Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

120.

Sau khi dọn dẹp phòng bếp xong, Trịnh Hòa hỏi một câu rất quái lạ: “Hôm nay anh có đi làm không?”

Cậu chưa từng quan tâm đến chuyện công việc của ông, vậy nên Bạch tiên sinh nhìn Trịnh Hòa đầy nghi ngờ, nói: “Chiều nay tôi có một cuộc họp.”

Trịnh Hòa vừa gật đầu, Bạch tiên sinh đã nói: “Nhưng là cuộc họp video.”

Mặt Trịnh Hòa nhăn nhó như quả mướp đắng.

Bạch tiên sinh càng nghi ngờ: “Chẳng nhẽ em….” Nói được một nửa, không biết hắn nghĩ tới điều gì liền sửa miệng: “Có chuyện gì thế? Chút tôi tới BEACHER, có thể cho em đi nhờ một đoạn.”

“A, không cần.” Trịnh Hòa thở phào nhẹ nhõm, cậu đưa khăn cho Bạch tiên sinh lau nước trên mặt, đáp trôi chảy: “Hôm nay anh nhớ về sớm nhé.”

Bạch tiên sinh nói ngay tắp lự: “Hôm nay tôi không đi làm.”

“Anh đừng thất thường thế…” gương mặt Trịnh Hòa lộ rõ vẻ xấu hổ, cậu có chút trù trừ

Bạch tiên sinh cười cười, không trêu chọc cậu nữa: “Tôi sẽ về sớm, em yên tâm.”

Lúc A Bối lái xe tới đón, Bạch tiên sinh cầm di động, không biết đang làm gì. Hắn chưa chính thức thành lập ‘Kho tin’ nên đống thông tin lộn xộn đều được sắp xếp lại bằng những nhân viên ở BEACHER cùng với một chút thế lực của anh bạn Edward.

“Đến rồi sao?” Bạch tiên sinh ngẩng đầu, thản nhiên liếc A Bối một cái rồi ngồi lên xe.

A Bối đặt tay lên vô lăng, hỏi: “Bạch tiên sinh, chẳng phải hôm nay ngài nghỉ sao? Sao lại ra ngoài?”

“Đương nhiên là có việc quan trọng.” Bạch tiên sinh day day huyệt Thái Dương, nói: “Tôi không rõ cách sử dụng mấy cái máy này, cậu liên hệ với người của BEACHER, mấy cái họ gửi tới tôi không biết cách xem.”

A Bối không nhận ra rằng Bạch tiên sinh đang lái sang chuyện khác, cười nói: “Bạch tiên sinh, hay ngài đổi di động đi, chỉ cần có chức năng gọi điện là được, không cần nhắn tin. Dù sao thì ngài có biết ghép vần đâu.”

“Người phụ trách giám thị bên này là ai?” Bạch tiên sinh hỏi.

“Chắc là Candy.” A Bối nói: “Giờ ngài muốn đi đâu?”

“Ừm, tiện phái mấy người qua bên này, tôi cảm thấy bảo bối có chút không bình thường.” Bạch tiên sinh tiếp tục gảy di động, bàn phím sắp bị hắn làm hỏng.

A Bối ngạc nhiên nói: “Ngài nghi ngờ cậu Trịnh cơ à, ngài có phải Bạch Lão đại mà tôi biết không? Chuyện đáng sợ quá, tôi không tin nổi.”

Bạch tiên sinh nhướng mày hỏi: “Ý cậu là sao?”

A Bối trả lời thành thực: “Chúng tôi đều tận mắt chứng kiến ngài đối xử với cậu Trịnh tốt như thế nào, dù có một phần là ngài diễn trò. Nhưng mong ngài ngẫm lại, cậu ấy mới vừa thành niên, có nhiều chuyện là chính ngài dạy cậu ấy. Tuy rằng, theo tôi được biết, ngài chẳng có ảnh hưởng gì tốt cả.”

Bạch tiên sinh nhướng mày: “Trách tôi sao?”

“Hừ.” A Bối quay đầu sang chỗ khác, hắn nghi ngờ, không biết có phải khi nãy mình động kinh không mà lại nói những lời thực lòng như vậy.

Cái loại như Bạch tiên sinh, đáng ra phải độc thân cả đời!

121.

Khi đến BEACHER, Bạch tiên sinh không tới phòng làm việc của mình mà tìm thẳng Candy. Vừa vào cửa, hắn đã đẩy Candy đang gặm táo khỏi ghế dựa, sau đó bật màn hình, bắt đầu điều chỉnh tiêu cự.

“Bạch tiên sinh làm gì thế?” Dù hoảng sợ, nhưng Candy vẫn kiên trì gặm quả táo trong tay mình.

“Ai mà biết.” A Bối nhún vai. Hắn thấy Bạch tiên sinh đang xem đoạn video trong sơn trang, cười xấu xa: “Hay là bị đuổi khỏi nhà?” Hắn là một trong số những người hiếm hoi biết Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa đang cãi nhau, thế nên, đương nhiên sẽ nghĩ theo chiều hướng xấu.

Bạch tiên sinh gõ gõ xuống mặt bàn, quay lại nhìn hai người. Candy không gặm nổi táo nữa, cười hì hì rồi lủi ra ngoài, A Bối nhún vai, nói: “Hôm nay đến phiên trực của tôi, tôi không rời khỏi ngài được.”

“Vậy cậu cứ đứng đó đi, ” Bạch tiên sinh nói: “Nhưng ngậm miệng lại.”

A Bối làm động tác kéo khóa miệng mình, sau đó dò hỏi: “Đây là câu cuối cùng, Bạch Lão đại, nếu ngài muốn được ngắm cậu Trịnh mỗi ngày, ngài chỉ cần không ra khỏi nhà là được, tôi đỡ phải làm việc.”

Trên màn hình, Trịnh Hòa đang thay quần áo, sắc mặt Bạch tiên sinh càng ngày càng kém: “Hôm qua tôi và bảo bối cãi nhau.”

“Chuyện này tôi biết.” A Bối nói.

“Đáng lẽ hôm nay chúng tôi đã làm lành rồi mới đúng.” Bạch tiên sinh kéo ghế ra cho A Bố nhìn màn hình, lúc này Trịnh Hòa đã thay đồ xong, đang đứng trước cửa nhà đi giày, chuẩn bị rời đi. Bạch tiên sinh hỏi: “Cậu đoán xem chút nữa em ấy định làm gì?”

A Bối chần chờ nói: “Rời khỏi ngài?”

Con chuột máy tính trong tay Bạch tiên sinh suýt bị bóp nát, A Bối vội vàng xua tay: “Ha ha, tôi nói đùa thôi, ngài đừng để trong lòng. Chắc là cậu Trịnh muốn ra ngoài thôi, chẳng phải còn có người đi theo sao, ngài cứ xem là biết cậu ấy định làm gì……Ngài không ngại khổ để đến nơi này xem màn hình theo dõi, chẳng phải vì lý do đó sao.”

A Bối quả nhiên là người đã theo Bạch tiên sinh nhiều năm, dù hắn là người của Bạch lão gia tử, nhưng vẫn có thể đoán được tâm tư của Bạch tiên sinh.

Bạch Ân gật đầu, vẻ mặt hơi chút dịu đi: “Phải rồi, cậu nói đúng.”

Ở sơn trang.

Trịnh Hòa mở cửa, nhìn cây xanh bao quanh lấy ngôi nhà, phía trước chỉ có một con đường mòn, thì vỗ trán mình.

Sao cậu lại quên mất mình đang ở trên núi nhỉ? Bình thường ngồi xe xuống núi cũng mất hơn một tiếng, giờ cậu lại không thể để Bạch tiên sinh đưa mình đi, không thì việc cố ý đẩy anh ấy ra khỏi nhà chỉ phí công vô ích…..Chẳng nhẽ…cậu phải chạy?

Trịnh Hòa nhìn trang phục của mình, lặng lẽ quay về đổi một đôi giày thể thao, nghĩ thầm: dưới sự tác động của lực hút trái đất, đường xuống núi chắc sẽ không khó lắm cậu hít sâu một hơi, bắt đầu chạy vào con đường mòn.

Camera vẫn tiếp tục theo dõi, nhưng hai người đang quan sát màn hình thì đã cứng họng.

A Bối bị Bạch tiên sinh dọa, Bạch tiên sinh bị Trịnh Hòa chọc tức.

A Bối lí nhí an ủi: “Ờ, dù cậu ấy chạy ra ngoài, nhưng chưa chắc là bỏ nhà ra đi nha, ngài ngẫm lại, nếu cậu ấy muốn trốn, thì phải lái xe chứ, tự chạy mệt bỏ xừ, cậu ấy đâu có ngốc.”

Bạch tiên sinh lạnh lùng nói: “Em ấy không có bằng lái, tôi không cho đi thi.”

A Bối lại nói: “Cũng có thể là cậu ấy có việc gấp nên mới chạy ra ngoài….Ờ, hình như không đúng lắm, có việc thì gọi điện cho ngài phái người tới đón là được.” A Bối không lên tiếng nữa.

Bạch tiên sinh nhẹ nhàng gõ xuống bàn, đây là thói quen của hắn, mỗi khi giục giã người khác, hoặc suy tư điều gì, hắn đều làm thế. A Bối đợi Bạch tiên sinh sai họ đưa Trịnh Hòa về sơn trang, nhưng không ngờ rằng, mãi đến hơn một tiếng sau, Trịnh Hòa đã chạy xuống núi, bắt taxi đi, Bạch tiên sinh vẫn chưa nói câu nào.

122.

Trịnh Hòa mang theo rất nhiều tiền, hơn nữa mấy năm gần đây, tháng nào Bạch tiên sinh cũng gửi tiền tiêu vặt vào tài khoản của cậu. Số tiền đó đủ để cậu chạy ra nước ngoài, ăn chơi hưởng lạc một khoảng thời gian dài.

Bạch tiên sinh nhíu mày nhìn chiếc xe taxi chở Trịnh Hòa dừng lại ở một ngã tư, A Bối cũng cảm thấy nghi hoặc: “Cậu ấy đến đó làm gì?”

Bạch tiên sinh thì thào: “Phố trung tâm, địa bàn của Edward.”

Edward làm gì, không ai rõ hơn Bạch tiên sinh. A Bối cười gượng: “Không thể nào.”

“Ai mà biết được.” Ngữ điệu của Bạch tiên sinh rất mềm nhẹ, nhưng tay hắn đã nắm chặt thành quyền. Thường thì Bạch tiên sinh tuyệt đối sẽ không biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài, ít nhất thì từ trước đến giờ, A Bối chưa từng biết rõ trong đầu Bạch Ân nghĩ gì. Giờ Bạch tiên sinh cứ như một cậu nhóc bị trộm mất đồ, dùng toàn bộ sức lực vẫn không chịu buông tay, nhưng món đồ ấy vẫn rời khỏi tầm với của hắn.

Qua một hồi lâu, Bạch tiên sinh nhìn Trịnh Hòa đi vào một nhà hàng, hắn đột nhiên thấy nhụt chí: “Quả nhiên….là thế.”

A Bối nhớ rõ nơi này, Bạch tiên sinh từng gặp mặt giám đốc ở đây không chỉ một lần, đương nhiên, họ giao dịch thứ gì thì hắn không thể nói ra.

Trong lòng A Bối vẫn tồn tại chút hi vọng, dù sao cái thủ đoạn vụng về thế này không giống như là hành vi đã được chuẩn bị, lên kế hoạch từ trước. Nếu thật sự là kẻ thù của Bạch tiên sinh……không nhất định là những kẻ đó, có thể cậu Trịnh từ yêu sinh hận, cậu vốn không chịu đựng nổi Bạch tiên sinh nữa, nhưng lại bị giam cầm, không thể rời đi. Dù sao thì, lúc họ theo chân gã bác sĩ trung niên vào sơn trang, nhìn cái phòng tắm như hiện trường giết người đó là đoán được sự việc xảy ra, một người bình thường như Trịnh Hòa sao có thể chịu đựng được.

Dường như Bạch tiên sinh biết được A Bối đang nghĩ gì, nói: “Tôi từng dẫn bảo bối đến đây, nếu Edward nói gì đó với em ấy, cậu nghĩ em ấy sẽ lựa chọn như thế nào?”

“Ha ha, ” A Bối cười gượng, nói: “Ngài phải tin tưởng cậu Trịnh chứ, đã hơn hai năm rồi, hai người cũng chuẩn bị kết hôn.”

Nhắc đến kết hôn, Bạch tiên sinh cười khổ. Hắn từng đề cập chuyện này với Trịnh Hòa rất nhiều lần, nhưng lần nào em ấy cũng lảng sang vấn đề khác…..Em ấy thật sự thất vọng về mình tới độ muốn bỏ đi sao? Vì sao lại thế chứ?

Căn phòng yên tĩnh, chỉ có ánh sáng từ phía màn hình hắt ra, trong lòng cả hai đều có những suy đoán của riêng mình.

Tuy nhiên, sự thực lại trái ngược hoàn toàn với những gì họ nghĩ.

Trên xe, lái xe liên tục hỏi Trịnh Hòa muốn đi đâu.

Trịnh Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ một hồi rồi mới nói: “Tôi nhớ là ở con phố trung tâm có một cái nhà hàng ‘hắc ám’ sao? Không, không, chỗ đó không ổn. A đối rồi, đưa tôi tới Phúc Nguyên Cư, không, hình như chỗ này không hợp với khẩu vị của Bạch tiên sinh….Bác tài, bác giới thiệu xem nhà hàng nào được?” Bình thường ra ngoài ăn uống với Bạch tiên sinh, cậu rõ ràng cũng biết kha khá các nhà hàng chất lượng, nhưng sao giờ lại chẳng nhớ được cái tên nào.

Tài xế đổi phương hướng, hỏi: “Cậu định làm gì thế?”

Mặt Trịnh Hòa đỏ lên, cậu ho một tiếng, nói: “Aiz, bác đừng hỏi, chỗ nào có nhà hàng tốt thì bác đưa tôi tới đó đi.”

“Cậu biết điều thật đấy, ” tài xế cười: “Thấy chỗ đằng trước sao? Tôi đưa cậu đến đầu phố rồi cậu tự tìm nhé, xem ăn cơm chỗ nào thì được.”

Trịnh Hòa ngẩng đầu lên nhìn, hình như Bạch tiên sinh từng mang mình tới đây ăn mấy lần thật, liền đồng ý: “Được rồi, tới chỗ đó.”

Xuống xe, cậu quay đầu nhìn xung quanh, liếc mắt một cái liền thấy được cái nhà hàng Trung Quốc Bạch tiên sinh từng dẫn cậu tới. Hai mắt Trịnh Hòa sáng ngời, vội vã bước vào.

123.

Bạch tiên sinh cũng không biết sao mình có thể trải qua được cả ngày hôm nay.

Hắn nghe A Bối nói, Trịnh Hòa tới XX, nơi đó thực ra là một cứ điểm của hắn. Hắn nghe Candy nói Trịnh Hòa rút tiền khỏi tài khoản, số tiền đó trước giờ cậu chưa từng đụng tới, nhưng lần này cậu rút rất nhiều, nhiều đến độ hắn không muốn nghe.

Hắn nhớ lại từng chuyện, từng chuyện giữa mình và Trịnh Hòa từ khi quyển sách kia xuất hiện: cậu thiếu niên với mái tóc nhím trong lần đầu gặp gỡ ấy, cậu thiếu niên dù thành tích học tập thê thảm nhưng vẫn không chịu học ấy, cậu thiếu niên vừa lầu bầu vừa dọn phòng ấy.

Hắn biết lúc mình lên cơn rất đáng sợ, hơn nữa còn làm em ấy bị thương.

Nhưng….hắn không cam lòng, rõ ràng mọi chuyện đều rất thuận lợi, hắn đã có được cậu, từng bước đặt chân vào thế giới của cậu, hắn ôm cậu đã hai năm, hắn tưởng họ sẽ còn nhiều năm nữa, nhưng chỉ vì một chuyện ngoài ý muốn, hắn hối hận, nếu mình uống thuốc đúng lịch, thì có lẽ hắn đã chiếm được cậu toàn bộ chăng?

Hắn ngồi yên trong căn phòng thật lâu, đợi đến khi A Bối tới gõ cửa, nói rằng trời đã tối, cậu Trịnh đã về sơn trang, có cần lái xe về không.

Sắc mặt Bạch tiên sinh khẽ biến đổi khi nghe được tin Trịnh Hòa quay lại sơn trang, hắn hỏi: “Edward có cung cấp tin tức gì không?”

A Bối cười khổ: “Chúng tôi đã hỏi, nhưng chưa được trả lời. Ngài cũng biết bên đó khác chúng ta, phải theo trình tự, không biết lúc nào mới báo lại.”

Bạch tiên sinh nhắm lại hai mắt, đứng lên, cầm chiếc đồng hồ bên cạnh, đeo lên tay: “Đi thôi.”

A Bối có chút lo lắng, hỏi: “Ngài không mang theo người sao?”

Lòng Bạch tiên sinh nặng trĩu, hắn đáp: “Không cần.”

124.

Trịnh Hòa bận suốt cả ngày hôm nay, cuối cùng đến trưa muộn mới mua đồ xong. Lúc xách theo túi lớn túi nhỏ về sơn trang cậu còn lo Bạch tiên sinh đã quay lại, may mà bên trong tối đen, hiển nhiên là anh ấy chưa về.

Trịnh Hòa bắc thang trang trí cho căn phòng, lòng cậu ngập tràn vui vẻ và hạnh phúc, thỉnh thoảng không nhịn được còn cười ra tiếng, chỉ cần nghĩ tới vẻ mặt kinh ngạc của Bạch tiên sinh, cậu lại muốn cười, càng cười càng thấy vui vẻ. Cậu mặc bộ âu phục được đưa tới, còn thắt cà vạt, chẳng mấy khi cậu làm thế. Trịnh Hòa vừa cảm khái mình cũng đẹp trai thật vừa gọi điện cho khách sạn, nghe được đầu bên kia báo người chuyển phát đã lên núi liền chạy ra cửa để bưng cả bàn đồ ăn vào. Bận tối mắt tối mũi, cuối cùng đến trước 8 giờ tối, mọi việc cũng xong xuôi.

Nhìn căn phòng đã rực rỡ hẳn lên, Trịnh Hòa gọi điện cho Bạch tiên sinh, mới hai tiếng tút tút đã có người bắt máy, lúc này Bạch tiên sinh đang trên đường về, Candy thì ngồi vắt chân trong phòng trực, cắn hạt dưa: “Xem cái hành động lãng mạn này này, bảo sao ngày nào Bạch tiên sinh cũng phải nhìn chằm chặp.”

Bạch tiên sinh đáng thương không biết rằng mình đã bỏ lỡ một hồi tuồng, giờ vẫn đang rầu rĩ, trong xe không ai dám nói gì, đột nhiên tiếng chuông điện thoại đang lên, Bạch tiên sinh nhìn cái tên trên màn hình, đầu còn đang nghĩ có nên bắt máy không thì tay đã bấm nút nhận cuộc gọi.

“Bảo bối.” Bạch tiên sinh nói.

Trịnh Hòa hắng giọng một cái, cố gắng để hắn không nhận ra sự vui sướng trong giọng mình: “Chừng nào anh về?”

“Ngay bây giờ đây.” Bạch tiên sinh đáp.

Trịnh Hòa nghiêng đầu, sao giọng của Bạch tiên sinh có vẻ….đau đớn thế nhỉ? Hay là do cộng việc quá bận?

Trịnh Hòa không rõ mạch não của Bạch tiên sinh nên không nghĩ theo chiều hướng của hắn, cũng không thấy hành vi hôm nay của mình có chỗ nào đáng nghi. Cúp máy xong, cậu hớn hở ôm bó hoa vào lòng, đẩy xe bánh ngọt ra, chảy nước miếng nhìn bức tượng nhỏ hình mình và Bạch tiên sinh trên đỉnh cái bánh ngọt bốn tầng, sau đó tắt đèn.

125.

Từ xa, Bạch tiên sinh đã thấy sơn trang tối om.

A Bối nói: “Bạch tiên sinh, ngài dẫn theo mấy người lên đi.” Ở phía đầu kia, vệ sĩ, A, B, C, D đều không lên tiếng.

Bạch tiên sinh thở dài, nói: “Tôi sẽ lên một mình, nếu…..Mọi chuyện thật sự là như thế, tôi sẽ không để Trịnh Hòa khiến tôi bị thương.”

A Bối nhăn mày, vô cùng không đồng tình: “Tôi không hề biết ngài là người bồng bột như thế.”

Bạch tiên sinh đóng cửa xe lại, khóe môi hắn nhếch lên đầy chua xót.

Hắn nói: “Trước khi gặp em ấy, tôi cũng không biết.”

126.

Căn phòng tối thui.

Ngay cái giây phút mở cửa, Bạch tiên sinh đã chuẩn bị tinh thần, hắn vừa nghĩ liệu sau này mình có hối hận không, vừa cởi giày.

Hắn cảm giác được trong bóng tối, có một người đang đi về phía mình.

Người đó hẳn là Trịnh Hòa.

Hắn biết.

Trịnh Hòa lấy ra một thứ gì đó từ sau, căn phòng quá tối, hắn không nhìn thấy, nhưng có thể nghe ra tiếng kim loại cọ xát.

Dao sao?

—— cũng có thể là một thứ khác.

“Bạch tiên sinh!”

Bùm một tiếng, Trịnh Hòa quỳ một gối xuống.

Bạch tiên sinh sợ tới mức tay hắn bất giác run rẩy.

Sau đó.

Đèn sáng.

Căn phòng được phủ kín bằng những đóa hoa hồng phấn, trang trí bằng những quả bóng bay sặc sỡ và hoa giả, trên chiếc bàn tròn lớn giữa sảnh đặt một cái bánh ngọt bốn tầng, xung quanh là đồ ăn Trung Quốc cùng với một chai Champagne được đặt có chút buồn cười.

Còn Trịnh Hòa —– Bạch Ân dời tầm mắt tới Trịnh Hòa.

Cậu mặc bộ âu phục thẳng thớm, ôm một bó hoa thực lớn vào lòng, giữa bó hoa đó là một hộp nhẫn đã được mở.

Trịnh Hòa nhìn thẳng vào vẻ mặt ngây dại của Bạch tiên sinh, cố nhịn cười, nói bằng giọng điệu thâm tình và chân thành nhất có thể: “Em yêu anh, gả cho em nhé?”

Bạch tiên sinh: “…”

(:з” ∠)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui