Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Bởi vì nhà họ Bạch là hỗn hợp rất nhiều dòng máu, vậy nên, các loại văn hóa cũng bị trộn lẫn, pha tạp. Thế nên, thứ đầu tiên phải hứng chịu hậu quả, là vấn đề ngày lễ.

Trên cơ bản, khi gặp phải tình huống này, con người sẽ có hai cách xử lý: một là, bỏ hết hội hè hai là, hội nào cũng tổ chức, cố gắng đạt tới sự cân bằng.

Nhà họ Bạch thuộc loại thứ hai, mà Bạch lão gia tử đúng là nhân tài kiệt xuất. Trong ký ức của Bạch Ân, từ năm 10 – 15 tuổi, ông chỉ có thể gặp Bạch lão gia tử trong những ngày lễ. Dù sao thì tháng nào cũng có hội hè, cũng là cơ hội cha con gặp nhau luôn.

Chính vì thế, mười mấy năm sau đó, Bạch Ân cực kỳ ghét ngày lễ, bởi lúc đó, ông sẽ phải gặp cái mặt cười hồ ly của lão già đáng ghét đó.

Mà năm nay, bởi vì Bạch Nhuận Trạch tới nước C, Bạch Ân cảm thấy lễ Giáng sinh cũng không tệ lắm.

Trịnh Hòa đang tham gia huấn luyện được một nửa, thì bị ông kéo lên xe. Cậu giũ giũ áo, mong cho mồ hôi nhanh khô hơn, hỏi: “Sao hôm nay ngài đến sớm thế?”

“Vừa gặp người đại diện của em, tiện đón luôn.” Câu trả lời đúng chất Bạch tiên sinh, không nói dối, nhưng luôn bỏ qua phần nội dung quan trọng.

“Ồ, ” Trịnh Hòa nói: “Hôm nay em mệt cả ngày, giáo viên môn hình thể nói tư thế đứng của em có vấn đề, bắt em đứng suốt 2 tiếng liền, chân tê rần.” nói xong, cậu nghiêng người, cởi giày ra, gác chân lên đùi Bạch Ân. Nếu là trước đây, cậu chắc chắn không dám làm thế, nhưng ở bên ông lâu hơn, Trịnh Hòa nhận ra Bạch Ân cưng chiều mình đến đáng ngạc nhiên. Vậy nên, cách cư xử của cậu cũng thoải mái hơn.

Quả nhiên, đối với hành vi bất nhã của Trịnh Hòa, Bạch Ân chỉ cười vài tiếng, rồi nói: “Tôi cho rằng, không phải tư thế đứng của em có vấn đề, mà là tại hình thể của em, trọng tâm không chuẩn, tư thế đương nhiên sẽ xấu.”

Trịnh Hòa thầm ngạc nhiên, sao lời của Bạch Ân lại giống hệt kết luận của giáo viên thế. Nhưng cậu vẫn chống đối: “Hình thể em không được chỗ nào? Tay thẳng, chân thẳng, ” nói xong, cậu còn dùng chân lần tới lần lui đùi Bạch Ân, cười *** đãng: “Ngài chẳng phải biết rõ sao, chân em quặp eo ngài chặt thế còn gì.”

Bạch Ân nắm chặt đôi chân nghịch ngợm của Trịnh Hòa, gãi gãi gan bàn chân của cậu. Trịnh Hòa vừa giãy vừa cười, cười đến độ sắp rơi nước mắt, Bạch Ân mới buông tha cho cậu: “Bảo bối, em muốn làm phải không?”

Bị ông trừng phạt thế, Trịnh Hòa thấy hơi sợ, lắc đầu, nghĩ nghĩ thế nào, lại gật đầu: “Trên sách nói, tuổi ông, nếu khỏe mạnh thì một tuần phải làm hai lần, em tính thì, tuần này chúng ta còn thiếu một lần.”

“Vậy ý của em là?” Bạch Ân nghiêng đầu, ánh mắt liếc qua, bờ mi dài cụp xuống, phần mặt nghiêng của ông đẹp chết người.

Trịnh Hòa cười gian tà, kéo khóa quần của ông xuống, cúi đầu: “Nói làm thì làm đi, em với ngài là ai với ai nha.”

“Ui chao, sao bỗng dưng săn sóc thế?” Bạch Ân trêu ghẹo: “Tôi sắp bị em làm cho cảm động rồi này.”

“Thì cảm động đi.” Miệng Trịnh Hòa đang ngậm thứ khác, nói không rõ ràng lắm.

“Ha hả.” tay Bạch Ân nhẹ đặt lên đầu Trịnh Hòa, tiếp tục lái xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui