắc, bảo cậu ấy mang bác sĩ qua đây, em cho rằng trạng thái hiện tại của ông không ổn, chỉ vì một chuyện nhỏ mà ông nỡ đối xử với em thế sao?”

“Đây là chuyện nhỏ?” Bạch Ân cao giọng, giận dữ chất vấn: “Em nghĩ chuyện này mà là chuyện nhỏ?”

“Chuyện lớn, chuyện lớn, ” Trịnh Hòa dỗ: “Từ nay về sau em không dám thế nữa, tổ tông nhà tôi, xin ngài bớt giận.”

“Thế em theo tôi qua đây, chúng ta vào phòng tắm, tôi giúp em rửa sạch.” Bạch Ân thấp giọng nói.

Trịnh Hòa nửa tin nửa ngờ, tuy có vẻ như cậu nên nghe lời Bạch Ân, nhưng ai biết ông ấy đang nghĩ gì trong đầu chứ? Vậy nên, cậu lặng lẽ lùi ra sau: “Ừm….em nghĩ chúng ta nên gọi điện cho Tang Bắc trước, rồi hẵng vào phòng tắm, ông thấy đúng không?”

“Sao em cứ nhắc tới ‘Tang Bắc’, ‘Tang Bắc’! Sao em cứ thốt tên của người đàn ông khác! Em là của tôi mà!” Bạch tiên sinh đột nhiên quát lớn, tay nắm chặt tóc Trịnh Hòa. TrịnhHòa lùn hơn Bạch Ân 15cm, chừng 1 cái đầu, lúc này, cậu bị kéo ngã lăn xuống đất, ‘ ai u’ một tiếng, còn chưa kịp định hình lại, Bạch Ân đã đávàobụng cậu: “Ọe…” Tóc Trịnh Hòa còn trong tay Bạch Ân nên cậu không quay đầu đi được, nước dịch dạ dày nôn thẳng lên ngực mình.

Trịnh Hòa ngơ người.

Một phần vì cậu không ngờ cơ thể con người lại yếu ớt như thế, chỉ một cước có thể khiến cậu đau như vậy, còn nôn dịch dạ dày ra. Nhưng điều khiến cậu choáng váng hơn, đó là Trịnh Hòa chưa bao giờ nghĩ Bạch Ân sẽ đánh mình.

Chưa một lần nghĩ thế.

Trịnh Hòa kinh ngạc, rồi thấy tủi thân, sau đó căm giận thoát khỏi sự kiềm giữ của ông, đứng dậy, vả vào mặt Bạch Ân, mắng: “Em đã tin tưởng ông thế! Vậy mà ông đối xử với em vậy đây! Cứ ở đó mà cáu kỉnh đi! Ông đây không hầu!!!!”

Từ lúc thấy mình dẫm lên Trịnh Hòa, Bạch Ân đã ngơ ngẩn, ông hoảng hốt nhìn năm lằn ngón tay trên mặt cậu, lẩm bẩm: “Tôi…tôi chỉ là muốn đưa em vào phòng tắm, tôi không cố ý.”

“Không cố ý? Hừ!” Trịnh Hòa ráng nhịn cơn đau trên bụng, lại gần chỗ quần áo, tìm di động. Sau khi mở khóa màn hình, cậu thấy mình vẫn giữ cuộc gọi với Tang Bắc, liền nói: “Mau qua đây đi, tôi không trụ được nữa.” Sau đó, cậu mặc lại quần áo.

Bạch Ân đi qua, túm chặt quần áo của Trịnh Hòa: “Bảo bối, tôi sai rồi, em đừng đi được không?”

Trịnh Hòa biết hiện tại ông không khống chế được hành vi của mình, và đã bình tĩnh lại, nhưng cú đá khi nãy rất đau, vậy nên cậu cố tình làm khó ông, xoay lưng về phía Bạch tiên sinh, cài lại cúc áo.

Vẻ mặt Bạch Ân hiện rõ sự kinh hoảng, điều này rất khó thấy, bởi gương mặt ‘tủ’ của ông là nụ cười dịu dàng giả tạo, dù có đau khổ đến mấy thì vẫn giữ biểu tình đó. Trịnh Hòa trộm quay lại nhìn ông, thì thấy Bạch tiên sinh cầm bình nước trên bàn, đập cậu!

Đệt!

Trịnh Hòa sợ quá, chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, nhờ thế mà né được. Nắp bình rớt ra, nước nóng đổ tung tóe, không biết đầu óc của Bạch Ân lại làm sao, ông bỗng nhiên dùng tay đẩy đúng vào chỗ bụng đang đau của cậu để Trịnh Hòa né ra, sau đó — nước nóng đổ hết lên cánh tay ông. Chân Trịnh Hòa cũng bị bắn vào một ít, cậu đau đến xuýt xoa.

“Bạch Ân, ông làm gì thế?!” Trịnh Hòa tức đến độ ‘Bạch tiên sinh’ cũng không thèm xưng, gọi thẳng tên: “Chẳng nhẽ ông không ngoan ngoãn chút được sao? Chút nữa thôi là Tang Bắc đến! Ông bình thường chừng mười mấy phút thôi không được à?”

Bạch Ân nghiêng đầu, ông dường như không để ý tới cánh tay mình đã bỏng rát, đỏ lên, buồn bã nói: “Sao đến em cũng vứt bỏ tôi chứ?”

Giờ Trịnh Hòa không chỉ đau bụng mà còn đau đầu – bị Bạch tiên sinh làm cho tức giận, nhưng nhìn cái vẻ mặt như trẻ thiểu năng trí tuệ của ông, cậu nhận ra, Bạch tiên sinh lại phát bệnh, mà hình như sai lầm chủ yếu nằm ở mình, thế nên chẳng giận nổi nữa.

“Em không vứt bỏ ông.” Trịnh Hòa thở dài: “Ông ngoan ngoãn chút được không?”

Bạch Ân cười cười, vẻ mặt càng thêm đau thương: “Đừng lừa tôi, em muốn đi thì đi đi, tôi không cấm.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên.”

“Đừng lừa em.”

Bạch Ân nhắm mắt lại: “Tôi lừa em làm gì?”

Trịnh Hòa chần chờ, không biết có nên nhân dịp này ra bắt một cái xe, kéo Bạch tiên sinh đi viện luôn khỏi cần đợi Tang Bắc. Dù sao đây cũng không phải trên sơn trang, trung tâm thành phố, đâu cũng có taxi, hơn nữa cậu vẫn nhớ địa chỉ bệnh viện Bạch tiên sinh tới để kiểm tra: “Thế em đi thật.” Trịnh Hòa mặc quần, lo lắng hỏi.

“… Ừm.” Bạch Ânquay mặt đi.

Trịnh Hòa lo lắng nhìn cửa sổ, nghĩ thầm, khả năng Bạch Ân tranh thủ lúc mình đi gọi xe để trốn có vẻ không cao lắm, liền yên tâm đặt tay lên núm cửa, vừa định vặn ra thì —

“Rầm…”

Bình nước trong tay Bạch Ân đập xuống ngay chân cậu!

“Em định vứt bỏ tôi thật?! Đồ tiện nhân!” Bạch Ân lao đến, điên cuồng xé nát quần áo Trịnh Hòa, miệng mắng: “Đi à! Đi à!”

Lúc nãy, đầu Trịnh Hòa đạp vào ngăn tủ, cậu nhịn đau, đánh vào gương mặt điên cuồng của Bạch Ân: “Ai ai ai! tay Ông buông ra! Em đi không mà! Sẽ quay lại ngay!”

“Nói dối! Nói dối! Mọi lời em nói đều dối trá!”

“Con mẹ nó, ông có nghe hiểu tiếng người không thế?!”

“Tôi không muốn nghe!” Bạch Ân nói.

Không hiểu sao, nghe câu đó của Bạch Ân, trong đầu Trịnh Hòa hiện ra cảnh tượng: mình và ông chạy trên bãi biển hoàng hôn, mặt nước xanh lam bị ánh chiều tà nhuộm từng mảnh đỏ quạch, Bạch Ân chạy tao nhã phía trước, mình đuổi theo, còn giơ tay ra với: “Honey, nghe anh giải thích!”

Bạch Ân vẫn chạy như điên, hai tay bịt kín tai: “Em không nghe em không nghe em không nghe!”

Sau đó Trịnh Hòa ngã chổng vó, đến khi ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng ông đâu.

Trịnh Hòa che mặt, cảm thấy không biết mình tu luyện đến mức độ thần thánh nào rồi, mà lại thấy Bạch tiên sinh thế này vẫn cute chết người.

“Được rồi, ” Trịnh Hòa bị hình ảnh ảo tưởng trong não thuyết phục, cậu vuốt ve gương mặt Bạch Ân: “Em phải làm sao ông mới bình tĩnh trở lại?”

Bạch Ân run run vuốt ve thân thể Trịnh Hòa, nghe thế liền nhìn lên, nói: “Tôi đang rất bình tĩnh.”

“Bạch tiên sinh, ông đừng nói dối không chớp mắt?” Trịnh Hòa chỉ chỉ vào tay ông.

“Aiz, ” Bạch Ân cười khổ: “Tôi có gì không bình tĩnh chứ? Em đi rồi, chính em cũng không cần tôi, tôi còn lại gì.”

“Em đâu có không cần ông.” Trịnh Hòa thiếu điều chỉ tay lên trời thể: “Đừng cãi nhau nữa, cũng đừng nói em lừa ông.”

“Em lừa tôi thật mà.” Bạch Ân kiên trì với quan điểm của mình.

Trịnh Hòa chịu hết nổi,đột ngột nói một câu như sấm rền: “Chẳng nhẽ lúc nói yêu ông, em cũng đang lừa ông chắc?”

Bạch Ân lặng lại một thoáng, rồi nổi giận: “Em dám?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui