Gửi Người Tôi Yêu Nhất

Editor: nguyenthituyen.

Lương Mặc Nguyên đưa Đông Á đi đến thang máy chuyên dụng của khách quý, quản lí tầng lầu thấy anh đi giày tây bước chân thì vội vã nên đã đi theo phía sau còn có một người con gái xinh đẹp, chỉ là cô gái đó đang lấy tay che một bên mắt phải, bộ dáng có chút chật vật. Quản lí thật có mắt nhìn liền đi theo hỏi Lương Mặc Nguyên: "Lương tổng, xin hỏi ngài có gì cần phân phó không?"

"Lấy một chiếc xe ở cửa đưa chúng tôi đi bệnh viện."

Quản lí nhận lời rồi đi sắp xếp.

Đông Á đi không nhanh nên Lương Mặc Nguyên dừng lại chờ cô, đi nhanh đi gần đến rồi, vì vội nên cô bị vấp phải đuôi váy ở phía sau lúc đó Lương Mặc Nguyên đưa tay ra đỡ cô một phen, Đông Á liền nói lời cảm ơn, cô hơi ngượng ngừng nói: "Hôm nay có nhiều chuyện xảy ra đã làm phiền anh rồi, thực áy náy không biết tôi nên cảm ơn anh thế nào cho tốt."

Lương Mặc Nguyên nghe vậy thì nhìn cô một cái nói: "Ai cũng có lúc cần sự giúp đỡ, nói không chừng lần sau tôi cũng cần sự trợ giúp của cô."

Đông Á chỉ coi là anh đang an ủi cô, mặc dù là an ủi cũng làm cho người ta thoải mái, cô suy nghĩ không lại anh, vội gật gật đầu chuẩn bị đi vào thang máy.

Lương Mặc Nguyên nhẹ giọng giao phó cho nữ phục vụ thang máy vài câu sau đó người phục vụ đó đi tới khom người cẩn thận nhấc làn váy phía sau Đông Á lên, Đông Á dừng bước, anh nghiêng đầu nhìn về phía cô, cằm thì hướng tới cửa thang máy nhếch lên nói, "Đi thôi."

Đông Á cất bước đuổi theo anh.

Thang máy chạy thẳng đến đại sảnh lầu một, thang máy này cùng với thang máy phổ thông phía trước cô đi có điều khác nhau, thang máy phổ thông đến lầu tám còn cần phải chuyển sang thang máy khác mới có thể xuống được lầu một, rất là phiền toái, cô không học quản lí khách sạn nên không hiểu khách sạn thiết kế như vậy có mục đích vậy, chẳng lẽ đó là mưu kế kiếm tiền của nhà tư bản?

Đang suy nghĩ miên man thì một tờ khăn giấy in chữ "Khách sạn quốc tế Quận Duyệt" được đưa tới trước mặt cô, Đông Á tiếp nhận rồi nói cảm ơn, cô lấy khăn lau không ngừng để không cho nước mắt chạy ra ngoài. Cảnh tượng này có chút như đã từng quen biết đâu vậy, là lúc lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cô ở trước bồn rửa tay khách sạn khóc rống không thôi, lúc đó anh đưa cho cô một cái khăn tay.


Mà cái khăn tay đó bây giờ còn đang nằm trong túi của cô. Mà túi của cô... đã để quên trên ghế lúc ngồi ăn cơm rồi.

Nói cách khác bây giờ bên người cô chỉ cầm theo một chiếc điện thoại di động. Đầu Đông Á vo ve một tiếng, đến tiền cô cũng còn chưa cầm, đây cũng là quá bi thương rồi.

Đông Á đang định nói chuyện lần trước với anh, nhưng bây giờ cô thật sự túng quẫn, hơn nữa xem ra anh cũng đã quên sự việc đó... Vậy không cần phải nói.

Bây giờ đâu cô rất rối, Lương Mặc Nguyên là một người hoàn hảo không vô lí.  Trước khách sạn đã sớm có một chiếc xe đậu đó, ngược lại thân xe màu đen nó sáng như ánh kim cương, khiêm tốn mà sáng long lanh. Phụ vụ mở cửa xe cho bọn họ, Lương Mặc Nguyên ý bảo Đông Á đi vào trước, cô nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn rồi khom người đi vào trong xe, Lương Mặc Nguyên thật tự nhiên thuận tay nhấc làn váy cô lên, thấy cô ngồi ổn định trong xe rồ chui vào.

Buổi trưa anh thay Hứa Gia Trạch uống không ít rượu nên không thể lái xe, cho nên chỉ có thể cùng cô ngồi ở phía sau xe. Không gian ở sau xe rất là lớn, anh vừa lên xe là đã giãn hai bắp chân dài ra làm một tư thế rất thảnh thơi, chắc là đứng một ngày cũng mệt rồi. Đông Á thấy anh thả lỏng như vậy, cơ thể cô đang căng thẳng giờ cũng đã buông lỏng xuống một chút, nhưng mà con mắt cô thật sự rất đau, nước mắt thì không chịu ngừng tuôn, cô có một loại ảo giác, không phải đời này lấy nước mắt của cô chảy xuống mới chịu ngừng sao.

Xung quanh bỗng chốc yên tĩnh, lòng cũng bỗng chốc yên tĩnh lại, nhưng mà cơn đau lại tăng lên, cô cố cắn răng chịu đựng, cố gắng để cho mình giống như đang nghĩ sang chuyện khác để phân tán lực chú ý, nhưng người thì càng ngày càng yếu ớt, cảm xúc thì đặc biệt nhiều, bất cứ một chuyện nhỏ gì cũng có thể phả hủy, bình thường tính tình cô rất điềm đạm, có thể ngày thường đè nén đã lâu, không có bi thương cũng không có mừng rỡ nhưng hôm nay lại không biết vì sao, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy phi thường khổ sở.

Sắc trời dần tối, đèn nê ông cũng đã bắt đầu lóe ra. Đông Á thấy gò má Lương Mặc Nguyên chiếu trên gương xe, tại thành thị xa lạ này lại có thể gặp một người tốt như vậy, cô cảm thấy bản thân mình rất may mắn, không khỏi ngây ngốc cười rộ lên.

Lương Mặc Nguyên nghiêng đầu, vừa khéo lại thấy khóe miệng cô hiện ra một nụ cười yếu ớt, theo góc độ của anh mà nhìn, mặt bên này của cô rất đẹp, nhất là từ cằm đến gáy cổ, khít khao thon dài hoàn mỹ không tỳ vết, giống như những tượng khắc thời Trung cổ châu Âu vậy đó. Lần đầu tiên anh cẩn thận nghiêm túc nhìn cô như vậy, giống như là đang xem xét một tác phẩm nghệ thuật, có lẽ là do đã tiếp xúc qua nên sinh ra hảo cảm, tóm lại là rất xinh đẹp, nhưng loại xinh đẹp cũng không có kinh ngạc, bởi vì lần đầu tiên anh thấy cô lúc đó không có để lại ấn tượng gì.

Người con gái trước mặt này nên hình dung như thế nào đây? Giống như một khối ngọc thô chưa mài giũa, nhìn nhiều lần sẽ vừa mắt, nó từ từ in sâu vào trong lòng. Là cảm giác như vậy.

"Nghĩ đến chuyện gì vui vẻ hả?" Lương Mặc Nguyên không nhịn được tò mò hỏi.


Đông Á nghiêng đầu, nụ cười nơi khóe miệng cô còn chưa có tắt hẳn đi, cứ như vậy ôm lấy một con mắt, còn con mắt còn lại không bị thương cứ nhìn Lương Mặc Nguyên.

Trong một cái chớp mắt, chính là một cái chớp mắt đó làm cho Lương Mặc Nguyên sợ sệt một chút, cảm giác này giống như tia điện đánh tới vậy, thật là kì diệu.

Anh nhìn cô và lòng của anh phảng phất như theo ánh mắt của cô mà lập tức mềm mại lại, rồi cười sang sảng ra tiếng: "Tôi chưa từng thấy người bị thương nào mà vui vẻ giống như cô vậy."

Trong xe rất yên tĩnh, tiếng cười của anh lập tức khiến bầu không khí ở trong xe đang nặng nề ngột ngạt trở nên thoải mái hơn, hơn nữa giọng nói của anh... Nói như nào đây, giọng nói hơi thấp trầm ấm giống như âm thanh của đàn vi ô lông, hơn nữa ở không gian kín gió này hiệu quả nghe càng tốt hơn, tim Đông Á cứ đập đập, lỗ tai muốn ù lên rồi. Đối với trêu ghẹo của Lương Mặc Nguyên, cô có chút ngượng ngùng, lại không biết nói gì, không thể làm gì khác hơn là cười cười. Lương Mặc Nguyên cũng không có nói chuyện, lại yên tĩnh tiếp.

Buổi tối là giờ cao điểm, khắp nơi đều kẹt xe, Đông Á thật sự rất đau khổ rồi. Lương Mặc Nguyên khẽ liếc qua Đông Á, thấy cô đang nhìn ngoài cửa sổ. Khắp nơi đều là tiếng kèn vang đèn xe lóe lên, cả thành thị đều bồn chồn không yên, trong lòng anh còn gấp hơn ai kia, ngón tay không kiên nhẫn gõ gõ bắp đùi, nghe radio nguyên dặm đườg xá, lại xem xét tình hình rồi kết hợp với tình trạng đoạn đường trước mắt, quyết định kêu tài xế lái đi tắt qua đường nhỏ.

Đến bệnh viện tài xế mở cửa, Lương Mặc Nguyên bước xuống trước, anh cũng không có tự ý rời đi, mà đứng bên cạnh xe đợi Đông Á xuống. Khung xe có chút cao, mà cô vừa đi giày cao gót vừa mặc váy dài vả lại còn bị thương, theo lý thì anh phải đi qua giúp cô một chút, Lương Mặc Nguyên đưa tay tới, Đông Á cúi đầu liếc nhìn bàn tay đẹp đẽ của hắn, hơi ngẩn ra, cuối cùng vẫn phải nhận sự phục vụ của anh, nhẹ nhàng đưa tay mình cho hắn.

Đây là lần đầu tiên cô nắm tay anh, ấm áp, khoan hậu, có lực đây là một bàn tay mà người đàn ông phải có.

Nước mắt tạm thời đã ngừng chảy, còn dư lại chút chua xót và đau đớn. Lương Mặc Nguyên di chuyển bước nhanh chóng rồi cùng cô sánh vai đi, Đông Á nghĩ thật lâu, nhanh đến cửa chính bệnh viện mới lên tiếng: "Lương tổng, tôi có chuyện khó nói."

"Sao?"


Đông Á dừng bước chân lại, Lương Mặc Nguyên ung dung nhìn cô.

Liếm liếm đầu lưỡi, mặt cô cũng đả đỏ rồi, "Tôi... Tôi không cầm theo tiền, anh có thể trả hội cho tôi không?"

Người đối diện không đáp lại, cô thầm chửi mình ở trong lòng, mày còn chưa biết xấu hổ nữa hả, mày mới quen biết người ta bao lâu, người ta vừa an ủi mày vừa đưa mày đi bệnh viện, giờ thì hay rồi, tiền thuốc thang mày còn vay người ta, thật sự có chút thiếu lễ độ. Đông Á hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn anh, từng phút từng phút đồng hồ muốn chôn mình.

Đang rầu rĩ ảo nảo thì đối phương cũng hời hợt nói nhẹ nhàng một câu hóa giải sự xấu hổ: "Cô có trả hay tôi trả đều giống như nhau thôi, không phải Thang Mật nói tìm cô ấy trả sao?"

Đông á có chút ngây ngốc, rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn anh, đại sảnh của bệnh viện chân chính lọt vào trong mắt anh, trong ánh mắt anh hình như đang cất giấu một bầu trời đầy sao, sáng lấp lánh, mặt mày cong cong, đâu đâu cũng là ý cười.

"Còn ngây ngốc làm gì nữa, đi thôi." Người đàn ông đó cất bước đi vào trong.

Đi vào đại sảnh, Lương Mặc Nguyên chỉ vào ngay giữa mấy hàng ghế ngồi nói với Đông Á: "Cô đi qua bên đó ngồi chờ tôi." Nói xong anh xoay người đi tới cửa.

Đông Á đi qua đó ngồi xuống, con mắt thì vừa sưng lại vừa đau, cứ nhắm mắt dưỡng thần một chút đã, lát sau Lương Mặc Nguyên trở lại, khom người chạm nhẹ vào mu bàn tay cô, Đông Á cố sức mở mắt trái ra, thì nhìn thấy Lương Mặc Nguyên rồi nở một nụ cười, "Cô không sao chứ?"

Lương Mặc Nguyên ngồi vào ghế bên cạnh nói: "Ngủ thiếp đi sao?"

Tiếng của Đông Á có chút nhạt, giọng nói thì có chút mệt mỏi nói: "Không có." Cô nhìn thấy bệnh án và bút ký tên trong tay Lương Mặc Nguyên, cô đưa tay ra, "Đưa cho tôi đi."

"Không có vấn đề gì sao?" Lương Mặc Nguyên nhìn cô lo lắng.

Đông á cười cười nói: "Tôi không có yếu đến mức không viết được, đưa cho tôi đi."


Khóe miệng Lương Mặc Nguyên cong lên có cười như không cười.

Điền xong bệnh án, Lương Mặc Nguyên đi đăng kí, còn cô vẫn ngồi chờ.

Chữ viết trên phiếu khám bệnh của cô thật đẹp, Lương Mặc Nguyên liếc nhìn thông tin phía trên, cô viết cực kì kỹ càng, địa chỉ nhà, số nhà đều được cô viết lên. Riêng điểm này nhìn xem, cô đã tiếp xúc nhiều người khác nhau, nhưng anh lại là một người vô cùng chân thật.

Thang Mật gọi điện tới hỏi thăm, Đông Á vẫn còn ngồi chờ xếp hàng, kêu cô an tâm lo hôn lễ đi, Thang Mật lại khẩn trương xin lỗi, ngược lại Đông Á an ủi cô chỉ là ngoài ý muốn, kêu Thang Mật đừng nghĩ nhiều. Cuộc trò chuyện kết thúc không bao lâu, thì Lương Mặc Nguyên trở lại, hai người một trước một sau đi khám gấp.

Lớp màng ngoài bên trong mí mắt của Đông Á bị thủng, may mắn là tình hình không quan trọng nên không cần khâu lại, bác sĩ lấy thuốc ra bôi cho, bôi thuốc xong cô và Lương Mặc Nguyên đi ra khỏi bệnh việ rồi cô nhanh chóng nhắn cho Thang Mật một tin nhắn.

Ngoài miệng tuy nói không việc gì nhưng thực ra mắt cô rất đau, không mở ra được nó còn sưng như hồ đào, Lương Mặc Nguyên thấy thế nói: "Tôi đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi, cơm chiều tôi sẽ kêu người phục vụ đưa đến phòng."

Đông Á còn muốn gắng gượng, thấy thế Lương Mặc Nguyên nghĩ nghĩ một chút nói: "Cô cũng cần phải về, cơm nước xong tôi sẽ đưa cô về nghỉ ngơi, được không?"

Anh nhìn về phía Đông Á, hỏi ý kiến của cô.

Không biết vì sao, cô cảm thấy anh có chút đặc biệt, bắt đầu từ lần gặp đầu tiên cho tới hôm nay, một ngày bọn họ ở chung với nhau, anh thật thân thiết, đặc biệt là lo lắng thay người khác nếu cùng người như vậy ở chung với nhau thì tinh thần chắc chắn sẽ thoải mái. Đề nghị của anh cô không có cách nào từ chối.

Lúc bọn họ đến tiệc rượu đã bắt đầu. Một nhóm người vây lại quan tâm hỏi han, Đông Á vẫn kiên quyết nói không có việc gì, Thang Mật thấy ánh mắt sưng đỏ của cô thì thật đau lòng và cảm thấy có lỗi, "Ây da, một lát đi mời rượu Hoa tỷ bọn họ, cậu cứ ở đây nghỉ ngơi đi." Nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên người Lương Mặc Nguyên, "Lương Mặc Nguyên, khánh sạn của anh chắc anh rất quen thuộc, tôi có thể làm phiền anh cơm nước xong đưa cô ấy về khách sạn được không?"

Lương Mặc Nguyên nhìn nhìn Đông Á đang yên tĩnh ăn cơm, rồi chỉ gật đầu đồng ý.

Thay vì ở nơi huyên náo này, anh lại thích cùng với người con gái này yên tĩnh đứng ở đây cùng nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận