Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Hôm Giáng sinh, Bạch Ân dẫn theo Trịnh Hòa đi cùng. Năm nay, bởi vì Bạch Nhuận Trạch tới nước C nên mấy vị thuộc hàng cha chú đều tới. Nhiều người nhiều chuyện. Bạch Ân không muốn những kẻ không đầu óc nói ra nói vào bên tai Trịnh Hòa, liền dẫn cậu vào thẳng, tuyên bố địa vị của cậu với bọn họ.

“Bạch tiên sinh, em mặc thế này được không?” Trịnh Hòa buồn rầu nhìn bộ âu phục trên người: “Em vẫn thấy không thoải mái, hay để em về đổi bộ khác.”

Bạch Ân nhìn về phía trước, nói: “Đẹp lắm, không cần đổi.”

Trịnh Hòa nghe vậy liền vui vẻ: “Thật sao? Đây là lần đầu tiên em mặc âu phục may riêng cho mình đấy, trước đây đều là bạn bè tặng quần áo, có nhiều bộ không vừa lắm.”

“Tặng em quần áo làm gì?” Bạch Ân quay đầu lại nhìn cậu, Trịnh Hòa sợ quá, vội xoay đầu ông, để ông nhìn về phía trước: “Ôi ngài ôi, đang lái xe đó, nhìn em làm gì?”

Sắc mặt Bạch Ân vô cùng khó chịu: “Họ tặng em quần áo làm gì?” Đám bạn ông chỉ lúc muốn theo đuổi ai mới đi tặng quần áo, bắt đầu từ những thứ xa xỉ. Bạch Ân chỉ cần nghĩ trước đây từng có người lấy lòng Trịnh Hòa liền không vui.

Trịnh Hòa không rõ vụ này, bạn bè thân thiết đều sẽ tặng nhau quần áo, giày, gì gì đó, cậu quen thế rồi mà: “Không vì gì nha, thấy hợp liền tiện thể mua, em cũng tặng lại họ mà.”

“Về sau không được nhận.” Bạch Ân lạnh lùng nói: “Em cũng không được tặng, nghe chưa.”

Dám dụ dỗ người khác sau lưng tôi, hừ.

“Được rồi, được rồi, ngài nói sao em nghe vậy.” Trịnh Hòa đã rõ cái tính nói một là một của Bạch tiên sinh, lúc ông sắp giận liền dỗ ngay, đảm bảo không giận nổi nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui