Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Lúc lên xe rồi, ông mới nhớ ra đầu đuôi câu chuyện.

Lão Vương Thư Hoa rỗi việc đó lại bày ra một party khác đời, bị người ta chụp ảnh uy hiếp. Kẻ uy hiếp lão cũng thuộc dạng xã hội đen. Vương Thư Hoa tìm hiểu, cuối cùng tìm ra được thế lực sau lưng người đó, sợ quá. Gã biết mình không có cách nào giải quyết, lại nghĩ, dù sao cũng bị chụp ở địa bàn của Bạch Ân, thêm quan hệ giữa hai người, thôi thì kéo luôn vào vụ này, càng loạn càng dễ thoát thân.

Bạch Ân vừa vào liền biết tầng 12 đã được giải tán, vừa bước vào thang máy tư nhân, trên tay chợt ấm lên. Ông quay đầu lại, thấy Trịnh Hòa không khác gì con mèo, ngoan ngoãn đi theo, căng thẳng nhìn xung quanh, khuôn mặt ửng lên do lạnh đó thực đáng yêu.

Sao càng nhìn càng thấy thích người này chứ? Bạch Ân trầm tư suy nghĩ, rõ ràng gương mặt rất bình thường. Trịnh Hòa có gan đi phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng lần đầu tiên thấy cậu, ông đã thấy mặt cậu không có gì nổi bật.

“Chưa từng tới đây?” Bạch Ân nhỏ giọng hỏi. Ông biết câu lạc bộ này rất nổi tiếng trong mấy tỉnh quanh đây.

“Từng nghe tên, không có tiền đến.” Trịnh Hòa trả lời rất thành thực.

Bạch Ân cười cười, vì câu này của Trịnh Hòa, ông quyết định, tạm thời đừng để cậu dính vào việc này, tránh được bao nhiêu thì tránh.

Tang Bắc đi xuống đón bọn họ, Bạch Ân bảo người chuẩn bị phòng để Trịnh Hòa ngủ, Trịnh Hòa không nói gì, kéo tay áo Bạch Ân không buông, vẻ mặt đáng thương như bị chủ nhân vứt bỏ.

“Sao thế?” Bạch Ân hỏi.

“Em đi với ngài được không?” Trịnh Hòa ngửa đầu nhìn Bạch Ân: “Em không buồn ngủ, thật đấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui