Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Những hành động gần đây của Bạch Ân khá rầm rộ, nên có lẽ Trịnh Hòa đã phát hiện ra một ít bí mật đen tối, điều này khiến cậu nơm nớp lo sợ.

Thật ra Bạch Ân cũng cố tình làm thế. Ông muốn biết phản ứng của Trịnh Hòa như thế nào, bởi ông quyết định chuyển nhượng một phần cổ phiếu cho cậu. Về sau, dù ít dù nhiều cậu cũng sẽ biết Bạch Ân thực chất đang làm gì. Bạch Ân nghĩ, thà rằng để Trịnh Hòa biết hết còn hơn có lúc phải hối hận.

Giờ ông không thể rời xa cậu, nếu Trịnh Hòa có thể chấp nhận, sau khi kết hôn, họ vẫn sẽ trải qua cuộc sống như mọi ngày. Nếu Trịnh Hòa không chấp nhận được, Bạch Ân định dẫn cậu tới ở tại biệt thự gần khu khai thác Nguyên thạch, mỗi tháng sẽ có người đưa đồ ăn nước uống định kỳ, một năm, hai năm chưa được thì mười năm, hai mươi năm, rồi Trịnh Hòa sẽ lại yêu ông.

Tiếc là, mọi suy nghĩ của Trịnh Hòa đều bị giấu kín, cậu không nói lời từ chối nào với Bạch Ân, cuộc sống của hai người vẫn thế, thậm chí còn ngọt ngào hơn.

Bạch Ân không rõ rốt cuộc Trịnh Hòa nghĩ thế nào, ông cũng không hỏi rõ, sự thật về thân phận ông cũng vẫn bị kéo dài chưa được tiết lộ.

Trên lý thuyết thì, thời gian trước khi kết hôn rất bận rộn. Nhưng Bạch Ân vốn là người không muốn ôm đồm hết mọi việc vào mình, ông mời người chuyên phụ trách tổ chức hôn lễ lo trọn, những chuyện còn lại thì hỏi Trịnh Hòa. Tang Bắc cũng rất thức thời, anh đã gạt hết mọi chuyện cho Bạch tiên sinh, sợ ông bận quá mà bỏ bê hôn lễ.

Sơn trang vùng ngoại ô.

Đây là nơi Trịnh Hòa và Bạch Ân lần đầu tiên tháo xuống mọi giả dối, bắt đầu yêu nhau thực sự.

Hai người quấn chăn ngồi đất xem TV như hồi đó, chó ngố và Schnauzer đã được thím Lý dắt đi, phòng khách thực trống trải.

“Bạch tiên sinh, em thấy mình cứ như đang mơ vậy.” Trịnh Hòa nhẹ giọng nói.

“Sao?” tiếng TV lớn quá, Bạch Ân không nghe rõ, ông tắt tiếng đi, hỏi, “Em vừa nói gì thế?”

Trịnh Hòa quay người lại, giấu mặt vào hõm vai ông, nói: “Em bảo, em thấy mình cứ như đang mơ.”

Bạch Ân ôm lấy Trịnh Hòa, thở dài: “Tôi cũng thế, giấc mơ đẹp nhất.”

“Ông nói buồn nôn quá.” Trịnh Hòa cười ‘hì hì’, bỗng nhiên cậu nhỏ giọng thì thầm, “Chúng ta có thể mãi mãi bên nhau sao?”

“Đương nhiên, ” Bạch Ân nói rằng, “Tôi chỉ cam đoan được có thế.”

Trịnh Hòa xoa mặt ông, nói: “Thực ra hiện tại em rất sợ, nghĩ tới có bao cặp vợ chồng cuối cùng lại xa nhau…..Ông có thấy em là người bi quan không, rõ ràng mai đã hết hôn rồi, em còn nghĩ tới mấy chuyện đó.”

Bạch Ân cầm lấy tay Trịnh Hòa, đặt lên ngực mình, trịnh trọng nói: “Đó là bọn họ, tôi khác, tôi mãi mãi sẽ không buông tay em ra.”

Trịnh Hòa đột nhiên không biết nói gì.

Cậu hít sâu một hơi, cười như khóc: “Đừng nói thế, em cảm động đấy.”

Bạch Ân để Trịnh Hòa chôn mặt vào ngực mình, ông nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu: “Bảo bối, em phải tin cái sự cố chấp của tôi chứ, yêu em rồi, tôi sẽ mãi vẫn thế.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui