Gửi Cây Sồi

Dịch: LTLT

Chúc Miêu hoàn toàn không ngờ thì ra là như thế.

Hai tay cậu đang nắm lấy cánh tay của Hạng Chú, cậu cảm nhận được tay của anh đang run nhè nhẹ còn có ý muốn rút ra. Cậu vô thức đưa hai tay xuống dưới, nắm chặt bàn tay của anh, cảm thấy trong lòng bàn tay trơn tuột đều là mồ hôi lạnh.

Bắt đầu từ khoảnh khắc Nhất Ninh nói về căn bệnh của Hạng Chú, trong lòng Chúc Miêu chưa từng có ý định muốn rút lui giữa chừng.

Đột nhiên cậu nghĩ đến người phụ nữ vừa rồi, và cả con búp bê vải cũ nát kia, trái tim của cậu chợt ngừng đập một nhịp. Người phụ nữ kia, lúc đầu ôm con búp bê vải, vẻ mặt đều là nụ cười điềm tĩnh, giống như con búp bê đó là con của mình. Nhưng sau đó, bà lại vô tình xé rách nó.

Chúc Miêu cảm thấy mũi của mình chua xót, cổ họng căng lên, cậu thút thít mũi nhưng không có khóc, làm vẻ mặt mà bản thân cậu cho rằng chín chắn chững chạc nhất, vì để duy trì biểu cảm, môi của cậu mím thật chặt.

Trong phòng đã hoàn toàn yên tĩnh lại, nhưng đằng xa loáng thoáng vẫn còn âm thanh khác, không biết là truyền ra từ căn phòng nào, không biết là tiếng khóc hay tiếng nói chuyện. Nghe đến mức trái tim Chúc Miêu nhói đau từng cơn. Cậu không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể nhìn gương mặt của Hạng Chú.

Hạng Chú vẫn dáng vẻ ấy, không có biểu cảm.

Thường ngày, Chúc Miêu cảm thấy anh rất mạnh mẽ, giống như một đại thụ che trời đã trưởng thành từ lâu, rợp bóng hết những khu vực mà bóng cây có thể bao phủ. Chúc Miêu ở bên cạnh anh giống như một mầm cây nhỏ bé run rẩy trong gió, chỉ có thể ngửa đầu nhìn. Nhưng bây giờ thì không giống nữa, lúc này Chúc Miêu cảm thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn rồi, phải bảo vệ anh.

Nhưng cậu lại không biết nên làm thế nào, dường như là theo bản năng, cậu không nói gì cả, cũng chẳng làm gì.

Cậu tiến lên một bước, vươn tay vòng lấy cổ của Hạng Chú, ôm lấy anh. Anh cao hơn cậu một chút, hơi khom người theo động tác của cậu, đầu dựa vào cổ cậu một cách tự nhiên. Anh mở to mắt, nhìn chằm chằm khoảng sân được ánh sao chiếu sáng một chút ở sau lưng Chúc Miêu. Hoa nở vô cùng yên tĩnh, bên cạnh sườn mặt anh là động mạch chủ của Chúc Miêu đang đập nhịp nhàng, từng nhịp từng nhịp, có hơi nhanh.

Hạng Chú ngửi thấy mùi hương trên người Chúc Miêu, mùi của bột giặt và cà phê trộn lẫn, giống hệt mùi hương trên người của mình. Anh còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực, anh gần như bị bỏng, phản ứng một hồi mới hiểu ra là vì toàn thân mình rét run nên người Chúc Miêu mới nóng bừng như thế.

Trước đây, giống như là tự ngược đãi mình, anh thường trèo tường vào đây, cách một khoảng sân nhỏ đứng nhìn.

Lần nào anh cũng cảm thấy máu toàn thân mình đều đông lại, cả người lạnh run. Vừa rồi cũng vậy, cả người anh đều đông cứng, không thể suy nghĩ, không thể cử động. Anh hoàn toàn không đến gần để nhìn, nhưng trong lòng anh biết rất rõ Chúc Miêu sẽ nhìn thấy cảnh gì. Hình ảnh từng nhìn thấy trước đây tự động chiếu lại trong đầu anh. Gió ngừng rồi, côn trùng yên lặng, ngay cả lá trên ngọn cây cũng ngừng đung đưa.

Nhưng điều kỳ diệu là vào khoảnh khắc Chúc Miêu giang rộng vòng tay ôm lấy anh thì anh cảm thấy máu của mình đã lưu thông lại.

Anh cảm nhận được nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của Chúc Miêu, gió lại lướt qua ngọn cây, côn trùng tiếp tục kêu.

Thật kỳ diệu.

Bọn họ ôm nhau giống như đang chống đỡ lẫn nhau, không biết ôm bao lâu, tiếng hít thở từng nhịp từng nhịp, vững vàng tựa như thủy triều dao động.

“Hình như có người đến.” Chúc Miêu nhỏ giọng nói.

Đằng xa thật sự có ánh đèn pin đang chiếu khắp nơi, Chúc Miêu vội nắm lấy tay Hạng Chú, khom người quay trở về. Lúc đến là anh dẫn cậu, bây giờ đến lượt cậu dẫn anh quay về. Bọn họ về đến nơi vừa rồi trèo tường qua, lần này đến phiên cậu nhanh chóng trèo lên đầu tường, cậu quan sát ánh đèn ở đằng xa đang dần đến gần, có hơi gấp gáp, đưa tay về phía Hạng Chú, nhỏ giọng nói: “Anh, mau lên.”

Hạng Chú chợt nhớ lại hôm ở trường, cái hôm mà anh đánh Lâm Chu, Chúc Miêu cũng như vậy, leo lên đầu tường đưa tay về phía anh.

Chúc Miêu thấy anh không nhúc nhích, suýt nữa gấp đến mức leo xuống lại, may mà anh lập tức nắm lấy tay cậu leo lên. Hai người thuận lợi leo qua bờ tường, về lại cổng chính viện điều dưỡng, xe mô-tô vẫn đậu ở chỗ cũ. Thời gian chỉ trôi qua một chút, nhưng dù là Hạng Chú hay Chúc Miêu thì đều cảm thấy giống như đã qua rất lâu rất lâu vậy.

Hạng Chú dắt xe đến ven đường, Chúc Miêu đi theo bên cạnh anh, nhỏ giọng lầm bầm.

“Anh cho rằng như vậy thì có thể đá em đi à. Anh còn chưa nói chuyện rõ ràng cho em biết.” Cậu lải nhải, “Anh, mẹ anh như thế em cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng sao em có thể vì chuyện này mà không thích anh chứ? Người bị bệnh thì không được thích sao? Vậy sau này, trước khi tìm người yêu phải đi kiểm tra sức khỏe sao?”

“Với lại, em cũng chẳng có gì xuất sắc cả. Anh nhìn em đi, không có tiền, học lực cũng bình thường, ngay cả nơi ở cũng không có, nhưng chẳng phải anh cũng thích…”

Đang nói giữa chừng âm thanh của Chúc Miêu dần dần hạ xuống.

Hạng Chú xoay người lại, trên con đường ngoại ô yên tĩnh chỉ có hai người bọn họ. Chúc Miêu nhìn anh, có hơi bất an hỏi: “Anh, anh thích em đúng không?”

Hạng Chú vươn tay xoa đầu cậu, nói: “Về rồi nói, lên xe.”

Chúc Miêu ngoan ngoãn đội mũ bảo hiểm, ngồi lên xe, tay vịn vào vai Hạng Chú. Cậu nói bên tai anh: “Chúng ta về nhà sao? Đến bờ biển được không?”

Hạng Chú không chút chần chừ, “ừ” một tiếng đồng ý.

Chúc Miêu nói: “Lái chậm thôi.”

Hạng Chú khởi động xe, thật sự chạy rất chậm, lái xe chạy về men theo con đường. Chúc Miêu ôm eo của anh, nằm lên lưng anh, giống như một hằng tinh nhỏ tiếp tục tỏa nhiệt.

Vẫn là vùng biển đó, vẫn là tảng đá ấy, xe dừng ở trên bờ cát, bọn họ dựa vào tảng đá, vai kề vai ngồi trên bờ cát.

“Anh.” Giọng nói của Chúc Miêu hòa với tiếng sóng biển, “Anh muốn nói gì cũng được, em đều muốn nghe.”

Hạng Chú nhìn vùng biển đen kịt, nhìn sao và mặt trăng, trong lúc nhất thời không biết bắt đầu nói từ đâu, nhưng một khi đã mở máy hát thì tất cả đều sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Khi gặp gỡ Hà Tranh, anh cũng vừa bắt đầu trị bệnh, phối hợp giữa trị liệu thuốc và trị liệu tâm lý. Lúc đó anh cũng cỡ tuổi Chúc Miêu, thường xuyên thức trắng đêm không ngủ được, khi hưng phấn vui vẻ thì cảm thấy trên thế giới không có chuyện nào có thể làm khó được anh, khi phát tác cơn trầm cảm thì lại cảm thấy chính mình đã biến mất khỏi thế giới này rồi, ngay cả bản thân cũng không tìm được chính mình.

Hà Tranh mở quán cà phê, dạy anh pha cà phê, anh nhanh chóng nảy sinh ỷ lại với Hà Tranh. Nhưng anh không biết, ỷ lại là cảm xúc còn nguy hiểm hơn tình yêu rất nhiều. Khi anh lên cơn hưng cảm, đã đánh đối tác kinh doanh có tranh chấp với Hà Tranh. Anh ngồi một mình trong đồn công an, chờ Hà Tranh bảo lãnh.

Anh cũng đưa Hà Tranh đến thăm mẹ mình, bà ấy điên cuồng xé đầu con búp bê vải ở trước mặt hai người.

Hà Tranh hiển nhiên bị dọa sợ, anh có thể cảm nhận được.

Chuyện này rất bình thường. Ba anh cũng là bị bệnh tình lặp đi lặp lại của mẹ anh giày vò đến kiệt sức, sau đó rời đi. Cuối cùng anh với Hà Tranh vẫn chia tay. Sau khi chia tay, anh cố gắng làm cái cây lớn để che phủ người khác, vì anh biết, cho người khác ỷ lại vẫn luôn tốt hơn ỷ lại vào người khác.

Sau này, bệnh tình của anh dần dần ổn định.

Anh cũng bắt đầu mở quán cà phê, yêu thích cà phê. Khi anh với Hà Tranh gặp lại nhau, hai bên bình tĩnh trò chuyện. Lúc này, Hạng Chú mới nhận ra rằng giữa bọn họ có lẽ chưa từng yêu nhau thật sự. Hà Tranh thu nhận và giúp đỡ anh giống như tiện tay chăm sóc một con mèo hoang, còn anh thì nắm lấy Hà Tranh giống như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

Nhưng bây giờ, anh đã dư dả yêu thương để yêu người và đủ đầy tình yêu để khiến người yêu mình.

Chúc Miêu gác cằm lên đầu gối, im lặng lắng nghe, là một người nghe vô cùng đạt tiêu chuẩn, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

Cậu nói: “Anh, em xin lỗi, hôm nay không phải sinh nhật của em, em lừa anh đó. Em chỉ muốn ở cùng anh, để anh kể chuyện của anh cho em nghe.”

Trong tay Hạng Chú có bản photo giấy chứng minh của Chúc Miêu.

Anh nói: “Tôi biết, nhóc lừa gạt.”

Sau đó bọn họ hôn nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui