Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

60.

Đêm hôm đó, Bạch tiên sinh hiếm hoi lắm mới không ‘đòi ăn’ Trịnh Hòa, chỉ nghiêng người, ôm cậu từ sau lưng, cơ thể của hai người kề sát vào nhau.

Trong bóng đêm, Trịnh Hòa trợn tròn mắt, mê mang nhìn chằm chằm về phía trước.

Cậu bỗng nhiên nhận ra, về sau chị mình sẽ quen biết với anh rể, mình sẽ lên đại học, hẹn hò với mấy thằng khốn nạn, gặp gỡ rồi lại chia tay, cuối cùng sẽ gặp được Bạch tiên sinh.

Nếu tương lai đã như thế, giờ mình cự tuyệt Bạch tiên sinh quyết liệt như thế, để làm gì?

Cậu cảm nhận được hơi thở ấm áp của Bạch tiên sinh quấn lấy cổ mình, ngứa, nhưng lại rất an tâm.

Trịnh Hòa bắt đầu nghĩ, người đang nằm cạnh mình, ngoài việc là đàn ông ra thì chỗ nào cũng tốt, biết kiếm tiền, lại yêu gia đình, điều quan trọng nhất là Bạch tiên sinh rất tốt tính, dù đa phần đều là giả vờ, nhưng ở cùng người tâm lý thế này, Trịnh Hòa cảm thấy thực thoải mái, bởi chỉ cần cậu muốn gì, anh ta đều có thể nhận ra, và giúp cậu hoàn thành điều đó một cách hoàn hảo nhất.

….Có lẽ, Bạch tiên sinh thực sự không tệ.

Có nên chấp nhận anh ta không?

Ngáo:

Yêu nhau đi còn ngại ngần gì!!!! Tuôi nhớ nhân thê của tuôi!!!

61.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Bạch tiên sinh không thấy Trịnh Hòa trên giường, hắn chớp chớp mắt, mở ra lại nhắm lại, một lúc lâu sau mới nhận ra, giờ không phải lúc để mệt mỏi nằm ở đây.

Trịnh Hòa đâu nhỉ?

“Trịnh Hòa….” Bạch tiên sinh chỉ mặc độc cái quần sịp, đi qua đi lại trong phòng như u hồn, không ngừng gọi tên Trịnh Hòa. Hắn làm Trịnh Hòa sợ đến nỗi suýt làm rơi cái thìa trong tay.

“Anh làm gì thế? Mau mặc quần áo vào!” Trịnh Hòa tức giận nói với Bạch tiên sinh.

“Em dậy sớm thật.” Bạch tiên sinh dang rộng hai tay như một con gấu lớn, định ôm chầm lấy Trịnh Hòa. Trịnh Hòa vội vàng đẩy anh ta ra, cậu thầm nghĩ: cơ bắp của Bạch tiên sinh đẹp thật: “Anh chưa tỉnh ngủ thì ngủ thêm đi, em còn chút nữa mới nấu xong.”

Bạch tiên sinh ngáp một cái, tựa vào vai Trịnh Hòa, nhìn cậu nấu cháo: “Tôi bảo thím Triệu qua là được.”

“Xa như thế, anh trả lương cho người ta được bao nhiêu, đừng làm khó người khác thế.”

Bạch tiên sinh hôn phần tai Trịnh Hòa, lại hỏi: “Em đang nấu gì thế?”

“Cháo trứng vịt Bắc Thảo với thịt nạc.” Trịnh Hòa băm hành rất điêu luyện, vừa băm vừa giải thích: “Hôm qua, trên đường tới đây, em thấy siêu thị ngoài cửa có bán thực phẩm sống nên lúc nãy đi mua thịt lợn và trứng vịt Bắc Thảo về.”

“Tôi không thích ăn trứng vịt Bắc Thảo.” Hiếm hoi lắm Bạch tiên sinh mới nói thẳng suy nghĩ của mình như thế: “Vị của nó kỳ lắm.”

Trịnh Hòa nhìn mái tóc nâu dài của hắn, nghĩ thầm, Bạch tiên sinh có thể coi là người ngoại quốc, khẩu vị không giống người Trung, cậu đảo một lượt, thấy cháo đã nấu xong liền nói: “Vậy em nấu mì cho anh đi, anh thích mì gì?”

“Gì cũng được.” Bạch tiên sinh nói: “Sao hôm nay em tốt với tôi thế?”

“Thế này đã là tốt sao?” Trịnh Hòa cười cười: “Yêu cầu của anh đơn giản thật đấy.”

Bạch tiên sinh lại nhẹ nhàng hôn lên tai Trịnh Hòa: “Bao ngày qua, đây là lần đầu tiên em ôn hòa với tôi thế, không thấy tôi phiền nữa sao?”

“Phiền chết mất ấy chứ.” Trịnh Hòa nhéo nhéo cánh tay Bạch tiên sinh: “Nặng quá, đứng sang một bên, đừng dựa vào em nữa.”

Bạch tiên sinh đáp lại bằng cách càng ôm chặt lấy Trịnh Hòa, hắn cười nói: “Không đâu.”

62.

Bạch tiên sinh là người tinh tế, nhạy bén, vậy nên, hắn đương nhiên nhận ra sự chuyển biến của Trịnh Hòa, hắn vui sướng khi Trịnh Hòa đã chấp nhận mình. Vì thế mà Bạch Ân càng đối xử tốt với cậu hơn nữa, Trịnh Hòa muốn tới nhà bạn chơi, hắn tự mình lái xe đưa đi, còn cùng lên lầu.

Trịnh Hòa chẳng còn lời gì mà nói: “…Anh đi lên làm gì?”

“Ở một mình chán lắm.” Bạch tiên sinh nói rất chi vô hại.

“Về đi, về đi, em biết giới thiệu anh với bạn em thế nào đây.” Trịnh Hòa nói.

“Bảo tôi là anh họ của em.” Bạch tiên sinh nói.

“Em không có anh họ….” Trịnh Hòa vừa định nói ‘đẹp trai’ thì vội vàng sửa miệng: “già như anh.” Cậu chỉ vào bộ âu phục Bạch tiên sinh đang mặc.

Bạch tiên sinh cởi áo khoác ra.

Trịnh Hòa chỉ vào đôi giày của hắn.

Bạch tiên sinh chần chừ một chút, rồi cúi xuống, định cởi giày thật.

“A a a!” Trịnh Hòa bị dọa sợ: “Anh cởi thật đấy à!”

“Chẳng phải em ghét tôi sao.” Bạch tiên sinh giơ hai tay lên, đầy bất đắc dĩ.

“Được rồi, được rồi, em phục anh rồi đó.” Trịnh Hòa thở dài: “Lại thế này rồi, mai anh đến viện kiểm tra đi.”

Bạch tiên sinh nói: “Không liên quan đến bệnh của tôi, là do tính cách.”

“Ôi chao, anh nói thế em càng buồn bực, ” Trịnh Hòa đứng trên bậc thang, nhờ thế mà cậu cao ngang bằng với Bạch tiên sinh, cậu nắm tay hắn, nói: “Giờ em trả lại hàng, có được không?”

“Không được, dù em có trả lại hàng, tôi vẫn thế thôi.” Bạch tiên sinh nở nụ cười, lực sát thương của nụ cười ấy bắn phá các tế bào của Trịnh Hòa.

Cậu bịt kín mắt lại, nghĩ thầm, sao trước đây không nhận ra anh ấy đẹp trai thế chứ?

63.

Hai thằng ngốc Quách tiểu mập và Tuyên Minh Minh tin Bạch tiên sinh là anh họ của Trịnh Hòa chỉ trong một nốt nhạc, hơn nữa còn chào đón rất nhiệt tình. Biểu hiện cụ thể là: Quách tiểu mập thấy cơ bắp của Bạch tiên sinh liền quấn lấy, hỏi về phương pháp giảm béo Tuyên Minh Minh thấy vẻ ngoài tuấn tú của Bạch tiên sinh liền hỏi rằng mấy cô nàng ngoại quốc có đẹp như hắn không, còn quyết chí ra nước ngoài học đại học, quên béng luôn hai vấn đề quan trọng là cái thành tích tiếng Anh thê thảm của nó, và liệu mấy nàng ấy có thèm để ý đến nó không.

Trịnh Hòa chán chết mà chơi game, qua hết các màn rồi vẫn thấy hai thằng đó dính lấy Bạch tiên sinh!

Cậu đi tới, hô: “Có chơi không hả? Hai đứa thích anh họ tao rồi phải không!”

Tuyên Minh Minh làm bộ ôm mông, cảm khái nói: “Nếu anh họ của mày là nữ, tao chắc chắn sẽ tấn công mạnh mẽ.”

“Loại nhóc con như mày, anh ấy không thích đâu.” Trịnh Hòa cười lạnh, rồi lại chợt nhớ ra mình cũng chỉ hơn Tuyên Minh Minh một tuổi, mặt cậu vặn vẹo như ăn nhầm keo 502.

Quách tiểu mập chạy qua nhìn thời gian qua màn của Trịnh Hòa, nói: “Trịnh Hòa, mày phá kỷ lục của tao rồi! Tao chơi hơn nửa tháng đó!”

“Thế thì mày đi phá kỷ lục đi!” Trịnh Hòa nói: “Thêm Tuyên Minh Minh nữa, hai đứa cùng chơi!”

Tuyên Minh Minh nói: “Tao không chơi đâu, thằng Quách tiểu mập tay tàn lắm, tao mà chơi với nó, chắc chắc sẽ bị đồng đội heo hại chết.”

Trịnh Hòa nhìn Bạch tiên sinh đang yên lặng gần đó, xót xa nghĩ: khoảng cách xa nhất trên thế giới này, không phải sự sống và cái chết, mà là đồng đội heo ở ngay bên cạnh, mà mày lại không biết.

64.

Trịnh Hòa khám phá ra một kỹ năng mới về Bạch tiên sinh, đó là: dù người đối diện là ai, có thân phận gì, bao nhiêu tuổi, anh ấy đều có thể cùng người đó nói chuyện vui vẻ, ví dụ như hai thằng bạn của mình, còn cho nhau số điện thoại rồi đấy.

Lúc lên xe, Bạch tiên sinh nhìn di động của mình, nói: “Giờ tôi có thể điều khiển từ xa những chuyện xảy ra khi em lên lớp rồi.”

Trịnh Hòa muốn tự đâm hai mắt mình cho rồi, sao bỗng nhiên cậu thấy Bạch tiên sinh tiện thế nhỉ?

“Sắp tối, ” Trịnh Hòa hỏi: “Chúng ta đi ăn gì?”

“Ăn ngoài sao.” Dường như Bạch tiên sinh có chút mất mát.

“Ngày nào cũng nấu cơm, em mệt lắm đó, anh biết không?” Trịnh Hòa nói: “Thỉnh thoảng khao em một bữa?”

“Tôi nhận ra, đề tài chúng ta nói với nhau nhiều nhất là ăn uống, ” Bạch tiên sinh cười cười: “Tôi nhớ gần đây có một quán đồ nướng không tệ, thích ăn không?”

“A, mẹ em từng dẫn tới đó một lần rồi, hình như là đồ tự chọn?” Trịnh Hòa hỏi.

“Ừm, em thích không?” Bạch tiên sinh hỏi.

“Thích chứ, thích chứ.” Trịnh Hòa vui vẻ nói, cậu chính là kiểu người mà khi cảm thấy không vui, chỉ cần được ăn ngon là sẽ lại hớn hở, so với mấy thứ như di động hay gì đó mà Bạch tiên sinh từng tặng, cậu càng thích hai người cùng đi ăn ngon.

65.

Tối đó, Trịnh Hòa nhờ Bạch tiên sinh dạy thêm Tiếng Anh cho mình. Bạch tiên sinh nhìn sách tiếng Anh của Trịnh Hòa, nhìn quyển vở trắng tinh không hề ghi bài của cậu, yên lặng hồi lâu.

Trịnh Hòa gãi đầu cười, giờ tiếng Anh, cậu cứ như đầu gỗ đấy, vừa thấy giáo viên giảng rất mãnh liệt, dạt dào thì mới ngớ ra một lúc, chuông tan học đã vang lên.

“Em làm gì trên lớp thế?” Bạch tiên sinh hỏi.

Trịnh Hòa nghĩ nghĩ, cậu nhận ra, mình ngồi rất ngay ngắn, đầu óc thì trống không: “Chắc là ngẩn ra đó?” Trịnh Hòa đáp.

Bạch tiên sinh cười mà như không cười, hắn dời tầm mắt đến quyển sách, nếu Trịnh Hòa là thằng con Bạch Nhuận Trạch của hắn, chắc chắn đã bị xử lý theo gia pháp, nhưng vì là cậu nên hắn không hạ thủ. Bạch Ân chưa từng dạy ai bao giờ, nhìn mấy thứ trong quyển sách này cũng thấy hoa mắt, nhớ lại trước đây những gia sư đã dạy mình thế nào, Bạch tiên sinh nói: “Tôi dạy em cách đọc mấy từ này một lần, sau đó em nhớ theo, viết theo âm đọc.”

Trịnh Hòa gật đầu, cậu rất tin tưởng Bạch tiên sinh, đang mong hắn vực dậy điểm số tiếng Anh của mình đây

Bạch tiên sinh cảm thấy Trịnh Hòa như thế này thật đáng yêu liền ôm cậu vào lòng, mở sách ra, chỉ vào những từ trên đó, đọc lần lượt.

Trịnh Hòa cứ đọc theo như vẹt, tầm mắt của cậu chuyển từ ngón tay hắn chạy tới trên mặt. Dưới ánh đèn ấm áp, người đàn ông này vừa dịu dàng, lại tuấn tú.

Bạch tiên sinh nhận ra Trịnh Hòa đang xao nhãng, hắn nhướng mày, hôn lên khóe môi cậu: “Nhìn tôi làm gì, trên mặt tôi có từ tiếng Anh sao?”

“Anh đẹp quá thì nhìn chứ sao.” Trịnh Hòa cười hì hì, cũng hôn lại lên môi Bạch tiên sinh.

“A…ưm…”

Bạch tiên sinh đặt tay phải lên đầu Trịnh Hòa, dấn sâu vào nụ hôn này, bờ môi hai người quấn lấy nhau, đến lúc tách ra, cả hai đã thở hồng hộc.

Tầm mắt hắn nhìn vào bờ môi hồng đỏ của cậu thiếu niên trong lòng, ánh mắt trầm xuống, hắn thì thầm bên tai cậu: “Hôm nay học đến đây thôi, được chứ?”

Trịnh Hòa biết hắn có ý gì, liền vươn tay ôm lấy cổ Bạch tiên sinh, cười xấu xa: “Không cưỡng lại được cám dỗ thế này, đáng lẽ anh phải: dù người ta ngồi trong lòng vẫn không loạn chứ, Bạch tiên sinh, nếu không sẽ tinh tẫn thân vong đó.”

“Tôi tình nguyện chết trên người em.” Bạch tiên sinh nhẹ nhàng hôn lên mặt Trịnh Hòa, hắn khẽ vén tóc cậu qua một bên, để lại một chuỗi tiếng hôn ái muội.

Trịnh Hòa cười cười, dựa vào lòng hắn, đây không phải là lần đầu tiên, chống đối lại chỉ khiến cả hai mất hứng, chi bằng cứ hưởng thụ.

Ngáo:

Bạn Trịnh còn một chút trẻ con, nhưng cũng đã đáp lại Bạch tiên sinh rồi.

66.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Bạch tiên sinh mất một lúc lâu để buồn rầu. Vốn hắn định dạy Trịnh Hòa xong sẽ đi làm việc, khéo hôm nay phải tăng ca để giải quyết chồng văn kiện kia.

“Bảo bối, dậy thôi.” Bạch tiên sinh nhéo mặt Trịnh Hòa.

“Ửm?” Trịnh Hòa mơ mơ màng màng mở mắt ra, nói: “Hôm nay anh cũng dậy sớm thật.”

Bạch tiên sinh nhẹ nhàng giúp Trịnh Hòa xoa bóp eo: “Hình như hôm nay em phải đi học đúng không? Để tôi đưa em đi.”

“Không cần nha, ” Trịnh Hòa từng nghe vị thư ký trung niên nói rằng, giờ làm việc của Bạch tiên sinh muộn hơn giờ đi học của cậu những mấy tiếng, nhưng từ khi cậu đến, gần như ngày nào anh ấy cũng đi sớm: “Anh cứ đi làm bình thường đi, xế chiều cũng bảo lái xe tới đón là được.”

Bạch tiên sinh hôn lên trán Trịnh Hòa, giọng điệu đầy lưu luyến: “Tôi thật chẳng muốn em đi học chút nào, em bỏ học đi, chỉ ở bên tôi thôi, được không?”

Trịnh Hòa trợn trắng mắt: “Anh lại thế rồi.”

“Tôi không muốn em rời khỏi tôi.” Bạch tiên sinh ôm Trịnh Hòa vào lòng, cả hai người đều không mặc quần áo, vừa rời khỏi ổ chăn, Trịnh Hòa liền lạnh đến độ nước mũi chảy ròng: “Lạnh quá, anh buông tay ra để em kéo chăn.”

“Ôm tôi rồi sẽ không lạnh nữa.” Tuy nói thế nhưng Bạch tiên ính vẫn giúp Trịnh Hòa kéo chăn trùm lên người.

Trịnh Hòa ghé vào lòng Bạch tiên sinh, nhìn lên, dùng ánh mắt để miêu tả gương mặt hắn: “Được rồi, nếu anh không muốn em đi xa, thì để em chọn một đại học gần nhà, ngày nào cũng về, được không?”

“Tôi không muốn để em lên đại học.” Bạch tiên sinh nói: “Học xong trung học, em cùng tôi ra nước ngoài đăng ký kết hôn đi.”

Trịnh Hòa đỏ mặt: “A… Anh đã nghĩ xa đến thế rồi sao?”

Bạch tiên sinh nói: “Trong sách viết, cuối cùng em cũng kết hôn với tôi, nhưng lại không có giấy đăng ký. Tôi nghĩ, mấy năm sau tôi quay lại nước Y để phát triển sự nghiệp, cũng mang em qua đăng ký kết hôn luôn.”

Trịnh Hòa có chút khó xử: “Nhưng là, bố mẹ em đều ở đây mà.”

“Đâu phải không quay về đâu.” Bạch tiên sinh nói.

Trịnh Hòa nghĩ thế cũng được, nhưng cậu vẫn muốn ở lại Trung Quốc học xong đại học rồi làm gì thì làm, cậu nói: “Anh xem, giờ chẳng phải ngày nào anh cũng phải đi làm sao, em cũng thế, phải đi học, đó mới là công việc hiện tại của chúng ta, anh hiểu chưa?”

“Tôi muốn lúc làm việc cũng có thể nhìn đến em.” Bạch tiên sinh ôm Trịnh Hòa không buông tay.

Trịnh Hòa cảm thấy, Bạch tiên sinh hồi còn trẻ thích dính người khác hơn Bạch tiên sinh trong sách, hơn nữa, Bạch tiên sinh trong sách kịch liệt kiểu: “Em mà dám đi, tôi sẽ giết em rồi tự sát”, còn Bạch tiên sinh của hiện tại là thế này: “Em muốn đi à? Thế, thế mang tôi đi cùng nhé?

Ha ha ha ha.

Trịnh Hòa sắp bị cái cục não của mình làm cho phì cười.

Bạch tiên sinh biết Trịnh Hòa sẽ không đi cùng mình, thở dài, xoa xoa đám lông đầu mềm mại của cậu: “Chuẩn bị đi, tôi đi tắm rửa.”

“A.” Trịnh Hòa lên phòng tắm trên lầu, tắm nhanh một lượt. Cậu nghiên cứu bọng mắt to uỳnh của mình hồi lâu, cuối cùng, quyết định xuống lầu làm bữa sáng.

Mấy hôm trước thím Triệu ngã gãy chân, đã xin phép nghỉ một tháng, Trịnh Hòa đoán chắc Bạch tiên sinh không biết chuyện này nên ôm hết mọi việc của thím Triệu lên người, dọn nhà rồi nấu cơm đều là thú vui của cậu, cậu không hề thấy việc một người đàn ông mặc tạp dề, chạy qua chạy lại trong nhà thì có gì đáng cười.

Bạch tiên sinh quả thật không biết chuyện thím Triệu xin phép nghỉ, hắn chỉ thấy dường như nhà mình sạch hơn rất nhiều, nhất là hôm nay, khi bước vào phòng tắm, hắn ngạc nhiên khi thấy mọi đồ vật đều được xếp thành hàng ngay ngắn từ nhỏ đến lớn, vừa định bảo với thím Triệu là bác sẽ được tăng lương thì trong lúc vừa lau tóc vừa xuống lầu tìm Trịnh Hòa, hắn lại không thấy cậu ở đâu cả.

Hắn đi về hướng phòng bếp, hỏi: “Thím Triệu, thím có thấy Trịnh Hòa không?”

Trịnh Hòa ló đầu ra khỏi phòng bếp: “Anh tìm em gì thế?”

Bạch tiên sinh hỏi: “Sao em lại ở trong bếp?”

“Thím Triệu xin phép nghỉ mấy hôm.” Trịnh Hòa múc cháo vào bát, lại nấu thêm một nồi canh nấm tươi ngon, còn lấy từ tủ lạnh một hộp dưa chua, cậu cảm thấy mình có thể gả cho người khác được rồi.

“Không tệ đúng không?” Trịnh Hòa khoe với Bạch tiên sinh.

Đây không phải lần đầu tiên Bạch tiên sinh ăn bữa sáng cho Trịnh Hòa làm, nhưng trong ngôi nhà quen thuôc này, nhìn người bạn đời tương lai làm bữa sáng cho mình khiến trong lòng Bạch Ân chợt dâng lên những cảm xúc kỳ lạ, Bạch tiên sinh nói: “Tôi cảm thấy em như cô vợ mới cưới của tôi vậy.”

“Sao em lại là vợ?” Trịnh Hòa không phục: “Anh không biết là, người ta nhìn vào, anh mới giống vợ sao?” cậu chỉ vào mái tóc nâu dài và gương mặt xinh đẹp của Bạch tiên sinh.

“Được rồi, tôi thế nào cũng được.” Bạch tiên sinh nhún vai, chỉ cần lúc lên giường, Trịnh Hòa bị hắn đè thì nói thế nào cũng được.

67.

Vẫy tay chào tạm biệt Bạch tiên sinh, Trịnh Hòa khoác cặp tung tăng tới trường.

Được rồi, sự thực là:

“Bảo bối, hôm nay đến công ty với tôi được không?” Bạch tiên sinh kéo tay Trịnh Hòa không cho cậu đi.

Trịnh Hòa vừa phải cố gắng rút tay ra, vừa phải dịu dàng nhìn anh người yêu bốc đồng: “Em lên lớp, đến trưa sẽ tới gặp anh.”

“Dù sao cũng chỉ cách mấy tiếng thôi mà, tới công ty của tôi đi.” Bạch tiên sinh vẫn không chịu buông tay.

Trịnh Hòa nhìn đồng hồ, còn mười mấy phút nữa thôi là vào lớp, cậu vội vàng nói: “Bạch tiên sinh giỏi nhất, anh qua công ty đợi em đi, chẳng phải giải quyết hết đống công việc, đến chiều là có thời gian rảnh ở với em rồi? Chứ nhiều việc thế, dù anh có muốn ở cùng em cũng không thể, phải không? Ngoan, đi thôi.”

Bạch tiên sinh gật đầu, cuối cùng hắn cũng chịu buông tay, nhưng chưa chạy xe, hắn nhìn Trịnh Hòa đi vài bước lại ngoái lại vẫy tay, mãi đến khi cậu khuất bóng rồi mới hỏi vị thư ký trung niên bên cạnh: “Chuyện về BEACHER xử lý thế nào rồi?”

Vị thư ký gật đầu, hỏi: “Bạch tiên sinh, ngài thật sự muốn thu hồi lại thế lực sao? Như thế những việc chúng ta làm mấy năm nay sẽ uổng phí.”

Bạch tiên sinh nói: “Dù sao cũng chỉ là thử việc thôi, nhận tiện có thể bán lại nó với giá cao….aiz, thôi, tôi đi làm việc.”

Lúc bước vào lớp, cánh tay cậu đã đỏ hồng lên, cậu dùng đá lạnh chườm một hồi, nhớ tới những việc Bạch tiên sinh làm sáng nay lại buồn cười, lớn tướng rồi mà còn thích làm nũng như trẻ con.

Quách tiểu mập và Tuyên Minh Minh thấy Trịnh Hòa tới liền dán lại hỏi anh họ cậu là ai.

Trịnh Hòa nhìn bọn họ, nheo mắt: “Sao đột nhiên lại chú ý đến anh họ của tao thế? Chúng mày định làm trò gì đấy.”

Quách tiểu mập gật đầu, nói: “Được rồi, để tao nói thật, chẳng phải chúng ta sắp được nghỉ sao? Tao định mời lớp mình đi chơi, rồi dẫn theo cả anh họ của mày nữa.”

“Dẫn theo anh họ tao làm gì?” Trịnh Hòa cảm thấy kỳ lạ.

Mặt Quách tiểu mập nghẹn đến đỏ lên: “Bởi, hôm qua tao đăng ảnh của anh họ mày lên nhóm của lớp, hoa khôi lớp bên cạnh hỏi tao về cách liên lạc với anh ấy…..”

“Phụt…” Trịnh Hòa thực không ngờ, sự thật lại như thế này.

Cậu không nhịn nổi, chôn mặt xuống bàn cười ha ha, cười đến độ chảy cả nước mắt, Bạch tiên sinh mà biết chuyện này, không biết mặt anh ấy lúc đó sẽ như thế nào, ha ha.

“Được rồi! Ok, ok!” Trịnh Hòa cười khiến nước mắt trào ra, cậu nói: “Chuyện này để tao lo, Bạch tiên sinh chắc chắn sẽ tới.”

“Ôi chao, Trịnh Hòa, mày đúng là bạn tao!” Quách tiểu mập ôm lấy bả vai Trịnh Hòa, ho lên: “Mày yên tâm, anh mập đây sẽ tìm một đại mỹ nữ cho chú chơi cùng.”

“Không cần.” Trịnh Hòa từ chối thẳng, đùa à, có người yêu lúc nào cũng mong đính cậu bên người như Bạch tiên sinh, cậu mà tới gần cô bé nào, chắc chắn anh ấy sẽ giết chết tình địch, rồi khử cậu luôn: “Nếu anh họ tao tới, tao chắc chắn phải ở cạnh anh ấy, anh ấy không muốn tao yêu sớm, thôi đi.”

Quách tiểu mập rung đùi đắc ý: “Anh họ mày cái gì cũng tốt, nhưng rắn quá, cứ bao bọc mày thế này, còn lâu mày mới có bạn gái.”

“Mày đi mà nói với anh họ tao ấy.” Trịnh Hòa trêu ghẹo.

Quách tiểu mập và Tuyên Minh Minh nhớ tới người đàn ông trên vị trí cao không thể với tới ấy, cùng lắc đầu.

“Được rồi, dù sao thì anh họ mày cũng tới đúng không, tao đi hẹn mấy nàng lớp bên.”

Thầy Tôn vẫn ngồi trên bục giảng, bỗng nhiên thầy đi xuống, gõ xuống bàn của Quách tiểu mập: “Em đi với thầy một chút.”

Trịnh Hòa và Tuyên Minh Minh ngậm chặt miệng, đợi hai người đó đi ra sau hành lang, Tuyên Minh Minh mới nhỏ giọng hỏi Trịnh Hòa: “Mày đoán xem, thầy ấy tìm Quách tiểu mập làm gì?”

Trịnh Hòa lắc đầu: “Sao tao biết.”

Tuyên Minh Minh suy đoán: “Tao thấy, thầy Tôn không muốn để Quách tiểu mập tổ chức bữa tiệc này, để tránh yêu sớm.”

Lúc này, Quách tiểu mập quay trở lại, ngồi xuống ghế.

Tuyên Minh Minh và Trịnh Hòa quay sang hỏi: “Thầy Tôn gọi mày qua làm gì thế?”

Vẻ mặt Quách tiểu mập có chút quỷ dị: “Thầy Tôn….muốn tham gia bữa tiệc của chúng ta.”

68.

Cả Trịnh Hòa và hai đứa bạn đều xao nhãng cả buổi, ngoài giờ Anh còn chăm chỉ chép bài, những tiết khác đều truyền giấy cho nhau nói chuyện.

Nhất là Quách tiểu mập, thằng bé thắc mắc mãi sao thầy Tôn lại biết nó định tổ chức tiệc, dù sao thì ba đứa lên lớp cũng chẳng học hành gì, chỉ cần có chút gì đặc biệt đã khiến chúng hưng phấn cả ngày, huống chi cái sự việc kỳ quái này.

Chiều đó tan học, Trịnh Hòa không về cùng Tuyên Minh Minh, bình thường hai đứa vẫn thường cùng nhau về nhà, hôm nay đột nhiên lại chỉ có một người, trước lúc tới cửa trường, Tuyên Minh Minh hỏi Trịnh Hòa: “Trịnh Hòa, mày tới trường bằng cách nào thế? Bố tao bảo sẽ phái tài xế đến đưa đón tao, tao đưa mày đi cùng cũng được.”

Quách tiểu mập nóng lên: “Sao Trịnh Hòa lại chỉ thuộc về mày chứ, tao cũng đưa Trịnh Hòa về nhà được! Trịnh Hòa, hôm nay theo tao đi.”

Trịnh Hòa cười có lỗi, cậu biết hai thằng bạn này rất tốt với mình, chẳng qua thân phận của Bạch tiên sinh rất đặc biệt, hơn nữa cậu không dám chắc sau khi biết quan hệ thực sự của mình và Bạch tiên sinh, hai đứa nó còn đối xử với mình như hiện giờ không. Cậu nói: “Cám ơn bọn mày, nhưng tao đang ở nhà người khác, người ta sẽ đưa đón tao.”

Quách tiểu mập từng gặp qua mấy lần: “Cái xe màu đen đó sao?”

Trịnh Hòa gật đầu, nói nửa thật nửa giả: “Ừ, đấy là xe của anh họ tao.”

“Chậc chậc, ” Quách tiểu mập bỗng nhiên cảm khái: “Anh họ mày vừa đẹp trai, vừa giỏi kiếm tiền, là nữ tao chắc chắn sẽ gả cho anh ấy.”

Tuyên Minh Minh thực không để bụng: “Tao mà là nữ, tao không gả cho anh họ đâu, tao gả cho Trịnh Hòa cơ!”

Trịnh Hòa thầm nghĩ, mình mà là nữ, chắc cũng phải để Bạch tiên sinh xài trước.

69.

Lần này Bạch tiên sinh tới đón Trịnh Hòa, hắn tự lái xe, không mang theo tài xế.

Trịnh Hòa đang định ngồi ở ghế sau như mọi lần thì bị Bạch tiên sinh dùng ánh mắt, ép ngồi ở ghế phụ, thắt dây an toàn xong, Trịnh Hòa oán giận nói: “Chỗ này là vị trí nguy hiểm nhất đấy, có tai nạn xe cộ, người ở đây chết trước tiên, anh chân thành thật.”

Bạch tiên sinh nắm tay Trịnh Hòa, kiên nhẫn nghe cậu oán giận, hỏi: “Hôm nay em đi học thế nào?”

Trịnh Hòa đáp rất thành thực: “Giờ tiếng Anh vẫn chẳng hiểu gì cả, nhưng em có ghi chép bài, đêm nay anh đừng trách em nữa nha.”

“Tôi đâu có trách em, ” Bạch tiên sinh nói: “Nhưng là, với thành tích như hiện tại, không thi nổi vào khoa chính quy, em định chọn trường nào?”

“Ừ….tùy đi, đến lúc đó đỗ được trường nào học trường đó.” Trịnh Hòa nói.

Thực ra Bạch tiên sinh không thích sự không có chí tiến thủ, nhưng khi cái tính này được đặt lên Trịnh Hòa, hắn lại cảm thấy an tâm. Nếu Trịnh Hòa có tham vọng lớn, hắn sẽ bất an.

Càng ngày hắn càng thấy, quyển sách đó chọn đúng người cho mình thật, tuy mới nhìn thì không thấy được những điểm phù hợp với gu của mình, nhưng càng ở chung với nhau lâu, càng cảm thấy thoải mái.

“A, đúng rồi.” Trịnh Hòa nhớ tới một chuyện, nói: “Anh có biết chuyện lớp em đổi giáo viên chủ nhiệm không?”

Bạch tiên sinh gật đầu: “Không chỉ giáo viên chủ nhiệm, chẳng nhẽ em không nhận ra rằng, ngay cả hiệu trưởng cũng đổi rồi sao?”

Trịnh Hòa không nhận ra điều đó thật, cậu hỏi: “Ai vậy? Chuyện xảy ra lúc nào? Đang yên đang lành sao phải đổi người? Em thấy thầy ấy cũng đâu đến nỗi, tuy lần gặp trước có hơi…ừm, nói ra thì không ổn lắm, nhưng chẳng phải thầy ấy cũng sa thải giáo viên chủ nhiệm của em rồi sao?”

“Không nghe lời, ” Bạch tiên sinh thản nhiên nói: “Không phục tôi, nếu không phải tôi nắm được nhược điểm của ông ta, không biết em đã bị hành thế nào rồi, vậy nên tôi đuổi gã luôn, tin tức về gã nhiều lắm, cũng rất nhiều người muốn mua.”

Trịnh Hòa sởn gai ốc: “Lĩnh vực kinh doanh của anh ghê thật đấy, thế có phải cấp dưới của anh sẽ báo cáo với anh chuyện mỗi ngày em đi nặng đều nói xấu anh không.”

Đúng lúc này thì đèn đỏ, Bạch tiên sinh nghiêng đầu, đưa tay búng trán Trịnh Hòa một cái: “Em lúc nào cũng trong kiểm soát của tôi,nếu em nói xấu tôi, chưa cần cấp dưới báo cáo, tôi đã xử lý em rồi.”

“Ai nha, em nói cho anh biết, quân tử động khẩu chứ không động thủ, còn búng đầu em nữa, nhỡ bộ não thông minh của em hỏng mất thì anh đền thế nào!” Trịnh Hòa ôm cái trán – thực – ra – chẳng – đau – tí – nào, nói.

Bạch tiên sinh thực thích cái bộ dáng miệng hùm gan thỏ này của Trịnh Hòa, hắn cười rồi ôm lấy cậu, thấy đèn đỏ còn hơn bốn mươi giây liền nhẹ nhàng hôn lên môi Trịnh Hòa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui