Gửi Cho Tuổi Trẻ - Tùy Bút

1. Có vô số lần mình mong ước rằng bản thân có thể trở về quá khứ. Mình muốn, gặp người mình muốn gặp, sửa những việc mình hối hận, tận hưởng thật kĩ cái khoảnh khắc vô lo nhất ấy. Suy nghĩ đấy của mình, lớn đến mức có một khoảng thời gian dài mình ghét bản thân trong quá khứ nhiều lắm. Quá nhiều thiếu sót, quá nhát gan, quá buồn chán. Nhưng ngày hôm qua, mình đọc được một bình luận trên Facebook rằng, nếu không có quá khứ thì làm sao tớ sống tốt như vậy ở hiện tại chứ? Tớ trân trọng quá khứ. Trong một chốc, mình liền tỉnh ngộ. Cô bé năm 12 tuổi, 14 tuổi, 15 tuổi,... nếu không tồn tại, nếu không dùng hết dũng cảm ít ỏi để vượt qua mọi thứ, thì làm sao có mình của bây giờ chứ? Tự tại đến vậy, không phải là quá khứ đã gồng mình cố gắng sao? Vậy nên, mình chẳng muốn đi quay lại quá khứ nữa, bởi vì nếu mình không vấp ngã, làm sao mình có thể vững vàng đây?

2. Gần đây mình có xem một bộ phim tên là "Chúc Khanh Hảo". Rất thích câu nói này của nam chính: "Không dám mong muội có thể có được tất cả những gì muội muốn. Chỉ mong những gì muội có được sẽ không mất đi nữa". Giống như thể, sau khi cậu đi khắp thế giới này, trải nghiệm được tất cả những gì cậu muốn, thấy được những góc cạnh cuộc đời. So với việc có thêm, thà rằng đừng đánh mất.

3. Quyển sách yêu thích ở thời điểm hiện tại là cuốn: "Một thoáng ta rực rỡ ở nhân gian" của Ocean Vương. Thú thật, đây có lẽ là một trong cuốn sách mình phải đọc thật chậm vì giọng văn của tác giả thơ quá, nhiều chỗ mình không kịp hiểu. Vậy nhưng mình nể phục cách viết của tác giả, đan xen đa dạng nhưng không rối ren nhàm chán.

4. Cuộc sống ở đại học bình lặng hơn mình tưởng (Trộm vía(*¯︶¯*)). Tính của mình hướng ngoại nửa mùa, hơi thích sôi động, cực thích được kết bạn với mọi người. Có điều, hiện tại, mình gặp phải tình huống kết bạn khó hơn mình tưởng, trước giờ luôn thuận lợi, lần này lại đành buông bỏ.


5. Đọc trên group Weibo Việt Nam có một câu hỏi rằng: "Vì sao đọc xong "Hoàng Tử Bé" khiến bạn khóc mãi không ngừng vậy?".

Mình trước.

"I thought I was rich with a flower unique in the world, where is in fact all I had was a common rose"


Tớ đã nghĩ rằng tớ rất giàu có với bông hoa độc nhất trên đời này, thực ra tất cả những gì tớ có chỉ là một bông hồng bình thường mà thôi.

Mình đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định hiểu rằng,
rốt cuộc thì,
dù không bao giờ muốn làm một người tầm thường,
nhưng,
mình vẫn luôn phải làm một người bình thường,
như bao ai khác trên thế giới này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận