Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Bạch Ân không ngờ Trịnh Hòa nằm chơi game mà cũng ngủ được, ông bật cười, nhìn cậu ngủ ngon lành trên ghế sa lông, mặt sắp nhét vào trong khe.

Ông lấy di động ra, tìm hồi lâu mới thấy chức năng chụp ảnh, chĩa camera về phía Trịnh Hòa, chụp. Nghĩ nghĩ thế nào, Bạch Ân cởi quần Trịnh Hòa ra, nhòm vào cái quần lót thỏ lưu manh của cậu, chụp phát nữa.

Ông muốn chụp cái quần lót này của Trịnh Hòa để làm kỷ niệm từ lâu, hôm nay thấy cậu ấy mặc vào, tiện làm luôn.

Trịnh Hòa đáng thương, bị thế mà vẫn ngủ say như chết.

Bạch Ân lại gần, định ôm Trịnh Hòa đi ngủ. Vừa nâng cánh tay lên, ông liền phát hiện ra mùi máu, tuy rằng rất nhạt, nhưng vẫn khiến ông cảm thấy khó chịu.



Trịnh Hòa bỗng giật mình, đầu cụng vào phần gỗ của sa lông.

“Cốp!”

“Ai u, đau chết …” Trịnh Hòa ôm đầu than vãn, mơ màng nhìn xung quanh, mãi hồi lâu mới ráp xong chuỗi ký ức trong não, nhớ ra mình ở đâu.

Cậu kéo quần lên, nghĩ rằng chắc lúc ngủ mình để tuột xuống. Nhìn đồng hồ, Trịnh Hòa nghĩ có lẽ Bạch tiên sinh sắp quay lại, cậu lơ mơ tìm vào phòng tắm, định rửa mặt, bôi kem dưỡng để gương mặt tiều tụy của mình không dọa đến ông. Vừa mở cửa ra, Trịnh Hòa thấy dáng người hoàn mĩ của Bạch tiên sinh đang đứng dưới vòi hoa sen, ngửa đầu về sau, mái tóc bết lại.

Ối đệt —–

Từ hoảng sợ cũng không miêu tả được cảm xúc của cậu bây giờ.

Cậu nhéo nhéo cánh tay của mình, không đau.

“Mình mơ sao…..” cậu lầu bầu: “Nhưng sao mình lại mơ thấy Bạch tiên sinh đang tắm nhỉ? Khát khao đến thế cơ à? Sao lại thế chứ, tối qua vừa làm xong.”

Bạch Ân bình tĩnh nhìn Trịnh Hòa đứng xoa tay trước cửa, không biết đang lầm bầm cái gì….

Người ông run lên.

Ông quả thực sợ lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui