Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Qua ba lượt rượu, cục trưởng Trương vô tình nhắc tới dự án ‘Khai thác Nguyên thạch’, Bạch Ân xoa xoa cổ tay áo, hỏi: “Dự án đó tiến hành thế nào? Nguyên thạch béo bở thế, nhiều người dòm lắm phải không?”

Cục trưởng Trương thở dài: “Tuy rằng khả năng kiếm lời rất lớn, nhưng ông cũng biết, đầu tư nguyên thạch cần nhiều tiền, trong thành phố này, có thể tung ra từng ấy tài chính, tổng cộng cũng chỉ mấy nhà.”

Bạch Ân cười cười, giả bộ cầm lấy chén như muốn uống rượu, che dấu ý đồ của mình. Cục trưởng Trương ngăn ông lại, dán qua, nhỏ giọng hỏi: “Lão Bạch, ý ông thế nào?”

“Ý ngài là?” biểu tình của Bạch Ân rất thản nhiên, giống như không đếm xỉa đến.

Cục trưởng Trương có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói tiếp: “Anh cũng không lừa chú, ban đầu nói với chú chuyện này, là muốn xem chú nghĩ thế nào, nếu muốn cùng tham gia, anh đây có thể giúp một tay.”

Ngón tay Bạch tiên sinh nhẹ xẹt qua mép chén rượu, vê nửa vòng, giống như muốn suy nghĩ, cân nhắc thật. Điểm tốt của cục trưởng Trương là chuyện gì cũng chỉ đề cập tới rồi thôi, để lại nửa phần đường lui cho cả mình là người khác, vậy nên, sau khi nói xong, ông cầm chén rượu, chuyển qua bên kia bàn ăn, uống rượi với người khác.

Những người ở đây đa phần đều là tiền bối của Bạch Ân, ông không muốn ở đâu, bảo người để lại lời nhắn cho cục trưởng rồi đúng dậy rời đi. Đến lúc cục trưởng Trương say khướt, được người dìu ra khỏi phòng, thư ký tiến đến trả tiền thì được báo là Bạch tiên sinh đã thanh toán rồi, còn trả thêm một phòng tắm hơi nữa.

Cục trưởng Trương không hề giật mình, quay đầu sang bên cạnh, cười cười, nói: “Tác phong làm việc của lão Bạch vẫn tốt thế.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui