Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Hôm nay Trịnh Hòa dự định tổng vệ sinh cùng Bạch tiên sinh.

Mới ngủ dậy, Bạch tiên sinh vừa ngáp vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì thấy hai trái trứng tình yêu trên đĩa. Đang định ôm Trịnh Hòa thân thiết một hồi thì thấy cậu bưng một bát vằn thắn tinh xảo, một ***g bánh bao, rồi trà và bánh tráng miệng.

Bạch tiên sinh: “…”

Trịnh Hòa tươi cười như hoa, nói: “Chào buổi sáng, ông qua ăn cơm đi.”

Bạch tiên sinh ngồi xuống ghế, trong lòng có chút thấp thỏm, chủ yếu là do cuộc sống bình thường của họ đáng lẽ là thế này:

Hồi tưởng:

Bạch tiên sinh nhàn nhã bước ra khỏi phòng ngủ, có lẽ trên mặt còn đọng nước hoặc bọt kem đánh răng. Sau đó Trịnh Hòa bưng cháo đặt lên bàn, rồi chống nạnh răn dạy: “Chẳng nhẽ ông không soi lại mặt rồi mới đi ra ngoài được à? Sáng nào cũng dậy muộn, bác sĩ dặn ông phải chạy bộ sớm mà, ông quên rồi hả? Em thấy ông càng ngày càng lười, nhất nhật chi kế tại vu thần, ông sao có thể lãn công như vậy? Mấy hôm nay còn không ăn ngon miệng, aiz, em lo lắm đó, ông biết không?”

Sắc mặt Bạch tiên sinh không chút thay đổi: “Thế mai em gọi tôi dậy sớm nhé.”

Mặt Trịnh Hòa đỏ lên, cậu ngượng ngùng đáp: “Em thấy ông đang ngủ ngon, nên không nỡ…..”

Bạch tiên sinh: bảo bối nhà tôi đối xử với tôi thực tốt, bảo bối mau qua đây cho tôi hôn một cái, đừng né, mau qua đây, qua đây…..

Đương nhiên, mấy lời đó chỉ là thể hiện qua ánh mắt mà thôi.

Bạch tiên sinh uống một ngụm canh, nhìn Trịnh Hòa bưng bát chuẩn bị ăn cơm, thấy dường như cậu không có gì muốn nói với mình liền mở miệng hỏi: “Bảo bối, em không định nói gì với tôi sao?”

“Nói gì cơ?” Trịnh Hòa chớp chớp mắt.

“Chính là….” Bạch tiên sinh nghĩ nghĩ, không biết mình nên nói thế nào, Trịnh Hòa nghĩ gì mỗi ngày, ông cũng chịu, chỉ mường tượng đoán ra, việc Trịnh Hòa sắp nói chắc chắn mình sẽ không đồng ý, vậy nên bữa sáng thịnh soạn này là để lấy lòng, nghĩ đến đó, Bạch tiên sinh cầm thìa chuẩn bị ăn.

Dù yêu cầu của Trịnh Hòa có quá đáng thế nào thì cũng phải ăn xong đã, nhỡ đâu Trịnh Hòa giận lên lại tịch thu mất bữa sáng thì không biết ông sẽ phải nhịn đói đến khi nào.

Hai kẻ lòng dạ khó lường (?) cùng nhau hưởng thụ bữa sáng ngon lành, Trịnh Hòa bỏ bát đũa vào máy rửa bát, nói: “Bạch tiên sinh, ông có biết hôm nay là ngày gì không?”

Bạch tiên sinh nghĩ một lúc, hỏi: “Giáng sinh?”

Trịnh Hòa đỡ trán: “Sao ông không bảo là năm mới?”

“Năm mới nha…” Bạch tiên sinh nở một nụ cười có vẻ hoảng hốt: “Thời gian trôi qua nhanh thật.”

Trịnh Hòa: =-=.

Cuộc đối thoại này đúng là thú vị.

Trịnh Hòa nói: “Sắp lập đông rồi, ông nói xem, chúng ta có nên tổng vệ sinh không?”

Bạch tiên sinh gật đầu nói: “Em nói đúng, hôm nay mấy giờ em rảnh, tôi gọi thím Triệu qua.”

“Thôi, thôi!” Trịnh hòa làm động tác tạm dừng, nói: “Chẳng nhẽ ông chỉ có thể nghĩ đến việc gọi các thím qua sao? Chúng ta có thể tự làm mà, dù sao bình thường em cũng dọn sạch rồi.”

Bạch tiên sinh dùng vẻ mặt ngơ ngác của thỏ Tuzki nhìn Trịnh Hòa, nói: “Em nói thật đấy à?”

Trịnh Hòa gật đầu, dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn Bạch tiên sinh: “Vô cùng chắc chắn.”

Bạch tiên sinh chỉ vào nơi vừa bày bữa sáng trên bàn, hỏi: “Em nấu nhiều món thế là vì chuyện này sao?”

Hai mắt Trịnh Hòa sáng rỡ nhìn Bạch tiên sinh.

Bạch tiên sinh thở ra một hơi: “Được rồi, nhưng tôi không biết làm việc nhà đâu.”

Trịnh Hòa nắm tay lại thành quyền, nói ngay lập tức: “Hồi trước em dạy ông rồi mà!”

Bạch tiên sinh còn đáp lại nhanh hơn: “Tôi quên hết rồi.”

Trịnh Hòa: “Bạch tiên sinh, nghe nói ông thông minh lắm mà? Sao chút việc đó mà cũng quên!? Ông có tác dụng gì đây? Trang trí à?! Ông là bình hoa sao? Thân là một người đàn ông khỏe mạnh, thế giới của ông đúng là cô độc!”

Bạch tiên sinh đã quá quen với cái kỹ năng nói dối này của Trịnh Hòa, ông bình tĩnh: “Đúng thế, tôi cô độc lắm, vậy nên lúc nào em gọi các thím tới?”

“Thôi, ” Trịnh Hòa nói: “Để em tự làm đi, chút ông giúp em mấy việc nhỏ là được.”

Bạch tiên sinh hỏi: “Ví dụ như?”

Trịnh Hòa đáp: “Gấp chăn.”

Trong phòng.

Bạch tiên sinh xắn tay áo, bắt đầu gấp chăn theo phương pháp Trịnh Hòa dạy. Trịnh Hòa đứng cạnh ông, ban dầu còn vui sướng khi cho rằng Bạch tiên sinh đúng là dễ dạy, cái gì cũng chỉ cần hướng dẫn một chút là làm được, thiên tài thế này, mai sau nhỡ mình gặp chuyện ngoài ý muốn, hay ông ấy có chuyện ngoài ý muốn nào mà phải sống một mình, không có người giúp đỡ thì vẫn sinh tồn được. Sau đó, cậu thấy Bạch tiên sinh vô cùng nghiêm túc, chỉ thiếu điều không lấy thước đo, chỉnh chăn, chỉnh chăn, lại chỉnh chăn.

Sau đó, Bạch tiên sinh bắt đầu cố gắng tạo hình lập phương.

Đúng thế, hình lập phương.

Hắn cố gắng biến một cái chăn mềm mại thành những thứ khác, ví dụ như một khối lập phương màu trắng.

Trịnh Hòa giữ vững tinh thần ‘không cần quấy rầy ông ấy, một lát sau là lại ổn thôi, dù sao Bạch tiên sinh làm việc gì cũng rất nghiêm túc, đó là ưu điểm, đừng có nói xấu cung Xử Nữ, a, mà Bạch tiên sinh thuộc cung Xử Nữ sao, chút phải kiểm tra lại xem’, sau đó chứng kiến một màn khiến cậu phát điên lên.

Gấp chăn, tốn 45 phút, đấy là trừ dôi dư rồi.

Ha hả.

Cậu thực sự muốn quẳng một đống ‘ha hả’ và mặt bạch tiên sinh.

Cuối cùng cũng gấp chăn xong, Bạch tiên sinh cảm thấy mỹ mãn, thu đôi tay tội ác của mình lại: “Được rồi.”

Trịnh Hòa đờ đẫn chỉ vào cái khối lập phương trắng toát kia, hỏi Bạch tiên sinh: “Ông định cho nó vào tủ như thế nào?”

Bạch tiên sinh nhìn một hồi, cũng trầm mặc.

Vì thế, hôm đó DY tới đưa văn kiện thì thấy, chễm chệ giữa cái giường trong phòng ngủ của Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh, là một khối lâp phương màu trắng.

DY: Con mẹ nó, đây là cái thứ kỳ lạ gì vậy!?? Bạch Lão đại, ngài đừng có rảnh rỗi không có việc làm rồi đặt mấy thứ quái gở lên giường chứ?! Đáng sợ bỏ cha nó!!!

Đây không phải lần đầu tiên Bạch tiên sinh làm ra mấy thứ kỳ cục từ vật dụng trên giường như thế. Trịnh Hòa mang theo vẻ mặt đau khổ, dẫn ông đi chiến đấu ở chiến trường phòng khách. Bụi bặm cậu quét hết rồi, Trịnh Hòa bảo Bạch tiên sinh đeo găng tay cao su, dặn nên lau chỗ nào, không nên lau chỗ nào. Trịnh Hòa vừa thấp thỏm lo âu vừa dọn cái góc trải thảm dành riêng cho mình ở cạnh phòng khách. Cậu vẫn thường ngồi ở đó gặm snack khoai tây, xem TV, vậy nên trên thảm khó tránh khỏi việc dính một số vụn linh tinh. Gần đây sức khỏe của thím Lý và thím Triệu không được tốt, Trịnh Hòa không nỡ để các thím phải mệt mỏi đi từ trung tâm thành phố tới sơn trang rồi còn phải leo bộ 30 phút, cậu lấy nước gột rửa thảm trải sàn mà các thím vẫn dùng, chưa kịp xịt lên thảm đã nghe tiếng ‘loảng xoảng’ từ đại sảnh.

Tim Trịnh Hòa mém nữa thì phọt ra ngoài.

Chạy sang thì thấy, Bạch tiên sinh cầm chổi, từ từ quét những mảnh vỡ – chắc hẳn từng là của bình hoa – vào hốt rác.

Trịnh Hòa hỏi: “Bạch tiên sinh, ông đang làm gì thế?”

Vẻ mặt của Bạch tiên sinh vô cùng bình tĩnh, nhìn cái mặt đó, không ai ngờ rằng ông vừa gây ra tội ác: “Lau mãi không sạch, thế nên tôi đập vỡ nó.”

Trịnh Hòa hỏi: “Sao ông không vứt nó đi luôn?”

Bạch tiên sinh đáp rất đương nhiên: “Làm thế em sẽ nói tôi lãng phí, rồi lại nhặt bình hoa về. Tôi không muốn thấy nó nữa.”

Trịnh Hòa đỡ trán, cậu cảm thấy đầu mình đau như người bị cao huyết áp, chỉ thiếu điều chưa phun một búng máu vào mặt Bạch tiên sinh.

Bình tĩnh. Bình tĩnh.

Trịnh Hòa quyết định mình không thèm so đo với cái lão thần kinh này: “Thôi, Bạch tiên sinh, ông gọi cho các thím tới đi, cứ tiếp tục thế này, ông sẽ đập hết đồ đạc trong nhà phải không?”

Bạch tiên sinh mỉm cười: “Chưa chắc.” sau đó hắn nói tiếp: “Nhưng đa số vật dụng trong căn phòng này tôi không thích lắm, em có thấy là nên thay chúng đi không?”

“Bạch tiên sinh, chúng ta cần trao đổi, ” Trịnh Hòa nói: “Không thì em sẽ bị ông làm cho tức chết mất thôi.”

Hai mắt Bạch tiên sinh ngấn lệ, nhìn Trịnh Hòa thắm thiết nói: “Bảo bối, em phải là người hiểu tôi nhất chứ.”

Trịnh Hòa đáp rất thành thực: “Bạch tiên sinh, nội tâm của ông quá mức hiểm ác, em không cần hiểu. Nếu không thì, chắc thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan của em sẽ sụp đổ mất.”

Bạch tiên sinh nói: “Nếu thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan của em đều là tôi thì tốt biết mấy.”

Trịnh Hòa QAQ: “Bạch tiên sinh, sao ông lại có thể nói ra cái câu không biết xấu hổ ấy cơ chứ?”

Bạch tiên sinh đáp: “Dùng miệng nói.”sau đó, ông hôn lên môi Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa: …

Mẹ nó, cái gã có skill tán tỉnh 5 sao này chắc chắn không phải là Bạch tiên sinh – bề ngoài cao lãnh nhưng thực chất đối với chuyên lên giường chỉ là mèo mù vớ được cá rán (cá là Trịnh Hòa), may mắn khiến cho con cá vô cùng sung sướng rồi lật nó qua lật nó lại – của mình!!!

Mama, người này có điểm gì đó không đúng! Mau trả lại nam thần ngây thơ trong sáng lại cho con!

Bạch tiên sinh nghiêng đầu, hỏi: “Em sao thế?”

Trịnh Hòa lau mặt: “Chập mạch.”

“Bảo bối, em đáng yêu quá.” Bạch tiên sinh cười mà bong bóng hồng phấp với, thiên sứ lộ mông bay qua bay lại.

“Bạch tiên sinh, ông ‘muốn’ đúng không?” Trịnh Hòa cảm thấy mình nhìn thấy thiên đường, tiếc rằng cánh thiên sứ màu đen. Sau khi tỉnh táo lại, cậu hỏi như thế.

Không biết Bạch tiên sinh nghĩ tới điều gì, vẻ mặt ông trở nên có chút ‘lả lơi’, ông ngồi xuống ghé, vắt chéo chân, gật đầu rồi một tay chống cằm, hỏi: “Thế nên?”

“Vào WC tự giải quyết đi.” Trịnh Hòa che mặt, mắt cậu đau quá, cái tuyệt kỹ không cần dạy mà biết này của Bạch tiên sinh đúng là quá lợi hại: “Để em một mình làm việc nhà đi.” Nói xong rồi, cậu đóng rầm cửa lại, không thèm ngoái lại nhìn.

Bạch tiên sinh há hốc mồm, ông đã tỏ ý rõ ràng vậy rồi mà bảo bối còn muốn đi. Ông lắc đầu, cười, cảm thấy, chắc do mình cưng chiều em ấy quá đây mà, ông lấy chìa khóa dự phòng từ két ra để mở cửa.

Trịnh Hòa đang chổng mông lên lấy sách, thấy Bạch tiên sinh nghênh ngang đi tới thì giật mình hoảng sợ, sau rồi bình tĩnh lại: “Ông vào bằng cách nào?”

“Em đoán xem.” Bạch tiên sinh cười dịu dàng, vỗ mông Trịnh Hòa một cái.

“Không đoán được.” Trịnh Hòa bình tĩnh nghĩ: mẹ nó, đây là quấy rối *** nha: “Nhưng cái đó không quan trọng, ông ra ngoài đi.”

Bạch tiên sinh khoanh tay: “Em chắc chắn tôi sẽ rời đi sao?”

“Không chắc.” Trịnh Hòa chậm rãi cầm quyển sách trong tay: “Nhưng nếu em không nói, thì chẳng có chút cơ hội nào để khiến ông đi.”

Bạch tiên sinh nhẹ nhàng giẫm chân lên quyển sách Trịnh Hòa định dùng làm hung khí, nghiêng đầu cười: “Vốn em đã không có cơ hội rồi.”

Vì thế hôm đó.

Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh lên giường đàm đạo về cuộc sống.

Sau đó là công trình dọn dẹp vô cùng gian nan và vĩ đại.

Ngáo:

Tên phiên ngoại là mình tự đặt =)))

Câu hỏi Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh cung gì phải để sang chương này mới đúng =v=


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui