Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Sau đêm đó, Trịnh Hòa chỉ tồn tại trong trí nhớ Bạch tiên sinh vài giây rồi bị chìm vào quên lãng.

Dù sao thì.

Chỉ là một bạn giường mà thôi.

Cuộc sống vẫn nhàm chán như thế. Tuy Bạch tiên sinh đã sống như thế hơn ba mươi năm, nhưng gần đây dường như ông không chịu nổi nữa, ông vắt óc tự hỏi xem có trò gì giúp mình giết thời gian được không, tốt nhất là có thể giải quyết triệtđể, nhưng càng nghĩ, những chuyện có thể khiến ông hứng thú chỉ lẻ tẻ vài cái, giờ nhìn lại, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Thực bi ai.

Đêm khuya. Ngoại thành. Bạch tiên sinh lái xe một mình đi trên đường, cách ông 3m có một camera, Bạch tiên sinh đã biết từ lâu. Ông xuống xe, ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cái máy đó, hi vọng lúc cảnh sát tìm đến ông để phạt tiền có thể lưu lại ảnh gương mặt hoàn mỹ nhất của mìn. Tuy rằng ông biết, tỷ lệ này cực kỳ thấy, hóa đơn phạt gần như chắc chắn sẽ không bao giờ đến được tay ông.

Trần xe từ từ hạ xuống, ông nằm tựa trên ghế, nhìn sao trời. Tuy ngoài mấy hệ ngân hà có thể gọi tên, những ngôi sao khác ông đều không biết, hơn nữa, đêm nay trên trời cũng không có ngân hà, nhưng Bạch tiên sinh vẫn xem rất chăm chú.

“Ngôi sao kia thật đẹp.”

Bạch Ân nghe thấy bên cạnh mình có tiếng nói như thế, ông gật đầu: “Đúng thế, nhưng ngôi sao lớn bên cạnh còn hấp dẫn hơn.”

Không có đáp lại, ông cũng không để ý, nhàn nhã xem tiếp, mãi sau mới cười nói như thần kinh: “Bởi vì đó là mặt trăng, mặt trăng đương nhiên đẹp, phải không?”

Người nọ vẫn không nói gì, Bạch tiên sinh quay đầu đầy nghi hoặc, bên cạnh rỗng tuếch. Bấy giờ, ông mới nhớ ra, mình đâu đi cùng ai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui