Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Sau khi suy nghĩ, Bạch Ân cảm thấy, muộn thế này mà Vương Kiệt còn tới tìm mình, chắc là có chuyện hệ trọng. Thế nên ông bảo Kiệt Tử và DY không cần đuổi theo nữa, rồi thay áo sơ mi, quần tây, sau đó lên giường ôm Trịnh Hòa, chợp mắt chờ cậu ta tới. Ai ngờ, chờ luôn đến hừng đông.

Vương Kiệt vẫn có chừng mực. Tuy rằng lúc ấy y vui quá, phóng thẳng đến đây, nhưng nửa đêm gõ cửa gọi người không lịch sự chút nào. Thế là y thuê một gian phòng ở khách sạn cách nhà nghỉ Bạch tiên sinh ở chừng 1000m, đợi mặt trời lên mới lái xe tới.

Trịnh Hòa mơ màng mở mắt, thấy Bạch tiên sinh áo mũ chỉnh tề nằm bên, cánh tay quàng qua hông cậu. Dạo gần đây, cậu bị căn bệnh của ông tra tấn khiến đầu óc không tỉnh táo, phản ứng đầu tiên của cậu là: “Bạch tiên sinh! Ông lại không ngủ được vì đau đầu sao? Qua em xem nào.”

Cậu ngồi dậy, nhưng hình như vì não trái tỉnh mà não phải vẫn ngủ, rõ ràng Bạch tiên sinh nằm bên trái, cậu lại đổ về bên phải thành ra ‘rầm’ một tiếng. Trịnh Hòa cụng đầu vào tường.

“Bảo bối, mới sáng sớm, em làm trò cho tôi vui đấy à?”

“Ai—” Trịnh Hòa đau đến xuýt xoa, day day hồi lâu mới thấy đỡ, cậu ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn bức tường trước mặt, quay đầu lại thì thấy Bạch tiên sinh: “Ông chạy sang bên đó hồi nào nha?”

“Tôi vốn ở bên này.” Bạch Ân nói.

Trịnh Hòa vẫn đang lơ tơ mơ, nhưng chuyện dở người cậu làm nhiều rồi, lắm cái còn mất mặt hơn thế này, vậy nên, cậu đánh trống lảng rất tự nhiên, thân thiết nhìn Bạch tiên sinh, hỏi: “Bạch tiên sinh, nửa đêm không ngủ được, ông vào phòng thay đồ, chơi trò đổi quần áo đấy à?”

“Em nghĩ gì thế? Tôi không mất ngủ.” Bạch Ân dở khóc dở cười. Trước đây đúng là ông thường xuyên mất ngủ, nhưng những lúc đó, ông thường phóng xe như bay một mình, sau rồi dừng lại ở một khu rừng heo hút không người – nơi bao lấy quốc lộ, ngửa đầu ngắm sao. Quần áo của ông chỉ có mấy loại cố định, lại đa phần đều là âu phục, có gì vui mà đi thay chứ.

“Em nhớ rõ hôm qua ông mặc đồ ngủ mà? Cái bộ tơ tằm ấy, không thì em đã không nằm lên ngực ông được rồi….lạ thật, hôm qua ông thực không mặc đồ ngủ sao?” Bạch Ân còn chưa nói rõ đầu đuôi câu chuyện, Trịnh Hòa đã bắt đầu nghĩ linh tinh.

Bạch Ân nói: “Tôi nghĩ em nên ngủ thêm đi, thật đấy, bảo bối, não em đang xoắn lại rồi, có lẽ sau khi ngủ thêm trí thông minh của em sẽ được kéo cao lên.”

Trịnh Hòa nói rất ngu si: “Bạch tiên sinh, em vừa nói chuyện não phẳng gì à, ông đừng để ý đến em, lúc nào mới ngủ dậy em cũng thế, đợi tí là hết.”

“Sao trước đây tôi không nhận ra em có….ừm, trạng thái đần sau khi thức dậy?” Bạch Ân hỏi.

Trịnh Hòa nhìn chằm chằm vào cái khuyên tai màu lục nhỏ ở lỗ tai trái của Bạch Ân. Nghe ông hỏi mới lên tiếng: “Em cũng không biết, chắc vì lúc bên ông em thường giả ngu, dần dà thành ngu thật.”

Nghe Trịnh Hòa nói thế, Bạch Ân cảm thấy khó chịu. Sao cậu ấy phải giả ngu với mình? Chẳng nhẽ có điều ở mình khiến Trịnh Hòa chưa thực sự tin tưởng? Nghĩ thế nhưng miệng ông lại ra vẻ trêu đùa: “Thế có nghĩa là, bình thường em giả vờ ngốc, giờ là ngốc thật đúng không?”

Mắt Trịnh Hòa đảo một vòng, bỗng nhiên, ánh nhìn của cậu dán vào Bạch tiên sinh, miệng hô lên: “Uầy! Mới sớm ra đã thấy mỹ nhân nằm bên mình, tim em nhảy ra khỏi ngực mất thôi!”

Bạch Ân không hùa theo cậu như những lần trước, yên lặng xoa đầu cậu.

Trịnh Hòa không hiểu: “Ửm?”

Bạch Ân cười nói: “Em tỉnh rồi đúng không?”

“Em tỉnh từ lâu rồi.” Trịnh Hòa bĩu môi.

“Được rồi, tôi biết rồi.” Bạch Ân thấy chua xót, chỉ qua mấy câu ngắn ngủi đó, người mẫn cảm như ông đương nhiên nhận ra: mỗi lần ở bên ông, Trịnh Hòa đều giả khờ.

Tuy không biết vì sao.

Nhưng Bạch Ân cảm thấy, vấn đề nằm ở mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui