Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

11.

Trường trung học của Trịnh Hòa là trường quý tộc, ở đây thừa thãi những đứa con của phú thương, quan lớn hoặc tổng hợp của cả hai. Cha mẹ Trịnh Hòa là giáo viên ở đây nên cậu mới được đi cửa sau vào học.

Hai vị đại thiếu gia Tuyên Minh Minh và Quách tiểu mập sau khi bị Trịnh Hòa đưa về nhà tối qua không biết đã xảy ra chuyện gì, sáng nay đến lớp, cả hai đều mang theo cặp mắt thâm quầng. Trịnh Hòa đẩy đẩy Tuyên Minh Minh, hỏi: “Sao mà nhìn như bị ngược đãi thế?”

Tuyên Minh Minh nắm chặt tay Trịnh Hòa, mắt ngấn lệ: “Trịnh Hòa, nhà ngươi phải cứu ta nha, gia sắp bị phụ hoàng đánh chết, thái phi chạy đến cứu giá nhưng bất lực, chuyện đã kinh động tới lão thái hậu!”

Trịnh Hòa cũng đến đau đầu với bộ phim cung đấu hỗn loạn này, mãi lúc sau mới hiểu ra: chuyện thằng bé trộm thẻ hội viên và thẻ ngân hàng bị phát hiện, còn say khướt, cha của Tuyên Minh Minh giận dữ, định dùng vũ lực dạy dỗ, mẹ nó không can được liền mời bà nội tới khuyên.

Trịnh Hòa vui vẻ đáp: “Đáng đời!”

Tuyên Minh Minh và Quách tiểu mập là bạn cùng bàn, nghe thằng bạn mình bị đánh, Quách tiểu mập không nằm gục mặt ngủ bù nữa mà bật dậy hỏi rất mừng rỡ: “Cha mày đánh mày thế nào? Cho tao xem chỗ bị đánh được không?”

“Sao bỗng dưng mày tốt bụng vậy.” Tuyên Minh Minh thực hoài nghi.

Quách tiểu mập đáp: “Bởi vì tao cũng bị đánh, tao muốn xem xem mày có bị đánh nhiều như tao không, nếu còn thảm hơn thì tao mới thanh thản được.”

“Cái thằng mập này, mày chẳng trượng nghĩa gì cả, ” Tuyên Minh Minh đẩy Quách tiểu mập qua bên, hỏi Trịnh Hòa: “Hôm qua mày lách thế nào?”

Trịnh Hòa nghĩ lại, tối qua cậu đạp xe về, tới cửa đã là hơn 10 giờ, ông bà Trịnh không có nhà, chị gái Trịnh Hòa cũng đã lên trường từ mấy hôm trước. Cậu vào phòng, tắm rửa thay quần áo rồi đi ngủ.

Rất bình thường.

Quách tiểu mập thổn thức: “Nhà mày sướng thật đấy, dạy dỗ theo phương pháp chăn dê nha, không giống tao, bố mẹ ông bà lúc nào cũng theo dõi sát sao, còn các thím trong nhà với chú Vương lái xe nữa chứ. Về muộn một tí là lại làm ầm lên.”

Trịnh Hòa cười cười, tính cả ngày hôm qua, đã một tuần rồi cậu chưa được gặp người thân.

12.

Bạch Ân đọc xong quyển sách, hắn dùng hai ngày để phỏng đoán sự chân thực của quyển sách này.

Sau khi tìm thấy đáp án, hắn mau chóng chấm dứt ngày nghỉ ở nước Y của mình, bay chuyến về thành phố H.

Hắn bài trừ từng người từng người một trong những kẻ đối đầu với mình, để tìm ra kẻ có lẽ đã viết ra quyển sách này. Đoạn kể về mẹ hắn được kể rất tường tận, Bạch Ân cảm thấy nếu đây là sự thật, thì mình đúng là ngoan độc. Dù thế nào thì hắn cũng phải quay về, đầu tiên là điều tra xem ở nước C có thật sự tồn tại một người tên Trịnh Hòa không.

Bạch tiên sinh ngồi ở văn phòng làm việc trên tầng cao nhất của BEACHER, thư ký của thư ký mới đến thực tập – Tang Bắc, nghiêm túc đặt tư liệu của Trịnh Hòa lên bàn, nói: “Đây là văn kiện ngài yêu cầu.”

Bạch Ân mở mắt, hắn điều tra vì muốn biết, liệu Trịnh Hòa có liên hệ gì tới kẻ thù của mình không, nếu đây là âm mưu thì cần xử lý thế nào, dù sự xuất hiện của quyển sách đó quá đỗi quỷ dị, nhưng Bạch Ân tin rằng, sự thật sẽ giám định hết thảy.

Mở ra trang đầu tiên của văn kiện, nhìn cái mặt khổ sở chiếm gần hết trang A4 của Trịnh Hòa, Bạch Ân hơi ngẩn ra.

Tang Bắc hỏi: “Ngài sao thế?”

“Không, không có gì, ” Bạch Ân khép tập văn kiện lại, hắn cho rằng mình không cần đọc tiếp nữa: “Người này, tôi mới gặp tối qua.”

13.

Trịnh Hòa cảm thấy vận may của mình đã bị Quách tiểu mập gặm sạch.

Quyển sách “Gửi ngài kim chủ sâu không lường được” đó nói, vào năm mười bảy tuổi, cậu sẽ rơi vào cái hố đầu tiên của cuộc đời: cậu không hiểu sao lại đi thích cái thằng bạn cao kều ngồi trước mặt, bố ngoại tình với cô giáo dạy mỹ thuật tạo hình mới tới.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Trịnh Hòa vẫn thấy mình đâu thích thằng bạn bàn trên, hơn nữa cậu vốn chẳng tin những gì quyển sách đó viết, hẳn đây chỉ là một trùa đùa tai quái, hoặc là trùng tên trùng họ mà thôi.

Vậy nên, khi chị cậu quệt nước mắt xuất hiện ở cổng trường tìm cậu, cậu không hề đoán được có chuyện gì xảy ra.

“Em, ” Trịnh Hâm Minh nói: “Thu dọn sách vở đi, về nhà với chị.”

Trịnh Hòa ngơ ngác gật đầu, cậu không hỏi nhiều, nói thẳng: “Được rồi, chị đợi em xin phép giáo viên đã.”

“Không cần xin phép, đi luôn, nhà chúng ta có chuyện.” Trịnh Hâm Minh nói xong, bụm mặt khóc nức nở.

Trịnh Hòa không biết sự thể thế nào, cậu quay về lớp nhét vội nhét vàng mọi thứ của mình vào cặp, vỗ vỗ bả vai Trịnh Hâm Minh: “Đừng khóc nữa, về nhà thôi.”

Hai người gọi taxi, trên xe, Trịnh Hâm Minh kể lại đứt quãng mọi chuyện.

Hai tuần trước, bà Trịnh phát hiện chồng mình có quan hệ thân mật với một cô giáo trong trường, bà kể chuyện này cho con gái lớn. Trịnh Hâm Minh cảm thấy cha mẹ đã kết hôn hơn hai mươi năm, hẳn sẽ không vì chút việc nhỏ này mà tan vỡ, hơn nữa cô vẫn tin tưởng bố mình, nên mới an ủi mẹ, sau rồi thu dọn hành lý, lên trường.

Không ngờ trưa nay cô nhận được điện thoại của mẹ, nói rằng bố đã dọn đến ở chung với cô giáo kia ở ngôi nhà trung tâm thành phố, bà bắt gặp được. Trịnh Hâm Minh vội vã về nhà, vừa mới xuống tàu, mẹ cô lại gọi đến, bảo Trịnh Hâm Minh đi đón Trịnh Hòa rồi cùng về.

Nói đến đây, Trịnh Hâm Minh đã khóc không thành tiếng.

Trịnh Hòa không khóc, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy thế giới thực mờ mịt, đen tối.

Cậu bỗng nhiên muốn tin vào quyển sách đó, ít nhất thì, khi mình hai mươi tám tuổi, cha mẹ sống cùng nhau.

14.

Trịnh Hòa vừa bước vào nhà thì thấy mẹ và bố ngồi trong phòng khách.

Họ không cãi vã nảy lửa như những gì chị cậu tưởng tượng, cả hai đều rất bình tĩnh, lẳng lặng nhìn người kia.

Trịnh Hâm Minh lau nước mắt, Trịnh Hòa kéo cô đi tới cạnh mẹ: “Mẹ, bọn con về rồi.”

Ông Trịnh ngẩng đầu định nói chuyện với con, bà Trịnh nhấc tay ngăn lại, chỉ vào chỗ trống cạnh mình, nói: “Ngồi đi, mẹ có chuyện nói với hai đứa.”

Trịnh Hòa ngồi xuống, cậu chôn mặt vào hai lòng bàn tay, tay cậu miết mặt mình một cái thật mạnh: “Mẹ, mẹ nói đi.”

Bà Trịnh chần chừ mãi vẫn không lên tiếng, mãi lâu sau, bà bảo: “Lão Trịnh, ông nói đi được không?”

Ông Trịnh lắc đầu: “Tôi không nói nên lời, bà nói đi.”

Bà Trịnh cười cười: “Ông dám làm, giờ lại không nói nên lời? Cả đời làm giáo viên, lương tâm của ông cũng dạy người khác hết rồi phải không.”

“Bà đừng nói thế được không? Chuyện này là lỗi của tôi, nhưng chẳng nhẽ cái gì bà cũng đúng? Chúng ta kết hôn lâu vậy, bà đã trả giá cho cái nhà này bao nhiêu? Tôi mệt.” Ông Trịnh gỡ kính mắt xuống, xoa xoa mũi.

Bà Trịnh hừ lạnh: “Ông mệt? Nói thật ra thì, tôi ít trả giá cho cái nhà này, ông thì nhiều chắc? Lúc con sốt ông ở đâu? Ông ở trường, dạy học!”

Trịnh Hòa thở ra một hơi, cậu đột nhiên hỏi: “Có phải hai người định ly hôn? Chị theo mẹ, con theo bố?”

Ông bà Trịnh liếc nhìn nhau, bà Trịnh gật đầu: “Đúng thế….sao con biết?”

Trịnh Hòa cười khổ.

Giống hệt trong sách.

Cậu không nghe nổi nữa, đứng lên nói: “Con biết rồi….con, con ra ngoài một lúc, mọi người cứ nói chuyện.”

Vào giây phút cánh cửa đóng lại, Trịnh Hòa dường như thấy mẹ mình nhắm chặt hai mắt, hai hàng lông mày nhíu lại khổ sở, còn bố thì nhếch môi, chua xót không nói nên lời.

“Sẽ qua thôi…” Trịnh Hòa bước trên hành lang, tự an ủi mình, cậu chậm rãi đi xuống thang lầu: “Mọi chuyện đều sẽ qua….”

Cậu bỗng nhiên nhớ lại, khoảng thời gian này cả bố và mẹ đều thường xuyên không về nhà, rồi cả hai không còn quan tâm đến mình, thực ra, nếu không có quyển sách đó cậu cũng có thể đoán được, chỉ là cậu tự lừa mình dối người, thế nên giờ phút này mới đau đớn như thế.

15.

Nếu như một giây trước cậu còn nghi ngờ cuốn: “Gửi ngài kim chủ sâu không lường được”, thì khi bước xuống lầu, thấy được hai vệ sĩ mặc đồ đen nhìn không giống người tốt chút nào đang đứng đó, đằng đằng sát khí thì cậu mới cảm thấy, quyển sách ấy chính là cái hố to chí mạng của mình.

Nhà của Trịnh Hòa nằm ở khu chung cư sáu tầng cũ kỹ, khu này có những mấy trăm gia đình nhưng chỉ có một cụ ông ngày nào cũng xách ***g chim làm bảo vệ.

“Cho hỏi, ngài là Trịnh Hòa sao?” một người đàn ông khom người hỏi.

“Không phải, ” Trịnh Hòa nói như đinh đóng cột: “Tôi mới chuyển tới, không biết ai cả.” Đùa à, tưởng cậu ngốc chắc? Vừa nhìn đã biết không phải người tốt, chẳng nhẽ còn ngây thơ nói tên thật của mình ra như mấy nữ chính trong phim thần tượng Hồng Kông.

Một người khác gỡ kính mắt xuống, lấy ra một tấm ảnh, nhìn rồi so sánh với Trịnh Hòa. Trịnh Hòa lanh trí làm mắt lé miệng méo.

Vệ sĩ: “….”

“Nhìn không giống lắm.” người kia nói, rồi lại nhét ảnh vào túi áo.

Trịnh Hòa thở phào nhẹ nhõm, khi liếc qua tấm ảnh, cậu thấy trong đó là một thằng nhóc mới đầy tháng, còn lộ tờ rym.

Trịnh Hòa bỗng nhiên cảm thấy dễ mấy anh vệ sĩ này là hàng dỏm?! Làm ăn thế này có phải là thiếu chuyên nghiệp quá không? Trộm chụp một tấm ảnh của tôi khó lắm hả?!

Người nọ nói tiếp: “Nhưng vừa nhìn đã biết là cậu ta rồi, áp giải đi.”

Đại ca, mắt anh tinh thật đấy, làm từ hợp kim nhôm phải không? Nhìn mỗi ảnh đầy tháng mà biết được mai sau người này lớn lên thế nào, nhân tài như anh đúng là khiêu chiến khả năng cực hạn của con người mà, làm bảo tiêu đúng là phí hoài nha. Trịnh Hòa hoảng sợ nhìn đối phương, trong lòng xả một đống, cậu cảm thấy sau lưng mình có gì đó cứng cứng dí vào, sợ đến độ tay chân rụng rời.

Người bên trái nhìn tấm ảnh, đột nhiên hét lên: “Đệt! A Bối anh biến thái quá đi, ảnh của em trai mà còn mang theo suốt ngày!”

A Bối lúc này mới như bừng tỉnh, mò xem mình cất ảnh Trịnh Hòa ở đâu, sau đó bình tĩnh nói: “Ai nha, làm mất rồi.”

Trịnh Hòa: “…”

Nước mắt cậu ngược dòng vào cống mất thôi.

Ngáo:

Ha ha, hai quyển sách đó xuyên về quá khứ là có sứ mệnh của mình cả =)))) Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh gặp nhau sớm 11 năm rồi.

16.

Trái có Thanh Long, phải đứng Bạch Hổ, cậu bị hai người ép quẹo vào lối rẽ gần đó, một chiếc xe thương vụ đỗ ở phía trước mấy chục mét, bấy giờ Trịnh Hòa mới kinh hoảng, chẳng nhẽ họ định bắt cóc tống tiền? Nhưng nhà cậu nghèo rớt mùng tơi nha! Dồn hết số tiền tiết kiệm chắc cũng chỉ đủ mua được gầm của cái xe này.

“Các người rốt cuộc là ai?” Trịnh Hòa từ từ bước chậm lại, cậu suy tính xem làm thế nào để chạy trốn.

A Bối cười nói: “Mau lên, mấy bước nữa là tới.”

Trịnh Hòa lệ mì, sao cậu lại cảm thấy câu này lạnh lẽo nguy hiểm thế nhỉ?

Một vệ sĩ khác mở cửa xe ra, đẩy Trịnh Hòa vào sau đó đóng cửa lại, khoanh tay đứng ngoài xe.

Trịnh Hòa xoa xoa bả vai bị ấn đau, cậu kinh ngạc khi quay đầu lại thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi, vẻ mặt hờ hững ngồi đó….hơn nữa, người này nhìn rất quen.

“A….là anh.” Trịnh Hòa thốt lên.

Bạch tiên sinh nghiêng đầu nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: “Cậu biết tôi?”

Giọng nói khàn khàn ấy khiến nửa người cậu tê rần, cậu thầm nghĩ, sao giọng nói người này kỳ quái thế, rồi mới thành thực nói: “Hôm qua, lúc đứng trên lầu của BEACHER, tôi thấy anh, ờ…nhưng hẳn là anh không biết tôi, tôi chỉ tình cờ thấy thôi, ha ha, thế mà nhớ.” Cậu bối rối nói.

Bạch tiên sinh không nói gì, trong lòng thấy lý do của Trịnh Hòa thực hợp lý, bởi lúc ấy hắn cũng nhìn thấy cậu ta. Nhưng hắn cũng hoài nghi, theo tư liệu, Trịnh Hòa chỉ là một thiếu niên bình thường, cha mẹ là giáo viên, người quen cũng không ai biết người thuộc thế giới của hắn.

Vậy….cuốn sách đó là sao?

“Tôi là Bạch Ân.” Bạch tiên sinh nói với Trịnh Hòa: “Cậu đã biết tôi rồi thì mọi chuyện dễ nói.”

Hắn vô cùng bình tĩnh khi nói ra câu ấy, nhưng nhìn cậu thiếu niên như bị điều gì kích thích, đột nhiên bật dậy, cộc đầu vào trần xe rồi lại thụp xuống, bỗng nhiên, như có một con mèo nhẹ nhàng quào trái tim hắn, một thứ cảm giác quái dị xuất hiện.

“A! Anh, anh anh anh anh chính là Bạch tiên sinh!” Tiếng cuối của Trịnh Hòa lạc đi, cậu quay đầu, run rẩy như muốn mở cửa chạy đi, nhưng nhìn thấy vệ sĩ đứng ngoài cửa mới rụt tay lại.

Đôi mắt nâu của Bạch tiên sinh ánh lên vẻ nghi hoặc, kẻ đó vất vả viết ra một quyển sách vớ vẩn kể về hắn, sao người chấp hành lại ngu thế này?

“Cậu sợ tôi?” Bạch Ân tiếp tục hỏi.

Trịnh Hòa vội đem những lời sắp thốt ra nuốt vào bụng, dì sao thì nếu nói: một quyển sách đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi, anh là người sẽ cùng tôi làm gay, chắc chắn sẽ bị đánh, vậy nên cậu nói: “Ờ, ừm, cũng bình thường.” Nói xong, cậu trộm liếc hắn ta một cái, không hiểu sao cậu đột nhiên nhớ rằng quyển sách đó nói, Bạch tiên sinh có cơ bụng tám múi? Không biết nhìn thế nào nhỉ?

Bạch tiên sinh khẽ cười khi thấy bộ dạng cậu như thế, hắn đột nhiên cảm thấy, có lẽ cậu ta rất hiểu mình thật, bởi hắn không thể ghét nổi cậu thiếu niên này. Hắn gật đầu với lái xe đang nhìn mình qua kính chiếu hậu nãy giờ, những vệ sĩ bên ngoài lần lượt nuối đuôi nhau lên chiếc xe bên cạnh, xe từ từ khởi động, Trịnh Hòa lo lắng, nắm chặt tay: “Anh, anh định đưa tôi đi đâu?”

Giờ trong óc cậu loạn tùng phèo, cậu có thể cảm nhận được, Bạch tiên sinh không có ác ý với mình, nhưng người ở trong sách đột nhiên xuất hiện trước mắt…..Đúng rồi! Trịnh Hòa bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.

Mãi đến năm hai mưới tám tuổi cậu mới biết Bạch tiên sinh cơ mà, hơn nữa mới gặp nhau lần đầu mà họ đã làm chuyện ấy, chẳng nhẽ ——

Kịch bản bắt đầu sớm hơn dự định?

Con mẹ nó, cậu sắp bị thông cúc!!!

Bạch tiên sinh nghiêng mình dựa vào ghế, ông ghé mắt qua, lẳng lặng nhìn gương mặt viết rõ mồn một những ý nghĩ trong lòng của cậu thiếu niên, ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên đầu gối.

17.

Xe dừng ở dưới BEACHER.

Trịnh Hòa nhìn địa điểm xuất hiện đầu tiên trong sách, tuy cúc hoa được bảo vệ, nhưng nhỡ chuyện xảy ra tiếp theo vẫn giống hệt trong sách, QAQ, thì cúc hoa vẫn tàn nha.

“Xuống xe đi.” Gương mặt Bạch tiên sinh đeo lên một nụ cười nhạt, điều này khiến trái tim thấp thỏm của cậu thoáng bình tĩnh, nhưng để bảo vệ đóa cúc tươi non của mình, cậu hạ quyết tâm nói: “Bạch tiên sinh, ngài đưa tôi về nhà được không?”

Bốn, năm cây súng ngay lập tức chĩa về phía Trịnh Hòa, người đi đường thấy thế, một phụ nữ trẻ tuổi sợ tới mức thét lên, sau đó vội bịt miệng mình, chạy đi.

Trịnh Hòa toát mồ hôi lạnh.

Bạch tiên sinh ra hiệu cho họ bỏ súng xuống, nói: “Được, nhưng chưa phải lúc này.”

Trịnh Hòa cắn chặt răng, tiếp tục nói: “Vậy tôi nói trước cho ngài biết….Tôi, tôi không phải là ấy….”

Bạch tiên sinh hỏi: “Gì?”

“Là….đồng tính luyến ái đó.” Trịnh Hòa ấp úng nói, cậu cảm thấy da mặt mình có chút dày, chỉ mình cậu biết nội dung của quyến sách đó, tuy không rõ vì sao Bạch tiên sinh lại bảo mình lên xe, nhưng nhỡ đâu do mình đẹp quá, đột nhiên bị hắn nhìn trúng?

Được rồi, chuyện này không thể xảy ra.

Trịnh Hòa đột nhiên thấy 11 năm sau mình đúng là trâu vật, dám mang cái gương mặt mộc mạc này đi tham gia vào giới giải trí.

Khéo lúc ấy mình đã phẫu thuật thẫm mỹ rồi.

Trịnh Hòa lại nghĩ linh tinh.

Bạch tiên sinh nghe Trịnh Hòa nói xong, vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh nhạt, hắn gật đầu: “Ừm, tôi biết, xuống xe đi.”

Trịnh Hòa cảm thấy càng lúc mình càng không hiểu người này rốt cuộc nghĩ gì, cậu lại hỏi: “Anh không định làm gì tôi đấy chứ?”

“Cậu muốn tôi làm gì cậu?” Hắn không đáp mà nhíu mày hỏi ngược lại.

Trịnh Hòa lặng lẽ rụt cúc, chui ra xe.

18.

Phòng 302.

Trịnh Hòa nơm nớp ngồi trên ghế sa lông, Bạch tiên sinh cởi áo khoác, vắt qua một bên, ngồi xuống đối diện Trịnh Hòa, trầm mặc nhìn cậu.

“Anh nhìn tôi làm gì?” Trịnh Hòa cảm thấy rợn rợn.

“Ngẫm lại lời cậu vừa nói với tôi.” Bạch tiên sinh nói thẳng.

“Tôi, tôi nói gì cơ…” Trịnh Hòa nghĩ lại, hình như mình đâu có nói gì khiến người ta hoài nghi nha.

Bạch tiên sinh bỗng nhiên cười cười: “Vì sao cậu lại nói với tôi rằng, cậu không phải đồng tính luyến ái?”

“Muốn nói thì nói thôi….” Trịnh Hòa đáp.

“Chẳng nhẽ cậu không cho rằng tôi bắt cóc cậu sao?” Bạch tiên sinh lại hỏi.

Thực ra lúc gặp phải hai vệ sĩ, Trịnh Hòa cũng tưởng là bắt cóc, nhưng vào xe rồi, nghe Bạch tiên sinh tự giới thiệu tên, cậu liền yên tâm. Cậu không có sắc cũng chẳng có tiền, không đáng để người đàn ông này bắt cóc, nhưng cậu biết thế là vì đã đọc quyển sách đó, vậy nên Trịnh Hòa bắt đầu quanh co: “Ờ…là vì nhìn anh, nhìn anh không giống người xấu chăng?” nói xong, cậu lặng lẽ nhìn trời, không ngờ lúc còn sống, cái lời thoại mary sue này cũng có thể được thốt ra từ miệng mình.

Bạch tiên sinh dừng lại động tác gõ ngón tay, hắn vén tóc ra sau tai, nói: “Cậu nói dối.”

“Hở?” Trịnh Hòa giật mình.

Bạch tiên sinh tiếp tục nói: “Dù cậu không cho rằng tôi là kẻ bắt cóc, thì cũng sẽ không nghĩ tôi có ý nghĩ không trong sáng với cậu chứ, nhưng vừa thấy thôi cậu đã nói cậu không phải đồng tính luyến ái, trên mặt tôi đâu viết: tôi là đồng tính luyến ái, vậy nên…..”

Trịnh Hòa cái khó ló cái khôn: “Không, anh có viết.”

“Ở đâu?” Bạch tiên sinh hỏi.

Trịnh Hòa yếu ớt, chỏ chỏ vào mái tóc dài bồng bềnh.

Bạch tiên sinh nheo mắt.

Trịnh Hòa rụt tay lại, nói như đinh đóng cột: “Được rồi, không có.”

Bạch tiên sinh: “…”

Bạch tiên sinh hỏi: “Chẳng nhẽ cậu không muốn phản kháng chút nào sao?”

Trịnh Hòa ngạc nhiên: “Tôi phản kháng làm gì? Đâu có đánh thắng được anh.”

Tuy biết Trịnh Hòa chỉ là nói thật, nhưng không biểu sao Bạch Ân lại muốn cười.

Bị Trịnh Hòa cắt ngang như thế, Bạch tiên sinh phải mất một lúc mới nhớ lại những gì mình định nói, hắn định tỏ thái độ gây sự, nhưng vừa thấy cặp mắt to tròn ngu đần kia nhìn về phía mình, Bạch Ân lại cười một hồi: “Thôi được rồi, không quanh co với cậu nữa, ai đưa cậu tới?”

“A?” Trịnh Hòa lơ tơ mơ: “Chẳng phải anh đưa tôi lên xe sao?”

Bạch Ân che miệng cười khẽ, Trịnh Hòa nhìn hắn chẳng biết nói gì, mới nãy còn là anh chàng lạnh lùng, sao đột nhiên cứ cười hoài như bị điểm huyệt cười thế?

“Có lẽ do tôi đặt câu hỏi không đúng, ” Bạch tiên sinh nói: “Phải là: ai bảo cậu làm việc này?”

“Làm việc gì.” Trịnh Hòa nghĩ thầm, rõ ràng hai người đều nói tiếng Trung, vì sao từ nào cậu cũng hiểu nhưng ghép lại thành câu thì lại chẳng hiểu gì?

“Tiếp cận tôi.” Hiếm hoi lắm Bạch tiên sinh mới kiên nhẫn được thế này.

Vẻ mặt Trịnh Hòa vặn vẹo như người ta nợ cậu 500 vạn mà không trả, từ lúc đọc được quyển sách đó, cậu chỉ muốn trốn thật xa khỏi người đàn ông này, cả đời không gặp nhau là tốt nhất, cậu thậm chí còn hi sinh sự nghiệp diễn viên để đổi nghề làm y tá, thế mà lại có người nói rằng cậu muốn tiếp cận Bạch Ân? Ờm, là chính miệng Bạch Ân nói.

Bị vẻ mặt hoảng sợ của Trịnh Hòa nhìn chăm chú hồi lâu, Bạch Ân bắt đầu nghĩ, có phải kẻ thù của mình tự tiện viết tên cậu bé này vào sách mà chưa hỏi trước, nhưng lại nhớ tới câu nói trong xe, hắn bảo: “Nếu cậu vẫn im lặng, tôi nghĩ, tôi có rất nhiều cách để xử lý cậu.” Bạch Ân đã chuẩn bị kế hoạch này mấy ngày nay, dù Trịnh Hòa mất tích nhà trường cũng sẽ không nghi ngờ gì, bên cảnh sát cũng đã được đánh tiếng trước, từ lúc đặt chân lên xe, mạng sống của Trịnh Hòa đã nằm hoàn toàn trong tay Bạch Ân.

Nhưng tiếc là, Trịnh moe hiểu nhầm, cậu đỏ mặt hỏi: “Anh định xử lý tôi thế nào?” sau đó che mông, lùi ra sau: “Này….tôi thật không phải đồng tính luyến ái đâu nhá.”

Bạch Ân bỗng nhiên che miệng, cúi gập người xuống, khi ngẩng đầu lên, khóe mắt hắn vẫn còn dính vệt nước mắt. Trịnh Hòa muốn bùng cháy, cậu đâu nói gì cảm động quá đâu, hay là Bạch Ân hẽ nghe được ‘đồng tính luyến ái’ là lại khóc? Mẹ nó, kỹ năng này trâu khiếp.

Bạch tiên sinh quệt nước mắt, vỗ vỗ đầu Trịnh Hòa: “Dù cậu khiến tôi cười, tôi cũng sẽ không nhẹ tay.”

“Bạch tiên sinh, anh thấy câu trả lời đầy lo lắng và xấu hổ của tôi buồn cười chỗ nào?” Trịnh Hòa phụt hết những điều đang nghĩ trong lòng, nói xong lại thấy mình đũng là giỏi tìm đường chết, sao trong tình huống này mà lại trung nhị được chứ, dù người đàn ông này đẹp trai, lại có cơ bụng, nhưng là xã hội đen đó!

Bạch tiên sinh không nhịn nổi nữa, vừa cười vừa nói: “Cậu cứ đứng đây, tôi ra ngoài cười một lúc.”

Trịnh Hòa: “…”

Sao Bạch Ân ngoài đời lại OOC so với Bạch Ân trong sách quá vậy!!!

Mẹ nó!!!

Chẳng nhẽ là bởi “tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi”???

Vừa nghĩ đến thế, cúc hoa của Trịnh Hòa đã tê rần.

QAQ.

19.

Sau khi Bạch Ân rời đi, bộ óc chẳng mấy khi động não của Trịnh Hòa bắt đầu ngẫm nghĩ lại nhiều chuyện.

Đầu tiên là làm thế nào để trả lời được vấn đề ‘đồng tính luyến ái’, chắc chắn không giấu nổi rồi, trí thông minh của hai người vốn không thuộc một đẳng cấp, hơn nữa có thoát được hay không để tính sau, giờ phải bảo vệ mạng sống đã.

Sau đó cậu lại nghĩ đến chuyện, nếu số phận đã định trước cúc hoa cậu sẽ tàn, thì giữa tính mạng và chữ trinh cái nào quan trọng hơn…..Được rồi, nếu Bạch tiên sinh quyết tâm muốn vác súng xông pha chiến trường, Trịnh Hòa đã chuẩn bị tâm lý sẽ nhịn tắm từ hôm nay, phải làm sao cho Bạch tiên sinh ghê tởm, không dám nhìn mình lần thứ hai.

Bạch tiên sinh đứng ngoài cửa, gọi điện xong, hút một điếu thuốc mới đi vào. Vừa mở cửa, hắn chưa kịp nói gì, Trịnh Hòa đã mở miệng: “Bạch tiên sinh, không có ai phái tôi đến bên anh hết, tôi nói rằng tôi không phải đồng tính luyến ái vì…..chắc anh cũng sẽ thấy vô lý, nhưng anh nhất định phải tin tôi! Nguyên nhân là do một quyển sách.”

Bạch Ân nhíu mày, chậm rãi hỏi: “Sách?”

“Ừm, ” Trịnh Hòa cúi đầu, dùng tay áng chừng: “To bằng này, cũng dầy.”

“Nó viết về cái gì?” Bạch Ân hỏi.

Trịnh Hòa thở phì phò đáp lại: “Năm hai mươi tám tuổi, tôi gặp anh….” Nói xong, cậu ngẩng đầu liếc nhanh người đàn ông trước mặt, thấy anh ta nhìn mình, vẻ mặt thâm sâu khó lường, đột nhiên nghĩ tới khung cảnh này sao giống như cả hai đang ngồi trên vách núi, cạnh đó là biển rộng, bão táp ập qua, nước biển khiến cậu ướt nhẹp, Bạch tiên sinh mặc áo mưa nên không dính một giọt nước nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui