Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Ngày thứ ba ở nhà vườn, Bạch Ân tìm thấy một máy nghe trộm dưới tấm thảm trải sàn. Ông cầm nó đi tới bên giường, vốn định dính lên vách tường, không ngờ vừa cúi đầu xuống lại thấy một cái khác ở bệ cửa sổ.

Bạch Ân cảm thấy mấy người này cũng thú vị thật đấy.

Gắn máy nghe trộm trong phòng ngủ, bọn họ muốn nghe gì chứ? Ngoài tiếng rên trên giường, mình còn nói được cho Trịnh Hòa cái gì?

Trịnh Hòa đẩy cửa vào, nói: “Bạch tiên sinh, lúc nãy ở dưới lầu, em thấy những vị khách khác.” Mấy ngày nay, trừ các nhân viên xuất hiện khi có yêu cầu của Bạch tiên sinh, Trịnh Hòa không thấy bóng người nào nữa. Ban đầu cậu thấy sợ, chỗ lớn như thế chỉ có hai bọn họ, sau cũng quen, thậm chí còn thấy thanh tĩnh thế này cũng tốt.

Bạch Ân nghĩ đến điều gì, hỏi: “Người thế nào?”

“Em không biết, đều là nam, tuổi cũng lớn.” Trịnh Hòa ngồi xuống ghế, bắt đầu đoán: “Em thấy bọn họ đều là người rất có tiền, ngài nghĩ sao?”

“Hẳn thế, em thấy mấy người?”

Trịnh Hòa suy nghĩ, nói: “Năm…hay sáu ấy nhỉ? Em không rõ, đại khái chừng thế, mấy người đó đi cùng nhau, em chỉ liếc qua, không chú ý lắm.”

Bạch Ân nói: “Tôi nhớ là suối nước nóng ở đây không tồi, lát em muốn thử không?”

“Đợi cơm nước xong rồi nói, ” Trịnh Hòa nằm ườn trên giường nói: “Hôm nay em mệt, muốn ngủ một chốc.”

“Ừm…” Bạch Ân xoa xoa đầu Trịnh Hòa: “Nghỉ chút đi.”

Trịnh Hòa gối đầu lên cánh tay Bạch Ân đặt bên cạnh, nhắm mắt lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui