Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Bạch Nhuận Trạch không muốn ở cùng cha, Bạch Ân cũng không muốn thằng con thành kỳ đà cản mũi giữa mình và Trịnh Hòa. Thế nên, ông quẳng cho Bạch Nhuận Trạch chìa khóa tòa nhà hai tầng ông dự tính mở tiệc ở đó.

Tối đến, ông đi đón Trịnh Hòa, định nói chuyện của Bạch Nhuận Trạch cho cậu, nhưng vừa nhấc mắt liền thấy cái đầu còn bóng lộn hơn hồi chiều của Trịnh Hòa, nhịn cười nhịn đến độ đau bụng, rồi quên béng việc định làm. Sau đó, hai người lên giường, làm xong lại cảm thấy thời điểm, địa điểm, và bầu không khí đều không đúng, thế nên không nói.

Càng nghĩ càng thấy Bạch Nhuận Trạch cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì, thôi thì khỏi kể về nó luôn.

Sáng hôm sau, Trịnh Hòa không phải đi làm, đáng lẽ buổi chiều phải thử trang phục, nhưng Thành thiếu gọi điện báo, thời gian lùi sang mấy hôm nữa. Trịnh Hòa nghĩ nghĩ, bảo Bạch Ân cậu muốn đi uống mấy chén với bạn. Bạch Ân không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài, không thèm ăn bữa sáng. Trịnh Hòa vội vàng kéo ông lại: “Ai nha, ngài đi đâu đấy.”

Mặt Bạch Ân vô cảm: “Ra ngoài.”

“Ăn sáng cái đã, không lại đau dạ dày, khó lắm mới nuôi khỏi…”

“Không ăn, ” Bạch Ân cười lạnh: “Chút uống một chén là no, cần gì ăn cơm chứ.”

Trịnh Hòa rốt cục nghe ra được ông đang thấy khó chịu, cười xấu hổ. Thực ra, cậu muốn trốn Bạch Ân, mỗi ngày gặp nhau mấy giờ còn được, chứ dính 24/24, lại khiến cậu nhớ đến mối quan hệ của hai người, cảm thấy không thoải mái, trong lòng thấp thỏm không yên.

“Được rồi, em không đi là được mà, quay về thôi.” Trịnh Hòa kéo ông ngồi xuống bàn cơm, Bạch Ân vẫn lạnh lùng, Trịnh Hòa ngồi bên ông, nói: “Đừng giận, em sai rồi mà.”

“Em đi thì cứ đi đi, liên quan gì đến tôi.” Bạch Ân dỗi, trước giờ, ông vẫn không phải là người dễ tính, lúc rảnh, việc ông thích làm nhất là làm đám cấp dưới đáng thương của mình điên đầu.

Trịnh Hòa phát hiện Bạch Ân dịu đi, vội nói: “Em không đi chơi, từ nay về sau, hễ rảnh là em lại ở bên ngài, ngài không rảnh thì em đi theo, ngài rảnh thì cho em khúc xương, được không?”

Bạch Ân nghe Trịnh Hòa hứa hẹn, vừa xuôi xuôi lại thấy khó chịu, cau mày: “Em có phải chó đâu, sao cứ phải lẽo đẽo theo tôi, phải có tự trọng chứ.”

Nghe Bạch Ân nói, gương mặt Trịnh Hòa khi đỏ ửng, khi trắng bệch. Trong giới này, bọn cậu hay đùa nhau như thế, không ai thấy có vấn đề gì, bị Bạch Ân nói vậy, mới nhận ra câu này không được lắm. Cậu cười cười: “Đâu phải với ai em cũng thế, chỉ ngài mới được thôi đấy, ngài nói thế làm em đau lòng quá, chết rồi, trái tim em vỡ tan thành từng mảnh, nhìn đó, thủy tinh rơi liểng xiểng.”

Cậu vừa nói, vừa giả vờ ôm ngực, vẻ mặt đau khổ.

Bạch Ân thở dài, hỏi: “Tim em làm bằng thủy tinh chắc? Còn mảnh thủy tinh cơ đấy….”

Trịnh Hòa giật mình nhận ra: “Ai nha, em so sánh nhầm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui